Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lãnh Quan dùng ba ngày để điều tra những người chung quanh Kha Bá Ấp, muốn từ những người này sàng lọc ra kẻ có khả năng muốn mạng hắn nhất, cô cho rằng so với việc bị động ngồi chờ hóa giải mỗi một nguy hiểm, không bằng chủ động đánh ra, tiêu diệt người tạo ra nguy hiểm, như vậy có vẻ ít việc hơn.

Người đầu tiên được cô liệt vào hiềm nghi là giám đốc kinh doanh ở Đài Loan của "tập đoàn ẩm thực Mỹ Vị" Jerry Vương, ông ta là người lãnh đạo sự mở rộng của Mỹ Vị ở Đài Loan, đem tập đoàn ẩm thực của Mỹ tiến quân vào Đài Loan, xí nghiệp Trường Ấp của Kha Bá Ấp chính là đối thủ lớn nhất của ông ta, nếu Kha Bá Ấp chết, Trường Ấp tất nhiên sẽ rối loạn, đây đối với Mỹ Vị mà nói là một cơ hội tốt.

Nhưng mà, căn cứ theo tư liệu của Lãnh Quan, Jerry Vương không phải tiểu nhân gian trá, ông ta ngay thẳng có tiếng trong giới kinh doanh, loại người có cá tính thế này nhìn sao cũng không giống kẻ dùng thủ đoạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thương trường như chiến trường, người lừa ta gạt sớm đã là cơm bữa, ai có thể cam đoan người mặt ngoài chính trực sau lưng sẽ không làm xằng làm bậy?

Người thứ hai có hiềm nghi là tổng giám đốc của Trường Ấp Khang Chính Thời. Khang Chính Thời trước đây là trợ thủ đắc lực của cha Kha Bá Ấp, tuổi còn trẻ đã trở thành tổng giám đốc của Trường Ấp, thông minh quả quyết, có các tính chất đặc biệt mà người quản lí nên có, so với Kha Bá Ấp đa tình lại lông bông, anh ta càng giống người nối nghiệp Trường Ấp hơn.

Lãnh Quan hoài nghi anh ta là người có tài như vậy sao có thể tình nguyện thay Kha gia làm trâu làm ngựa? Nếu không có nguyên nhân hoặc kế hoạch đặc biệt, Khang Chính Thời không thể là người thỏa mãn với chức tổng giám đốc.

Người thứ ba... Lãnh Quan còn chưa tìm ra, có lẽ là những người phụ nữ từng cùng Kha Bá Ấp tới lui, bị hắn bội tình bạc nghĩa, sau đó nổi sát khí, đây cũng không phải không có khả năng, lòng dạ phụ nữ khó nắm lấy nhất, khi trả thù so với đàn ông còn ngoan độc hơn, cô cũng không loại trừ khả năng này. Chỉ là người tình của Kha Bá Ấp nhiều quá, khiến người ta không thể nào tìm ra hết, có lẽ ngay cả bản nhân hắn cũng nghĩ không ra sẽ có người phụ nữ nào muốn giết hắn, Lãnh Quan đối với việc từ miệng hắn tìm hiểu mọi chuyện không ôm hy vọng quá lớn.

Bỗng dưng, cô nghĩ đến Đạt Đạt. Người liều mạng muốn giết Kha Bá Ấp kia, có thể là mẹ Đạt Đạt hay không? Vì yêu sinh hận, vì thế muốn giết người?

Điểm đáng ngờ này cô sẽ tìm cơ hội hỏi Đạt Đạt một chút, đứa bé kia tựa hồ che giấu rất nhiều chuyện, từ đêm nó đi vào câu lạc bộ linh lực, cô liền cảm thấy nó không phải đứa trẻ bình thường.

"Mười giờ tôi muốn tới công ty một chuyến."

Giọng Kha Bá Ấp chủ động báo cáo hành trình từ trên lầu truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của Lãnh Quan, cô ngước mắt nhìn nhìn trên lầu, nhíu mi, đối với việc Kha Bá Ấp thay đổi thái độ không thể thích ứng.

Từ sau khi hai người bọn họ hôn qua, không biết thần kinh của hắn có bị rối loạn hay không, từ vẻ bài xích cùng chán ghét lúc đầu biến thành hứng thú nồng hậu, ánh mắt thường xuyên nghỉ chân trên mặt cô, cũng không biết đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, dùng ánh mắt đặc biệt của đàn ông nhìn phụ nữ, khóe môi nhếch lên cười bí hiểm, khiến Lãnh Quan âm thầm tức giận.

Lãnh Quan ít nhiều cũng đoán được trong đầu óc nhồi đầy phấn hồng của hắn suy nghĩ cái gì, ngoại trừ du dỗ phụ nữ hắn không có bản lĩnh gì khác, đêm hôm đó vì cứu hắn mà không thể không cùng hắn ôm nhau nói không chừng ở trong lòng hắn đã biến thành cái hình ảnh không chịu nổi gì đó, mà cô lại chính là nữ nhân vật chính trong lúc hắn  miên man suy nghĩ!

Kha Bá Ấp vội vàng chạy xuống lầu, một bộ âu phục sẫm màu đem hắn cao ngất dáng người sấn tương đương xuất sắc, anh tinh thần sáng láng đi đến bên cạnh cô nói với cô: "Lát nữa ở công ty họp xong, cô cùng tôi đến một chỗ."

"Đi nơi nào?" Cô mặc áo khoác trắng vào, đi theo phía sau anh.

"Đi thì biết." Anh không nói rõ, chỉ thần bí mỉm cười.

"Anh có manh mối?" Lên xe, cô quay đầu hỏi anh.

"Manh mối? Manh mối gì?" Anh nhướng mày rậm, vẻ mặt nghi hoặc.

