Chap 27. Trương Thoại Minh
Hôm nay được ngậm một tấn đường từ weibo của bảo bối luôn
Sau một đêm vui chơi, bao nhiêu đồng chí anh em đã gục ngã nhưng chỉ còn duy nhất Cảnh Du là không hề hấng gì
- Châu Châu à, tôi... "hức"...tôi và Trần Ổn về trước đây – Phong Tùng loạng choạng đỡ trần Ổn đứng dậy
- Được được, chúc hai người hạnh phúc – Châu Châu ngước nhìn Phong Tùng, tay huơ huơ chén rượu đang uống dỡ toang đứa vào miệng
- Đừng uống nữa, cậu đã say lắm rồi – Vương Thanh lên tiếng ngăn cả
- Mặc tôi – nói rồi cậu ực ngay li rượu vào miệng và bắt đầu cảm nhận hương vị cạy hăng của li rượu từ từ ngấm vào cuống họng
- Tùy cậu, chúng tôi cũng về đây – Kiến Vũ đứng dậy vỗ nhẹ vào vai Vương Thanh, nói
- Được được, thong.. "hức" thong thả - Ngụy Châu huơ huơ li rượu vừa cạn
- Châu Châu à, chúng ta cũng về thôi – Thoại Minh bước đến bên Ngụy Châu xoa xoa mái tóc đen mượt
- Buông tôi ra – Ngụy Châu khó chịu hất mạnh cánh tay Thoại Minh
- Em bị gì vậy? Thôi nào, chúng ta về thôi – Thoại Minh toan đỡ Ngụy Châu đứng dậy nhưng Ngụy Châu lại một mực từ chối
- Nếu cậu ấy không thích thì đừng ép – Cảnh Du giúp đỡ Ngụy Châu thoát khỏi Thoại Minh
- Mày không có quyền mở miệng
- Vậy anh có quyền mở miệng? - Cảnh Du nở một nụ cười nhếch mép rồi tuôn li rượu cuối cùng vào miệng
- Chúng ta về thôi Ngụy Châu, anh đưa em về
- Anh cứ về trước đi, cậu không cần sự giúp đỡ của anh
- Câm mồm – Thoại Minh trừng mắt nhìn Cảnh Du
- Hai người tính cãi nhau nữa à? Thoại Minh anh về trước đi, cậu ấy đưa em về được
- Không thể được, anh không an tâm, nhỡ tên đó mang em đi đâu thì anh biết tìm em ở chốn nào
- Anh không cần lo... "hức" cậu ấy ở chung nhà với em mà – Ngụy Châu giải thích
- Chung nhà?
Ngụy Châu mệt mỏi gật đầu
- Nhưng mà.....
- Nhưng nhị gì nữa, cậu ấy đã nói vậy rồi thì tôi thiết nghĩ anh nên về đi là vừa
- Nhưng a....
Ngụy Châu gục đầu xuống bàn, tay vẩy vẩy ra hiệu bảo anh nhanh chóng ra về
- Vậy anh về trước đi, em bảo trọng. Còn cậu, nếu cậu dám làm gì em ấy tôi lập tức không tha cho cậu
Thoại Minh đành quay lưng bước đi mặc dù trong lòng anh không chút nào là yên tâm, là an lòng, nhưng... nếu đó là lời đề nghị của Ngụy Châu thì dù trong lòng có như thế nào anh cũng thực hiện cho kì được. Anh thực hiện vì anh thật tâm thật dạ yêu thương cậu, anh yêu cậu như Cố Hải yêu thương Bạch Lạc Nhân của mình. Tình yêu của anh có thể rộng lớn như Cố Hải, có thể ấm áp như Cố Hải nhưng tiếc thay anh không là Cố Hải và hơn hết, Ngụy Châu cũng không phải Bạch Lạc Nhân của Cố Hải và của anh nói riêng.
Anh rất muốn được một lần đỡ đần Ngụy Châu, anh muốn lắm được một lần thoải mái ôm ấp , che chở cho cậu, nhưng bản thân anh biết rõ đó chỉ là những gì anh ước muốn mà thôi.
Không phải Ngụy Châu không cảm nhận được điều đó, không cảm nhận được thứ tình cảm cao lớn đó của anh. Nhưng anh biết không, cậu chỉ đơn thuần xem anh là một người bạn thân thiết, một nguoiiwf anh mà cậu quý trọng nhất, cậu cảm thấy nặng nề mỗi khi nhìn thấy anh không phải vì cậu ghét anh mà chỉ vì cậu sợ rằng bản thân mình sẽ khiến trái tim anh tan vỡ mà thôi, cậu cảm thấy mình là một kẻ đáng chết mỗi khib anh ân cần chăm sóc cậu, mỗi khi anh vì cậu mà hi sinh đi một điều gì đó
- Chúng ta về thôi – Cảnh Du nhẹ nhàng vỗ về vào bờ vai to lớn của Ngụy Châu
- Tôi không muốn về
- Sao lại trở chứng như vậy hả?
