Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 1 - 5.3

Thế rồi ông đến, bối rối tột độ. Sau bài hát về Fanny, ông hoàn toàn tin rằng tôi biết mọi người thích mua gì.

Chúng tôi ngồi trên bức tường nhà ga, đối diện với khu vườn của nhà máy và ông mở cuốn sách in lời bài hát, chỉ cho tôi các bài rồi hát vài câu đầu.

Nếu tôi không thấy hay, ông sẽ chuyển qua bài khác.

“Bài này mới: bài Hư hỏng.” - Ông cất tiếng hát.

“Hát lại lần nữa đi ạ.”

Ông hát lại đoạn cuối.

“Ông Ariovaldo, chính là bài này, cộng với Fanny và các bản tango, ta sẽ bán cháy hàng.”

Vậy là chúng tôi đi qua những con phố bụi bặm chan hòa ánh nắng. Chúng tôi là những chú chim hoan hỉ báo tin mùa hè đang tới. Giọng hát hay, mạnh mẽ của ông mở tung cánh cửa của buổi sáng.

“Bài hát gây sốt của tuần, của tháng, của năm đây: Hư Hỏng, được Chico Viola thu âm.”

Vầng trăng chiếu ánh sáng bạc lấp lánh
Lên núi non đầu cây lá tươi xanh
Những dây đàn thân quen của người hát dạ khúc
Mang tình yêu của chàng tới ô cửa sổ đêm.
Giai điệu chân thành bắt đầu những vòng xoay dịu êm
Cây đàn lia ngọt ngào rung lên đầu điêu luyện
Mở bung hết đập chắn, người hát tình ca
Để những lời ca của trái tim tương tư tuôn ra...

Rồi ông dừng lại một lát, gật đầu hai lần và tôi sẽ hòa vào bằng giọng nhỏ nhẹ trong veo.

Không cảnh nào được nhìn thấy đẹp hơn
Với riêng tôi em là nữ hoàng, em là ánh sáng
Em sẽ không bao giờ cất cả nếu đến với tôi
Cô gái thông minh ơi, em sẽ bị làm cho hư hỏng mất thôi.

Bạn phải tận mắt chứng kiến cảnh này mới đã! Các cô gái chạy ào tới để mua những cuốn sách lời bài hát. Các quý ông, đủ loại người già có trẻ có. Tôi thực sự thích bán những cuốn sách giá bốn hoặc năm xu. Tôi biết phải làm gì khi gặp khách hàng nữ.

“Tiền thừa của bà đây, thưa bà.”

“Cứ giữ lấy mà mua kẹo.”

Tôi còn bắt đầu nói chuyện theo kiểu ông Ariovaldo. Buổi trưa, chúng tôi vào quán rượu đầu tiên mình nhìn thấy, ngấu nghiến nhai chiếc bánh kẹp của ông, thi thoảng bồi thêm một cốc soda cam hoặc dâu.

Rồi tôi xọc tay vào túi đựng tiền lẻ, moi hết ra rải lên mặt bàn.

“Đây, ông Ariovaldo.”

Tôi đẩy những đồng tiền xu về phía ông. Ông mỉm cười nói: “Cháu là một đứa trẻ ngoan, Zezé ạ”

“Ông Ariovaldo,” - một hôm tôi hỏi ông:

“Sao ông hay gọi cháu là chim sẻ thế?”

“Ở Bahia nơi ta sinh ra, chim sẻ có nghĩa là một đứa bé, một đứa nhỏ.”

Ông gãi đầu và che miệng để ợ một cái. Sau đó ông xin thứ lỗi và lấy một chiếc tăm ra xỉa răng. Đồng tiền vẫn ở nguyên vị trí.

“Ta đang suy nghĩ, Zezé ạ. Từ giờ nhóc có thể giữ tiền bo. Xét cho cùng, giờ chúng ta đã là cặp song ca rồi.”

“Cặp song ca là gì ạ?”

“Là hai người hát cùng nhau.”

“Vậy cháu mua một cái kẹo được không ạ?”

“Đó là tiền của nhóc. Cháu muốn làm gì với nó thì làm.”

“Cảm ơn ông, nhà vô địch.”

Ông phì cười trước giọng bắt chước của tôi. Lúc này, tôi đang ăn kẹo và nhìn ông.

“Cháu là người hát song ca thật ạ?”

“Giờ thì đúng vậy.”

“Vậy để cháu hát đoạn về tâm hồn của Fanny đi. Ông hát to và đến đoạn về tâm hồn của Fanny, cháu sẽ góp giọng một chút, với chất giọng ngọt ngào nhất trên đời.”

“Quả là một ý tưởng không tồi, Zezé ạ.”

“Vậy sau bữa trưa hãy bắt đầu với bài Fanny đi ạ, vì nó thực sự mang lại may mắn.”

Rồi chúng tôi quay lại với công việc dưới ánh mặt trời chói chang. Chúng tôi hát đến giữa bài Fanny thì tai họa ập đến. Bà Maria da Penha che ô đi tới, dáng vẻ nghiêm trang, mặt bôi đầy bột gạo trắng.

Bà ta đứng lại nghe chúng tôi hát. Lúc tôi đang hát, ông Ariovaldo đã nhận ra tai họa chuẩn bị giáng xuống bèn huých tay ra hiệu cho tôi chuồn đi.

Nhưng tôi đang đắm chìm trong tâm hồn Fanny nên chẳng mảy may để ý. Bà Maria da Penha gập ô lại và đứng đó, gõ ô lên mũi giày.

Khi tôi hát xong, bà ta quắc mắt giận dữ và la lên, “Ôi trời, ôi trời. Ai lại cho trẻ con hát một bài trái đạo đức đến thế này chứ.”

“Công việc của tôi chẳng có gì là trái đạo đức cả. Miễn là lương thiện thì công việc nào cũng thế, và tôi không hổ thẹn vì nó đâu!”

Tôi chưa bao giờ thấy ông Ariovaldo bực mình đến vậy. Bà Maria da Penha đang kiếm chuyện, và bà ta đã kiếm được rồi.

“Đứa trẻ này là con ông à?”

“Không, thưa bà, rất tiếc là không phải.”

“Cháu trai hả, hay họ hàng?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com