"Không phải anh muốn tìm ra người muốn giết anh sao?" Cô lạnh lùng hỏi.

"Ừm, tôi nghĩ nửa ngày không nghĩ ra, liền lười suy nghĩ tiếp." Anh lắc đầu, dáng vẻ vô tư.

"Chẳng lẽ anh đối với chuyện mình bốc cháy không khẩn trương tò mò?" Cô đối với việc hắn chẳng thấy gì là quan trọng cảm thấy vô lực, chuyện lớn liên quan đến sinh mạng mà hắn lại tuyệt không để ý?

"Dù sao tôi đã mướn một thám tử tư giúp tôi tra xét, trước khi tra ra manh mối tôi cũng không thể làm được gì." Anh thảnh thơi lái xe, thoải mái cười cười.

Lãnh Quan nhịn không được ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế thở dài một hơi, cô thật không hiểu tính tình Kha Bá Ấp là ngây thơ hay bình tĩnh, người bình thường nếu gặp được việc thế này, liền sợ tới mức tránh ở trong nhà không dám ra cửa, mà hắn chẳng những không bị ảnh hưởng, còn nơi nơi chạy loạn, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, vẫn sống phóng túng như thường.

Hắn cũng thật là thiên tài!

"Tôi nói cho anh biết, nhiệm vụ của tôi chỉ bảo vệ cho anh an toàn ba lần, sau đó, nhiệm vụ của tôi liền kết thúc, không còn liên quan gì đến anh." Cô không thể không nói rõ ràng, hắn đừng tưởng rằng cô phải làm bảo vệ cả đời cho hắn.

"Vậy ba lần phải tính như thế nào? Đến bây giờ cô đã cứu tôi hai lần, có phải còn một lần hay không?" Kha Bá Ấp nghiêng đầu nhìn cô, cười đến có huyền cơ khác.

Trước khi có được cô, anh sẽ không để cô đi.

Cầm vô lăng, anh cảm thấy suy nghĩ của con người thật kỳ lạ, đối mặt với cùng một người, chỉ cần suy nghĩ thay đổi, cảm giác đối với đối phương liền hoàn toàn đổi mới. Lúc ban đầu, anh đối với Lãnh Quan vừa bài xích lại kiêng nể, anh biết cô rất đẹp, nhưng lại đẹp quá mức băng giá, làm cho người ta kính trọng nhưng không dám tới gần, hơn nữa lại có năng lực kì quái hở chút là đóng băng người khác, ở trước mặt cô anh không dám lỗ mãng, ngay cả dục vọng cũng không thấy tung tích, đương nhiên cũng đừng nhắc tới có thích hay không.

Nhưng mà, sau khi ôm cô, hôn cô, anh mới phát hiện dưới lớp quần áo trung tính của cô là phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ dễ khiến người ta nghiện! Cảm giác hôn cô tựa như nằm trên một mảnh tuyết trắng xóa, u tĩnh mà bình thản để bông tuyết bay xuống mặt, ôm cô tựa như cùng điên cuồng yêu tuyết, trong lạnh lẽo đặc biệt cảm nhận được lửa nóng nhiệt tình lan tràn trong lòng.

Không! Anh sẽ không dễ dàng để cho cô chạy, trước khi cô rời đi, anh nhất định phải đem cô lên giường, đây là chuyện lớn lặp lại trong đầu anh mấy ngày nay, anh muốn dùng thân thể nóng rực của mình để thân thiết cùng thân thể mềm mại lạnh lẽo của cô, anh muốn thưởng thức dáng vẻ mê người của cô trong lửa tình... Anh muốn cô!

Đúng vậy! Anh muốn cô! Ý nghĩ này đột nhiên xâm nhập sâu vào dục vọng của anh, vì khiến cô ở trong lòng anh thở dốc, rên rỉ, anh cam nguyện mạo hiểm bị đông chết, cũng muốn hóa giải võ trang toàn thân của cô, đem cô biến thành một trong những người phụ nữ của anh.

Lãnh Quan đương nhiên không biết hắn giờ phút này suy nghĩ cái gì, cô chỉ đang suy nghĩ về lời hắn nói, nếu Đạt Đạt nói hắn sẽ có ba kiếp nạn, như vậy quả thực còn một lần.

Nhưng, cô rất hoài nghi kẻ địch thật sự sẽ phát động một lần công kích liền dừng tay. Cô có trực giác, hai lần trước bất quá cũng chỉ là nóng người, tuồng hay còn phía sau, nhưng vì sao Đạt Đạt chỉ cần cô cứu Kha Bá Ấp ba lần là được rồi?

Vì sao là ba lần?

"Ta nghĩ, bất luận anh có bao nhiêu kiếp nạn, tôi cũng chỉ giúp anh một lần nữa liền quay về, cho nên vì tốt cho anh, anh hãy để tâm đem tìm ra đối thủ của mình, đừng ra vẻ không liên quan đến mình nữa." Cô thật lòng muốn thức tỉnh chút ý chí muốn sống của hắn.

"Hắc! Cô đang lo lắng cho tôi sao?" Anh hưng phấn nói.

"Ta đang lo lắng cho phí dụng của mình." Cô trừng hắn một cái, lập tức quay về.

"Chậc, người phụ nữ máu lạnh!" Anh nở nụ cười. Không sao, phụ nữ máu anh anh sẽ có cách khiến cô mềm hoá, nếu không phong hiệu lão luyện tình trường của anh không phải là hư danh sao? Song, trước khi thu phục được cô tốt nhất nên mua vài bộ áo lông để giữ ấm trước.

Lãnh Quan không để ý đến hắn, nếu hắn đối với nguy cơ của mình không sốt ruột, cô cần gì phải quan tâm.