- Về nhà tôi sẽ sợ lắm
- Sao lại sợ?
- Tôi sợ ở một mình
- Cậu sẽ không cần ở một mình
- Tại sao?
- Vì cậu có tôi
Ngụy Châu ngước đầu nhìn Cảnh Du, một sự ấm áp lạ kì nào đó bao chứa lấy cậu
- Được, chúng ta về
Cảnh Du hướng tấm lưng của mình về phía Ngụy Châu, vì thế cậu chỉ cần nhàn nhã trèo lên tấm lưng ấy, ngoan ngoãn hít thở và ngủ một giấc thật ngon, còn việc bảo vệ cậu, che chở cậu cứ để Cảnh Du lo
Từng nhịp thở êm dịu, nồng ấm của Ngụy Châu cũng là từng bước đi bay bổng của Cảnh Du nhịp nhàng trên mặt của của các con phố Bắc Kinh
------ Về đến nhà ------
Cảnh Du nâng niu Ngụy Châu, từ tốn đặt cậu lên giường rồi thuần thục chăm sóc cho cậu
- Này, cậu dậy mà tự thay quần áo vào đi – cảnh Du lay lay Ngụy châu
- Cậu đã giúp thì giúp cho trót đi
- Ý cậu là bảo tôi thay quần áo cho cậu?
- Không lẽ có chút chuyện đó mà cậu không giúp được tôi sao?
- Nhưng cậu đừng hối hận nhé!
- Nhanh đi, cậu nói nhiều hơn tôi tưởng rồi đấy
Nói rồi, cảnh Du hì hục thay quần áo cho chú mèo lười nhác của mình. Từng động tác của cậu đều nhẹ nhàng, đều chậm rãi hết sức có thể, vì cậu sợ nếu cậu mạnh tay sẽ khiến con người kia giật mình mà tỉnh giấc
Chăm lo chu toàn cho Ngụy Châu xong, Cảnh Du cũng thấm mệt, cậu hì hục vệ sinh thân thể rồi nhanh chóng lên giường chuẩn bị đánh một giấc thật ngon
Bàn tay cậu vươn dài thò qua khỏi người Ngụy Châu để tắt công tắt đèn, Ngụy Châu không nhỏ nhắn gì nên cảnh Du cũng có chút khó khăn vì thực hiện động tác này
Bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay Cảnh Du, nói
- Để tôi
Ánh đèn cuối cùng của căn phòng đã tắt, nơi ấy chỉ còn hai cậu, chỉ còn tiếng hít thở, tiếng lồng ngực hai cậu hòa nhịp
- Cậu không thắc mắc về Thoại Minh à? – Ngụy Châu nhìn Cảnh Du
Trong bóng tối, ánh mắt Ngụy Châu vẫn to tròn, sáng rực và long lanh đến kì lạ
- Cậu không ngủ sao?
- Khi nãy tôi đã ngủ trên lưng cậu rồi
- Tại sao tôi phải thắc mắc về tên đó
- Vậy thôi
- Tên Thoại Minh đó từ đâu xuất hiện vậy?
- Sao cậu bảo...
- Có trả lời không?
- Anh ta tên Trương Thoại Minh, con trai của Trương Thoại Thiên, chủ nhân của một chuỗi nhà hàng Châu Á nổi tiếng
- Trương Thoại Thiên? Cái tên này nghe rất quen
- Tất nhiên, Trương Thoại Thiên là một trong những đầu bếp hàng đầu Trung Quốc với hàng chục giải thưởng danh giá của thế giới
- Vậy giữa cậu và hắn ta là quan hệ gì?
- Tôi xem anh ta là anh trai, tình cảm của tôi dành cho anh ta chỉ là sự quí trọng nhưng hình như...
- Hình như hắn ta yêu cậu
- Ừm, tính đến thời điểm này, số lần tôi được nhận lời tỏ tình của anh ta đã hơn 3 lần rồi
- 3 lần? hắn thật kiên trì, vậy còn kết quả?
- 3 lần tôi đều từ chối
- Cậu không có chút tình cảm nào với hắn ta sao?
- Tôi có cảm tình nhưng tình cảm gần như là không
- Cậu và hắn quen biết nhau bao lâu rồi?
- Tôi không rõ
- ???
