Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Bất ngờ

Giờ Seoul, buổi tối 11 giờ 24 phút. Thành thị ban đêm bị đèn nê ông bao phủ, những văn phòng trên cao vẫn tốp năm tốp ba sáng đèn, mỗi người dù chức vị bất đồng nhưng đều vì giấc mộng của mình mà phấn đấu.

Chaeyoung đi ra khỏi ký túc xá, trên mặt tràn đầy mệt mỏi. Nàng chống đỡ cái eo, mũi hơi cay. Ngẩng đầu nhìn lên, có chút ngẩn người. Bầu trời đêm hôm nay đã không còn trong trẻo như xưa nữa, ánh trăng cùng các vì sao đều bị phồn hoa vùi lấp đi rồi. Lặng lẽ thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, Chaeyoung đang muốn gọi taxi, một chiếc quen thuộc xe dừng ngay trước mắt, cửa sổ xe kéo xuống.

"Kang tổng?" Chaeyoung kinh ngạc nói, không phải một giờ trước hắn đã đi rồi sao?

Kang Daniel lộ ra bộ dáng tươi cười, tựa vào cửa sổ xe ngáp một cái.

"Tôi vậy mà đã chờ cô đúng một giờ."

"Ngài tìm tôi có việc?" Chaeyoung cau mày, một giờ trước không phải bọn hắn đã họp rồi sao? Có chuyện gì phải để đến giờ mới nói? Chẳng lẽ là hắn vừa nghĩ ra chi tiết gì, nghĩ đến chỗ này Chaeyoung có chút hưng phấn nho nhỏ.

"Chẳng lẽ Kang tổng đã nghĩ ra phương pháp gì tốt đối phó Lalisa Manoban?"

Nghe vậy, bộ dáng tươi cười của Kang Daniel cứng nhắc, bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Chaeyoung, cô thật đúng là cuồng công việc, làm ông chủ như tôi thật không biết nên vui hay nên buồn."

Chaeyoung càng không hiểu, chẳng lẽ không phải chuyện công việc?

"Lên xe trước a." Kang Daniel thở dài, thấy Chaeyoung có chút do dự liền bổ sung.

"Hiện tại trời đã tối rất khó bắt xe, tôi vừa vặn tiện đường sẽ đưa cô về nhà."

Chaeyoung lúc này mới yên lòng, mở cửa lên xe.

"Kang tổng ngài thật sự đợi tôi một giờ?" Điểm này, nàng thật sự nghĩ không ra.

Kang Daniel biết rõ nàng vốn cố chấp, muốn biết chuyện gì nhất định hỏi đến cùng, vội vàng lắc đầu nói: "Tôi nói giỡn. Tôi vừa cơm nước xong đi ra thì nhìn thấy cô."

"A." Chaeyoung nhận được câu trả lời như ý, lúc này mới tìm một tư thế thoải mái ngồi yên, cả người buông lỏng dựa về phía sau, hai mắt có chút nhắm lại.

Kang Daniel ghé mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều, thấy Chaeyoung mở mắt ra, vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Đã nghĩ ra kế tiếp nên đối phó Lalisa Manoban thế nào rồi sao?"

Một câu này lại làm Chaeyoung rơi vào thế giới công việc. Nghe được tên Lisa nàng ngồi thẳng người, đau đầu nói: "Còn chưa nghĩ ra."

Nàng đã đem tất cả tư liệu sửa sang lại lần nữa, vẫn tiếc là không có quá nhiều thu hoạch.

"Đừng quá áp lực, kỳ thật dựa theo yêu cầu Lalisa Manoban đưa ra chúng ta cũng không tổn thất gì, cô đã làm vô cùng tốt rồi." Kang Daniel nhìn nàng mặt mũi tràn đầy u sầu, một bộ dạng không đành lòng, nghĩ thầm có nên đem cái ca khó này giao cho người khác hay không. Có thể tưởng tượng Lalisa Manoban người này... Nếu như ngay cả Chaeyoung cũng không đối phó được, những người khác lại càng không có khả năng!