Một giờ sau, bọn họ đi vào tập đoàn Trường Ấp, đi thang máy lên lầu. Hôm nay Kha Bá Ấp đến công ty, chủ yếu là bởi vì được cho hay người phụ trách Mỹ Vị ở Đài Loan Jerry Vương muốn tới thăm anh, bởi vậy mới sáng sớm anh đã hưng trí bừng bừng đi vào công ty, chuẩn bị nhìn xem đối phương muốn nói chuyện gì với anh.

Đúng 11 giờ Jerry Vương xuất hiện, người đàn ông chừng năm mươi tuổi, tóc cũng đã muối tiêu, nhưng ông ta phong thái dạt dào, cơ trí mê người, là người kinh doanh tiêu biểu.

Kha Bá Ấp cùng Khang Chính Thời đi gặp ông ta, ba người ở trong văn phòng Kha Bá Ấp nói một ít đề tài có liên quan đến ẩm thực, trên cơ bản tán gẫu còn rất vui vẻ, không khí thân thiện hài hòa, không có mùi thuốc súng giao chiến giữa những người cùng nghề.

Lãnh Quan cách một lớp cửa thủy tinh đặc biệt cẩn thận nghiên cứu hai người bị cô liệt vào hàng tình nghi. Jerry Vương có vẻ thẳng thắn cùng tiến bộ đặc biệt của người Mỹ, giơ tay nhấc chân đều hiện ra tính cách phóng khoáng, người như vậy sẽ là kẻ muốn giết chết Kha Bá Ấp sao?

Lãnh Quan trong lòng thầm phủ định sự liên quan của ông ta với việc này, cô cảm ứng được khí của Jerry Vương không tà ác, cho nên tự động loại bỏ ông ta.

Về phần Khang Chính Thời, cô không thể nói rõ cảm giác hắn cho cô, hắn có bề ngoài nhạy bén như chim ưng, thế giới nội tâm lại mơ hồ không rõ, giống như cách lớp thuỷ tinh mờ, cô không thể tiến thêm một bước thăm dò khí của hắn.

Có vấn đề! Lãnh Quan đi lên, muốn nghiên cứu hắn rõ ràng, bỗng nhiên, Khang Chính Thời vốn đang chuyên tâm nghe Kha Bá Ấp cùng Jerry Vương nói chuyện lại chậm rãi ngẩng đầu, tà khí lan tràn trong mắt hắn, khóe môi nhếch lên âm hiểm cười, tầm mắt chuẩn xác xuyên thấu lớp thủy tinh, trừng ngay vị trí của cô.

Cô ngây ngẩn cả người, còn chưa tỉnh ngộ, trong phút chốc ngọn lửa lặng lẽ từ sau lưng cô đánh úp lại, xanh đỏ đan xen, giống như một con rồng cuốn lấy cả người cô.

Đây là... Cô giật mình thì đã chậm một bước, ngọn lửa mạnh mẽ công kích cô, cô trong lúc kinh sợ vẫn tinh tường cảm nhận được một năng lượng âm tà, sức mạnh kia cùng linh lực của cô chẳng phân biệt được cao thấp, hơn nữa thế tới rào rạt.

Rất nhanh, toàn thân cô phát ra hàn băng dập lửa, nhanh chóng lăn một vòng trên thảm, đụng ngã ghế trong phòng, gây ra tiếng loảng xoảng lớn, quấy nhiễu ba người đàn ông bên ngoài.

Kha Bá Ấp là người đầu tiên vọt vào, anh biết Lãnh Quan ở phòng thủy tinh cách vách bảo vệ anh, nhưng tiếng này là sao?

Vừa mở cửa, anh lập tức bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm sợ đến ngây dại. Vài ngọn lửa từ những phương hướng khác nhau đồng loạt bay về phía Lãnh Quan, tình cảnh này giống như bị ma trơi đuổi trong ác mộng không thể thoát ra.

"Lãnh Quan!" Anh kinh sợ kêu to.

"Đừng tới đây!" Lãnh Quan tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa tùy thời mà động, muốn hắn đừng tiến vào. Cô biết có người khống chế lửa này, nhưng người này trốn ở nơi nào?

Jerry Vương đi theo phía sau Kha Bá Ấp thấy một màn như vậy, sợ tới mức hét lớn một tiếng, "My god! Chuyện gì thế này?"

Khang Chính Thời thấy tình cảnh này thì sắc mặt đại biến, khuôn mặt trầm tĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt vừa rồi hung ác nham hiểm trừng Lãnh Quan đã bị kinh hãi thay thế.

"Lãnh Quan... Gọi người tới cứu hỏa! Mau!" Kha Bá Ấp xoay người la hét, lập tức lao ra khỏi văn phòng, cầm lấy bình chữa cháy bên cạnh, lại xông vào phòng nhỏ trong văn phòng.

Lãnh Quan thấy ngọn lửa này quấn lấy không ngừng, liền đóng cửa lại, ngăn ba người Kha Bá Ấp ở ngoài cửa, tiếp đó dìng toàn lực làm cho cả phòng nhỏ tràn ngập hơi nước lạnh như băng, mà cả người cô cũng phủ một tầng sương bạc. Ngọn lửa này trong lúc cô mạnh mẽ định dập tắt liền biến mất, tới tùy tiện, đi đột ngột.

"Lãnh Quan! Mở cửa! Lãnh Quan!" Kha Bá Ấp vô cùng lo lắng đập cửa, trong lòng anh có trăm ngàn câu hỏi, vì sao ngọn lửa vốn phải thiêu anh giờ lại dời mục tiêu? Rốt cuộc là ai muốn giết anh... cùng cô?