- Ba tôi và ba của anh ta là bạn thân của nhau, họ xem nhau như anh em một nhà. Và đến khi ba tôi có tôi, ba anh ta có anh ta thì mối quan hệ này vẫn vô cùng tốt đẹp, nhưng...
- Nhưng?
- Nhưng tình bạn này không còn được như trước nữa vì cách đây 3 năm, đó là lần thứ hai anh ta nói lời yêu tôi, vào lần này, anh ta ép buộc tôi phải chấp nhận lời tỏ tình nếu không anh ta sẽ tự giết tôi sau đó sẽ tự tử và tôi đành phải ngâm ngùi gật đầu. Nhưng không may lần đó ba mẹ của tôi vô tình biết được. Thế là họ bảo rằng tôi đồng tính, tôi bệnh hoạn, anh ta đã lôi kéo tôi vào thứ tình cảm hư cấu, thứ tình cảm xấu xa, thứ tình cảm trái với luân thường đạo lí. Từ đó họ cấm anh ta tiếp xúc với tôi, họ lập tức bắt tôi sang Pháp du học và nhờ đó tôi tránh mặt anh ta được một thời gian và tôi gặp được Jenny. Nhưng lại một lần nữa anh ta khiến tôi mệt mỏi
- Mệt mỏi?
- Sau hai năm, tôi quyết định sẽ trở về để phụ giúp ba tôi công việc ở công ty và sẵn dịp đó tôi sẽ giới thiệu Jenny với ba mẹ tôi. Nhưng Jenny nhất quyết không trở về cùng tôi và một mực đòi chia tay với tôi. Vì vậy tôi đành trở về Trung Quốc một mình, với tâm thế của một gã đàn ông vừa mất đi người con gái mà hắn ta yêu thương. Vào đêm đầu tiên tôi trở về Trung Quốc, anh ta hẹn gặp tôi và nói rằng anh đã điện thoại cho Jenny, anh nói với Jenny rằng anh yêu tôi và ngược lại tôi cũng yêu anh, sở dĩ tôi quen Jenny vì đó là phương pháp để tôi quên đi hình ảnh của anh trong tâm trí tôi.
- Hắn ta thật cao tay
- Cậu đúng, chính nhờ sự cao tay đó mà trong vòng một tháng tôi không hề được bước chân ra khỏi nhà, không hề được tiếp xúc với bất kì ai dù là nam hay nữ - Ngụy Châu bỗng lặng đi một lúc
- Sao nữa?
- Sau một tháng bị giam lỏng trong chính căn nhà của mình, cuối cùng tôi cũng được thả ra. Tôi được ra ngoài vui chơi cùng bạn bè, được làm những gì tôi thích nhưng kè kè bên tôi có một người vệ sĩ
- Sao lại cần vệ sĩ?
- Vệ sĩ này không chỉ bảo vệ tôi, tên này còn phải báo cáo những hoạt động hằng ngày của tôi cho ba mẹ. Bạn bè tôi thì ngày càng xa lánh tôi, có người bảo tôi đồng tính, có người nói tôi ẻo lã, có người nhìn thấy tên vệ sĩ và nói rằng tôi cao lãnh, tôi chãnh chọe. Trong suốt nửa năm đó tôi gần như chết đi
- Vậy còn Thoại Minh? Sau chính hành động ngu xuẩn mà mình tạo ra hắn đã đi đâu?
- Anh ta cho người lén lút theo dõi tôi, nếu thấy bất kì ai đến gần tôi anh ta lặp tức sai người đến đe dọa. Còn anh ta thì trốn ở một xó nào đó tôi không biết
-Vậy làm sao cậu quen được với bốn người bạn hồi chiều?
- Tôi vô tình gặp họ khi trong một lần được mời tham dự buổi tiệc sinh nhật của Thoại Minh- hắn ta tin tưởng họ đến dộ không đe dọa như những lần trước?
- Ừm, hắn ta hoàn toàn tin tưởng họ vì hắn ta biết rằng họ đều đã có cặp có đôi cả rồi, sẽ không còn ai bận tâm đến tôi nữa
- Vậy lần thứ ba là khi nào?
- Sau buổi sinh nhật đó, anh ta đã tỏ tình với tôi trước mặt bạn bè của anh ta nhưng lần này tôi kiên quyết từ chối và khẳng định với anh ta rằng tôi không đồng tính, tôi không ẽo lã, tôi có bạn gái nhưng chính vì anh ta tôi mất đi cô ấy
- Lúc đó hắn ta phản ứng thế nào?
- Anh ta xin lỗi tôi và hứa sẽ không làm phiền tôi nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com