Một lát sau, Lãnh Quan mở cửa đi ra, ba người bên ngoài không hẹn mà cùng bởi vì khí lạnh trong phòng tràn ra làm lạnh run cầm cập.

"Cô không sao chứ?" Kha Bá Ấp kinh hồn táng đảm giữ chặt tay cô.

"Không có việc gì." Cô không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt xanh trắng giao tạp của Khang Chính Thời, hắn cùng vừa rồi quả thực giống như hai người!

"Tôi... tôi đi tìm nhân viên bảo vệ đến kiểm tra xem." Khang Chính Thời xoay mặt, đi ra ngoài.

"Đợi chút, tiện thể anh đưa Vương tiên sinh đi luôn, nơi này rất nguy hiểm." Kha Bá Ấp gọi anh ta lại.

Jerry Vương kinh hồn chưa kịp định thần theo Khang Chính Thời rời đi, miệng còn thì thào một đống lời cầu nguyện trong kinh thánh.

Kha Bá Ấp đợi bọn họ đi xa, mới nắm lấy Lãnh Quan hỏi: "Đây là chuyện gì? Vì sao cô cũng gặp chuyện này?"

"Còn phải hỏi sao? Tôi trở ngại kế hoạch giết anh của người nào đó." Trong đôi mắt trầm tĩnh của cô không chút bối rối.

"Cho nên cô cũng thành mục tiêu bị đuổi giết?" Anh khó có thể tin trừng lớn mắt. "Là ai hận tôi đến độ này, ngay cả người chung quanh tôi cũng không buông tha? Sẽ là ai?"

"Còn chưa rõ, nhưng tôi đã có manh mối." Tám chín phần mười, cô có thể khẳng định có liên quan với Khang Chính Thời.

"Cô có biết là ai không?" Anh tra hỏi.

"Không phải anh không thèm để ý sao? Như thế nào, giờ mới bắt đầu khẩn trương?" Cô cười lạnh trêu chọc anh.

"Lúc trước là chuyện của tôi, nhưng hiện tại lại cuốn cô vào, tôi không thể thờ ơ không quan tâm." Kha Bá Ấp nghiêm túc nói, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm có vẻ mặt hiếm thấy.

Lãnh Quan nhìn hắn, có chút kinh ngạc hắn lại lo lắng cho cô như thế, phần quan tâm quá mức này cô thật sự tiêu không nổi. Nhưng... bộ dạng nghiêm túc đứng đắn kia của Kha Bá Ấp vì sao lại làm tâm tư cô khẽ nhúc nhích?

"Tôi... có chút việc muốn đi làm, anh ở văn phòng chờ tôi." Cô ghét cảm giác không thể giải thích trong lòng mình, vì thế quyết định một mình hành động, không muốn để hắn ảnh hưởng đến cô.

"Tôi đi cùng cô! Giờ chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, càng thêm cẩn thận mới được." Kha Bá Ấp gật gật đầu, dáng vẻ phải bảo vệ cô.

"Anh luôn ghét tôi theo dõi anh, giờ tôi tự động biến mất, sao anh lại theo chứ?" Cô nhíu mày nhìn anh.

"Bởi vì tôi lo lắng." Anh cười cười tới gần cô.

"Anh cho là khi thật sự gặp nguy sẽ giúp được tôi?" Cô ngước cằm, không úy kỵ anh lấn đến gần.

"Ít nhất, ngộ nhỡ khi cô bị cháy, giúp cô cởi quần áo giải nhiệt tôi còn có thể làm được." Anh xuất kỳ bất ý vươn tay chạm vào cằm cô, ăn một chút đậu hủ của cô.

"Anh..." Lãnh Quan bị hành động của hắn làm choáng váng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, tức giận trách mắng: "Hạ lưu!"

"Tôi nói cho cô, trước khi trả cô một trăm vạn cùng vĩ khoản, tôi nhất định sẽ đem cô lên giường." Anh tiến đến bên tai cô thấp giọng hạ chiến thư.

"Cái gì?" Cô mở to mắt, bị lời to gan xằng bậy của anh chọc trúng lông. Sắc nam này! "Anh đừng nằm mơ!" Cô gầm lên.

"Ha ha, đã có nhiều phụ nữ nói với tôi những lời này, nhưng sau đó các cô ấy vẫn ngoan ngoãn thay tôi làm ấm giường ấm thân. Tôi có tự tin đánh bại cô, Lãnh Quan." Anh nháy mắt mấy cái với cô, sau đó dùng mắt bảo cô cùng anh ra khỏi văn phòng.

"Cũng có rất nhiều người đàn ông nói những lời này với tôi, mà kết cục của bọn họ rất thảm, Kha tiên sinh." Cô theo sau, không nể tình.

"Phải không? Tôi thích không khí giằng co này, như vậy khi thắng lợi cảm giác ưu việt càng lớn." Anh cao giọng cười to.

"Anh tốt nhất đừng có ý đồ với tôi, Kha tiên sinh, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh làm vĩ khoản." Giọng nói của cô lạnh đến khiến người ta run lên.

"Cô không nghe nói qua sao? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Đã quen với lời nói lạnh nhạt cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh càng ngày càng lớn mật.

"Tôi đây sẽ thành toàn cho anh làm quỷ trước thời hạn!" Lãnh Quan lại bị hắn chọc cơ hồ bốc hỏa. Kha Bá Ấp vẫn dùng ngôn từ khiêu khích cảm xúc bình tĩnh vô ba của cô, hắn đã quên thống khổ khi bị đông cứng, hay là đối với phụ nữ nguy hiểm đặc biệt thích?

"Cám ơn." Anh cũng không tức giận, còn rất có phong độ thân sĩ thay cô mở cửa xe.

"Tôi tự mở." Lãnh Quan đi ngược đến ghế lái, vươn tay.

"Cô muốn đi đâu?" Anh nhướng mày, đem chìa khóa xe ném qua.

"Đi tìm một nhân vật mấu chốt." Cô bắt được, ngồi vào trong xe.

"Ai?" Anh cũng lên xe.

"Khinh Khinh." Cô vừa nói xong xe tựa như tia chớp ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng đi về phía quán bar Thiên Đường.

"Khinh Khinh? Vì sao tìm cô ấy?" Kha Bá Ấp không nghĩ tới người cô muốn tìm lại là cô gái gợi cảm kia.

"Cô ta rất có vấn đề." Xe dưới sự điều khiển của cô vững vàng mau lẹ, giống như tay đua xe cừ khôi khống chế xe thể thao vậy.

"Cô ấy có vấn đề gì?" Anh âm thầm bội phục kỹ xảo lái xe cao siêu của cô.

"Chờ nhìn thấy cô ta anh sẽ biết." Cô nói xong liền không nhiều lời nữa.

Cô hy vọng còn kịp từ trong miệng Khinh Khinh hỏi ra một chuyện.

***

Khi bọn họ tới quán bar Thiên Đường, cửa khóa chặt, không còn náo nhiệt ngày đó, dưới cửa cuốn bằng sắt che giấu tất cả cảnh xuân sắc bên trong, có vẻ vắng lặng.

Kha Bá Ấp sau khi từ trong thang máy đi ra, mới bật cười nói: "Ha! Tôi đã quên nói cho cô, nơi này bình thường buổi tối mới bắt đầu buôn bán."

Lãnh Quan trừng mắt liếc anh mắt một cái, hỏi: "Vậy anh biết số điện thoại của Nana không?"

"Đương nhiên." Anh cười nói ra một chuỗi số, cũng lấy điện thoại di động, chủ động gọi điện.

Cô dám cam đoan, hắn cùng Nana cũng có một chân! Lãnh Quan nói thầm trong lòng. Kha Bá Ấp gọi điện hỏi ra chỗ ở của Khinh Khinh, Nana trong điện thoại cùng anh nói lòng vòng cả đống chuyện, cuối cùng còn nói Khinh Khinh đã hai ngày không đi làm. Kha Bá Ấp nghe vậy nhíu mày, cúp máy nói với Lãnh Quan: "Khinh Khinh đã hai ngày không tới Thiên Đường làm."

"Chúng ta tốt nhất nhanh chút." Lãnh Quan nói xong vọt vào thang máy.

Bọn họ lại lên xe đến nơi ở của Khinh Khinh, cô ấy trọ trong lầu 4 một chung cư, bọn họ bấm chuông nửa ngày cũng không có người mở cửa, Lãnh Quan lấy ra một sợi dây sắt mảnh, dễ dàng mở được cửa, sau đó thật cẩn thận đi vào.

"Hắc! Chiêu này cô học ở đâu?" Kha Bá Ấp theo sát phía sau cô, nhỏ giọng hỏi. Anh phát hiện trên người Lãnh Quan có rất nhiều tính chất đặc biệt khiến anh cảm thấy hứng thú, y hệt nữ tình báo viên trong phim, bình tĩnh, xinh đẹp, thông minh, hơn nữa thân thủ mạnh mẽ. Chỉ là, nữ tình báo viên không phải đều là phong tình vạn chủng, tuỳ thời có thể dùng sắc đẹp đạt được mục đích sao? Sao Lãnh Quan lại là một pho tượng băng mỹ nhân, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chơi đùa?

Aiz!

"Đừng lên tiếng." Cô la nhỏ, lại không có lí do bị sức nóng trên người hắn truyền đến làm đảo lộn tâm can, hắn đã vượt qua khoảng cách an toàn của cô, nếu không phải có chuyện quan trọng, cô đã sớm đông lạnh hắn ở nơi này.

Bọn họ lén lút mở cửa ban công đối diện, nhưng cửa vừa mở, một mùi hỗn tạo hôi thối và cháy khét liền tiến vào trong mũi bọn họ, Lãnh Quan rùng mình, dùng sức đẩy cửa ra, liền thấy một khối thi thể cháy đen nằm trên đất thông giữa phòng khách và phòng ngủ.

"Ông trời... Đây là..." Kha Bá Ấp thiếu chút nữa nhịn không được buồn nôn, hai tay bịt mũi, chôn chân trong phòng khách.

"Cô ta bị giệt khẩu." Lãnh Quan nắm chặt tay.

"Vì sao?"

Lãnh Quan không trả lời, chỉ kiểm tra mười ngón tay của Khinh Khinh, cái nhẫn kia đã sớm không còn, có thể thấy được bị người ta lấy đi.

"Cô đang tìm cái gì?" Kha Bá Ấp đi đến bên người coi hỏi.

"Còn nhớ cô ta từng rạch trên tay anh một vết trầy không?" Cô nhìn anh, bắt đầu giải thích.

Anh gật gật đầu.

"Người có được linh lực chỉ có thể trong phạm vi nhìn thấy được mà giết người, nhưng mà, nếu có máu người nào đó, lại có thêm hắc ma pháp, thì có thể giết người từ xa."

"Máu? Hắc ma pháp?" Mắt anh từ từ mở to. Những từ này không phải chỉ xuất hiện trong phim và tiểu thuyết khoa học viễn tưởng sao?

"Tôi hoài nghi người muốn giết anh là một kẻ có lunh lực cùng hắc ma pháp." Cô tiếp tục nói.

"Cái đó và Khinh Khinh có liên quan gì?" Anh nhún nhún vai.

"Cô ta chính là người bị thao túng."

"Nhưng, vì sao không có máu cô, người kia cũng có thể sai lửa đối phó cô?"

"Rất đơn giản, bởi vì khi tôi bị công kích, người kia cũng ở đó."

"Ở đó? Khi đó chỉ có tôi cùng giám đốc Mỹ Vị và Khang Chính Thời...." Anh ngậm miệng, sửng sốt.

"Anh đối với Khang Chính Thời hiểu được bao nhiêu?" Cô ra khỏi phòng khách, ở ban công xoay người nhìn anh.

"Cô hoài nghi là Khang Chính Thời?" Kha Bá Ấp đứng bên người cô, nhíu mi, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cô.

"Phải." Cô gật gật đầu.

"Không thể!" Anh chém đinh chặt sắt nói. Tuy rằng anh biết Khang Chính Thời dã tâm không nhỏ, cũng đối với việc anh ta ở trước mặt cha được tín nhiệm ghen tị không thôi, nhưng anh tin Khang Chính Thời còn chưa có can đảm dính vào anh.

"Vì sao không có khả năng?" Cô hỏi lại.

"Bởi vì cha tôi chính là người đã ra tiền cho anh ta học đại học, lại cho anh ta xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, anh ta không có khả năng..."

"Bội tín quên nghĩa?" Cô tiếp lời. "Con người là loại sinh vật giỏi bội tín quên nghĩa nhất."

"Anh ta không có khả năng có siêu năng lực, tôi quen anh ta hơn mười năm, chưa thấy qua anh ta dùng cái gì hắc ma pháp."

"Rất nhiều người có linh lực đều không sử dụng trước mặt người khác."

"Nếu anh ta có linh lực, vì sao còn muốn ở Trường Ấp làm tổng giám đốc? Anh ta có thể đi tranh đoạt thiên hạ của mình..."

"Nếu hắn không muốn tung hoành thiên hạ, mà chỉ cần xí nghiệp Trường Ấp thì sao?" Lãnh Quan sắc bén hỏi.

"Nhưng..."

"Đây chỉ là suy đoán của tôi, còn có một khả năng khác, có lẽ Khang Chính Thời còn có đồng loã vừa có linh lực lại biết hắc ma pháp."

"Đồng loã?"

"Đúng vậy, hơn nữa vô cùng có khả năng là nhân viên của Trường Ấp."

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, hơi nhếch môi ra khỏi nhà trọ.

Lãnh Quan yên lặng theo anh, hai người thẳng đến ngồi trên xe cũng chưa nói gì.

Kha Bá Ấp lái xe, vẫn suy nghĩ về lời cô nói, chủ mưu thật sự sẽ là Khang Chính Thời sao? Lý do Khang Chính Thời giết anh là gì? Đúng như Lãnh Quan nói, vì muốn có được Trường Ấp?

"Trước bắt tay vào điều tra hắn mới là thật, tôi dám chắc, Khinh Khinh là hắn sắp đặt, hơn nữa là hắn hoặc người của hắn phóng hoả giết Khinh Khinh." Lãnh Quan đánh vỡ trầm mặc nói.

"Chuyện này tôi sẽ tự mình thăm dò rõ ràng." Đã có mục tiêu, anh nhất định sẽ biết rõ mọi chuyện, Khang Chính Thời nếu thật sự muốn đối phó anh, anh sẽ cho Khang Chính Thời biết, Kha Bá Ấp anh không phải kẻ dễ bắt nạt như vậy!

Quyết định xong, anh lại khôi phục thái độ bình thường, cho xe chạy vào khu náo nhiệt, dừng lại trước một cửa hàng quần áo nữ cao cấp.

"Anh dừng lại làm gì?" Lãnh Quan tò mò nhìn ngoài xe.

"Tôi nói muốn cô cùng đến một chỗ, chính là nơi này."

"Nơi này?" Cô vẫn không rõ, chuyện quan trọng bây giờ là đối phó với Khang Chính Thời thì hắn lại mặc kệ, ngược lại còn dẫn cô đến đây. Rốt cuộc hắn định làm gì?

"Xuống xe." Anh dẫn đầu, mở cửa bước vào cửa tiệm.

Lãnh Quan hồ nghi theo vào, mới bước vào mặt tiền của cửa hàng, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã bước lên trước đánh giá cô, sau đó mở miệng nói: "Dáng người của cô ấy rất tốt, mặc gì cũng đẹp, Kha đổng là muốn mua quần áo trung tính một chút hay là nữ tính hoá một chút?"

"Đương nhiên là quần áo nữ tính hoá, cô nhìn cái cô ấy đang mặc, đi cùng cô ấy, nhìn từ sau lưng người khác còn tưởng rằng tôi là đồng tính luyến ái!" Kha Bá Ấp từ sau những dãy quần áo đi ra, trong tay còn cầm một bộ âu phục sa đen có ren mê người, so lên người Lãnh Quan.

"A! Cái này thích hợp cô ấy mặc nhất, khí chất của cô ấy vô cùng hợp với màu đen." Bà chủ liều mạng gật đầu.

"Màu đen?" Anh nhíu nhíu mày, "Cô ấy không thể lại mặc màu đen, cũng không phải quả phụ!" Anh khẽ gắt, đem bộ quần áo ren kia để trên sô pha.

"Vậy cái này thế nào?" Bà chủ chỉ vào một bộ gấm trắng trên người model trong tủ kính, bộ quần áo kia dưới ánh đèn chiếu rọi loé sáng như ánh tuyết.

Kha Bá Ấp vốn vừa thấy màu trắng đã muốn lắc đầu, nhưng cảm nhận cùng màu sắc của bộ quần áo trong phút chốc làm anh nghĩ đến da thịt không tỳ vết của Lãnh Quan... Thực đáng chết! Lòng anh lại nóng lên.

"Được, lấy cho cô ấy thử xem."

Biết rõ Kha Bá Ấp có chủ ý gì, Lãnh Quan cơ hồ biến sắc.

Thiên tài này không đi truy tung Khang Chính Thời, còn có tâm tình mang cô đi mua quần áo?

Cô thở ra thật mạnh, miễn cho bị khí giận đột ngột tăng trong lồng ngực làm nổ tung.

Lần đầu tiên cô gặp loại người đối với an nguy của mình không có khái niệm như vậy. Không ai có thể biết được tử thần tới gần còn an nhàn như thế, chẳng hề quan tâm!

"Tiểu thư, xin theo tôi đến phòng thay quần áo." Bà chủ lấy bộ quần áo kia xuống liền nói với cô.

"Tôi không đổi." Cô kiềm nén lửa giận, quật cường đứng tại chỗ, lạnh lùng trừng Kha Bá Ấp.

Kha Bá Ấp đương nhiên biết cô tức giận, anh không để ý phân phó bà chủ: "Cái màu trắng cùng bộ màu đen kia đều gói lại, tôi nghĩ, bạn gái tôi không thích mặc thử quần áo bên ngoài."

Bạn gái?

Lửa giận trong mắt Lãnh Quan chợt loé, một đạo khí lạnh rục rịch trong tay.

Bà chủ cả người run lên, vừa đóng gói quần áo vừa thì thào tự nói: "Kỳ quái, không bật điều hoà, sao đột nhiên lại lạnh lên?"

Kha Bá Ấp thấy Lãnh Quan sắp phát tác, vội vàng trả tiền, lấy quần áo rồi kéo cô ra ngoài.

"Tôi mua quần áo cho phụ nữ, chưa từng thấy có người tức giận." Anh vừa đi vừa nói.

"Nếu anh nhiều tiền thì đi quyên góp cho tổ chức từ thiện đi, đừng lãng phí tinh thần cho việc ăn mặc của tôi!" Cô hất tay anh ra, sắc mặt trầm xuống.

"Tôi thích nhìn phụ nữ ăn mặc xinh đẹp lên giường cùng tôi." Anh nói mà không biết ngượng, hơn nữa lá gan không nhỏ.

"Ba!"

Một cái tát rơi vào mặt anh, khuôn mặt tuấn dật của anh thoáng chốc đỏ ửng một bên.

"Nói lại lần nữa xem, tôi sẽ không tha cho anh!" Cô tức giận đến xoay người tránh đi, đem hắn cùng xe hắn, quần áo để ra sau đầu.

Kha Bá Ấp đứng lặng bên cạnh xe, xoa mặt cười trộm. Cô không phát hiện cảm xúc của cô đã không còn khoá trong tủ lạnh, gương mặt xinh đẹp như băng điêu khắc dường như đã có biểu cảm khác ngoài lạnh lùng, huống hồ, đây là lần đầu anh thấy cô giận như vậy mà lại không dùng linh lực đối phó anh.

Có tiến triển! Xem ra mục tiêu hướng đến của anh đã sắp được thực hiện! Anh đắc ý cong khoẻ môi nở nụ cười.

Lãnh Quan tức giận càng đi càng mau, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng của tên đáng ghét kia mới chậm rãi bước đi.

Cô làm sao vậy? Cô tự hỏi, trừng mắt nhìn cửa kính chiếu ra bóng dáng mình, bị hình ảnh cô gái tràn ngập lửa giận doạ ngây người.

Vì sao cảm xúc của cô rất ít dao động lại luôn bị Kha Bá Ấp chọc giận? Vì sao khi hắn nói muốn đem cô lên giường cô lại không lập tức móc đôi mắt không an phận của hắn xuống, đông lạnh cái miệng xấu xa của hắn?

Trước kia chỉ cần có người hơi có ý không an phận với cô, cô đã sớm không khách khí, lần này cô không biết lại trúng tà gì, còn để hắn được một tấc lại muốn tiến một thước quấy rầy cô.

Đáng giận! Cô nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ ảo não hiếm thấy.

Cô hiện tại ngay cả một phút cũng không muốn ở bên cạnh Kha Bá Ấp, hắn là tên đại dâm trùng, cái máy gieo giống, xấu xa vô sỉ, để hắn bị người ta giết luôn đi...

"Dì."

Đang mắng đã ghiền trong lòng, một giọng nói quen thuộc lại truyền đến tai cô, cô bỗng xoay người, thấy Đạt Đạt nhiều ngày không gặp đang đứng sau lưng cô mỉm cười với cô.

"Đạt Đạt? Mấy ngày nay cháu chạy đi đâu?" Cô kinh ngạc đi đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống cùng nó mặt đối mặt.

"Con mỗi nơi đi một chút a!" Đạt Đạt ôm gấu teddy của nó, lộ ra nụ cười đáng yêu.

"Cháu ở cùng với mẹ cháu sao?" Cô cảm thấy đối với nó hoàn toàn không biết gì cả.

"Không có." Nó vuốt lông gấu teddy, lắc đầu.

"Không có?" Cô ngây ngẩn cả người.

"Con ở một mình." Đạt Đạt cười rất tự nhiên.

"Một mình? Không có người lớn chăm sóc cháu?" Cô vô cùng kinh ngạc.

"Cũng sắp có, nếu hy vọng của con có thể viên mãn đạt được..."

"Có ý gì?" Vì sao lời nói của nó lại huyền bí như vậy?

"Cám ơn người đã cứu ba con." Đạt Đạt bỗng nhiên chuyển đề tài.

"Không cầm cảm tạ ta, nguy hiểm thật sự chỉ sắp bắt đầu." Nhắc tới Kha Bá Ấp, sắc mặt cô liền trở nên khó coi.

"Người... Không thích ba sao?" Đạt Đạt nhìn kỹ mặt cô.

"Hội viên câu lạc bộ linh lực chỉ nhận ủy thác giúp người đạt thành hy vọng, khi làm việc tuyệt không được nhắc tới tình cảm cá nhân." Nhưng Kha Bá Ấp đã hại cô sắp đánh vỡ giới luật.

"Ba chỉ là rất phong lưu háo sắc, nếu ba có thể dùng một phần mười tài ứng phó phụ nữ để quản lý công ty thì tốt rồi." Đạt Đạt thở dài một hơi, quở trách Kha Bá Ấp.

Lãnh Quan bị lời nói của nó làm bật cười, đứa nhỏ này thật sự trưởng thành quá sớm.

"Đừng quên, cháu chính là do ba cháu phong lưu mà có a!" Cô nhẹ giọng nói.

"Con không phải, con là con chân chính của ba, không phải tùy tùy tiện tiện được sinh ra, con là con của của ba cùng người phụ nữ duy nhất ba yêu." Đạt Đạt đột nhiên trở nên kích động.

"Đạt Đạt?" Cô ngạc nhiên nói.

Đạt Đạt ưu sầu đến gần cô, ngũ quan tất cả đều nhíu lại. "Con thích ba, càng thích người, nhưng vì sao người không thích ba?"

"Ta vì sao phải thích ba cháu?" Cô hé miệng cười.

"Bởi vì nếu người thích ba, ba sẽ không lại tùy tiện đi tìm phụ nữ."

Đoạn đối thoại trẻ con này làm cho cô dở khóc dở cười, "Vậy cháu hẳn là phải tác hợp ba cháu cùng mẹ cháu a!"

"Con đang làm a! Nhưng người lớn các người thật phiền phức, luôn đem lòng mình giấu kỹ, để cho người khác nhìn không thấy, cũng làm cho chính mình tìm không ra."

Oh? Lời này hình như nghe qua rất có triết lý? Lãnh Quan mở to hai mắt, nhất thời không biết nói gì.

"Ba ba kỳ thật rất tịch mịch, ba cũng không phải người xấu, bộ dạng lại đẹp trai, người đàn ông như vậy hẳn là sẽ không làm cho người ta chán ghét mới đúng, nhưng vì sao người không thích ba?" Đạt Đạt lại hỏi.

"Cháu hỏi như vậy không sợ mẹ cháu thương tâm?" Kỳ quái, cô cảm giác nó đang gán ghép cô cùng Kha Bá Ấp, nhưng mà, không hợp lý a!

"Sẽ không, bởi vì mẹ con chính là người ba yêu nhất, mà con là con bọn họ, chỉ cần ba không có việc gì, hy vọng của con sẽ có một ngày được thực hiện." Nó ngước mặt, trong mắt tràn đầy khát khao hạnh phúc.

"Nhưng theo ta được biết, ba cháu còn rất nguy hiểm, nhưng hắn lại tuyệt không sốt ruột." Cô tức giận.

"Đó là bởi vì ba thiên tính lạc quan a! Người gặp việc khẩn trương là người không có năng lực." Đạt Đạt tựa hồ rất hâm mộ Kha Bá Ấp.

"Đây mà là lạc quan à? Cái này gọi là không biết sống chết!" Cô cười lạnh nói.

"Dì, ba con kỳ thật rất thích người nha!" Đạt Đạt đi đến bên người cô kéo tay cô.

"Đức nhóc như cháu biết cái gì?" Mới là lạ! Hắn chỉ muốn đem cô lên giường mà thôi! Cô mắng thầm trong lòng.

"Con đương nhiên biết, nhưng hai người không biết..." Đạt Đạt vô lực phun một hơi, chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Miễn bàn việc này, cháu đang ở nơi nào? Ta đưa cháu trở về." Nhắc đến Kha Bá Ấp, tính tình của cô sẽ không khống chế được.

"Không cần, con tự mình đi là được." Đạt Đạt lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là sầu lo không hợp tuổi.

"Đạt Đạt..." Cô không biết nó sầu cái gì, nhưng nhìn bộ dáng rã rời của nó, lại có đau lòng nói không nên lời.

"Dì, ba con tuy rằng nguy hiểm, nhưng người cũng vậy, con cuốn người vào chuyện này, hại người cùng ba chịu khổ, thật xin lỗi...Nhưng mà, con làm như vậy đều chỉ là vì... vì..." Nó giương đôi mắt đen chớp chớp, muốn nói lại thôi.

"Vì sao?" Cô ngạc nhiên nói.

Đạt Đạt giật mình, lại suy sụp thở dài. "Không có gì. Người phải cẩn thận, ba có ba lần nguy hiểm, người cũng có ba lần, hai người nhất định phải cẩn thận!"

Nó nói xong xoay người bỏ chạy, bóng dáng nho nhỏ nhập vào đám người trong giữa trưa, mất tung tích.

"Đạt Đạt!" Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Cô cũng có ba lần nguy hiểm? Nếu ở văn phòng của Kha Bá Ấp bị lửa tấn công là lần đầu tiên, như vậy, cô còn phải đối mặt hai lần khiêu chiến của kẻ địch?

Lãnh Quan ngây ngốc đứng tại chỗ, đối với cuộc nói chuyện cùng Đạt Đạt hoàn toàn nhìn không thấu, dường như nó lén giấu đi một chuyện vô cùng trọng đại, mà việc này cùng cô và Kha Bá Ấp tựa hồ đều có liên quan.

Nhưng cô cùng Kha Bá Ấp có liên quan gì chứ? Mọi chuyện càng biến càng phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com