"Cảm ơn." Chaeyoung thành tâm nói. Nàng ở công ty gần năm năm rồi, ban đầu từ một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ cho đến bây giờ, nếu như không phải Kang Daniel dẫn dắt hỗ trợ sợ là sẽ không có mình như hôm nay. Không thể không nói, Kang Daniel là quý nhân của nàng.

"Cô lại khách khí với tôi. Nói thật Chaeyoung, cô đã cố gắng rất nhiều, tôi và anh hai đều rất cảm tạ cô." Kang Daniel chân thành nói.

"Kang tổng, nên cảm tạ chính là tôi." Từ một tiểu nha đầu vừa bước vào xã hội cho đến bây giờ trở thành nhân viên nòng cốt, nếu như không có nền tảng công ty tốt, sợ là chính mình khó có được thành tựu như ngày hôm nay. Cho nên trận này chiến, nàng tuyệt đối không thể thua! Nghĩ đến đây, Chaeyoung càng thêm kiên quyết.

Rõ ràng mang theo kính mắt, rõ ràng không son khôn phấn, nhưng hết lần này tới lần khác đáy mắt nàng phát ra hào quang chói mắt kinh người. Kang Daniel cũng không biết từ lúc nào mình đã nảy sinh cảm giác kỳ lạ với nàng. Chẳng qua là cảm thấy Chaeyoung so với những người phụ nữ hắn biết rất bất đồng. Nhưng đối mặt với nàng như vậy, hắn cũng không dám thổ lộ. Anh hai đã nghiêm túc cảnh cáo hắn, Chaeyoung giá trị tồn tại ở công ty tuyệt đối lớn hơn so với làm bạn gái cùng vợ. Nếu như Chaeyoung không thích hắn, nhất định sẽ dọa chạy người trợ thủ đắc lực này, là mất nhiều hơn được.

"Thật không biết, một nữ nhân như cô liều mạng như vậy vì cái gì?" Daniel cũng nhịn không được nghi ngờ hỏi, thậm chí có chút ít oán trách. Nếu như nàng không ưu tú thế này, có lẽ mình cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy.

Chaeyoung không hiểu quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Không phải chúng ta nên dùng hai tay mình cày cấy thu hoạch hay sao?"

"Nói thì nói như thế, nhưng cô không cần phải mệt mỏi như vậy. Dùng điều kiện của cô, gả cho một nam nhân tốt thì không phải cái gì cũng có sao?" Daniel thăm dò nói, ánh mắt nhìn ra kính xe đánh giá vẻ mặt Chaeyoung.

"Tôi không thích dựa vào người khác." Chaeyoung lạnh lùng nói, trong đáy mắt không che giấu được vẻ chán ghét.

Kang Daniel rất muốn hỏi nàng vì cái gì, nhưng nhìn Chaeyoung mặt phản cảm làm cho hắn không dám nói thêm câu nào nữa. Năm năm nay, hắn chưa bao giờ thấy Chaeyoung kết giao cùng ai. Công ty có không ít người biểu đạt tình ý với nàng, nhưng tất cả đều bị Chaeyoung trực tiếp từ chối, không lưu cho đối phương một tia cơ hội nào. Đây cũng là chỗ đau đầu của Kang Daniel, hắn muốn tiếp cận Chaeyoung, nhưng cũng không có cách.

Rất nhanh, xe đã lái vào khuôn viên nhà Chaeyoung. Daniel cho xe ngừng dưới lầu. Chaeyoung nhàn nhạt nói câu cám ơn, cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu. Kang Daniel nhìn theo bóng lưng của nàng, phiền não nắm tóc, những nữ nhân khác chỉ cần hắn vẫy tay một cái liền tới đầy, chỉ duy nhất Chaeyoung...

Mở cửa phòng, Chaeyoung cởi giày cẩn thận từng li từng tí điểm mũi chân hướng phòng mình đi tới. Nàng sợ đánh thức người nhà đang ngủ say.

"Đăng" một tiếng, cả cái gian phòng tràn đầy ánh sáng, đem tầm mắt Chaeyoung chiếu sáng hết sức rõ ràng.

"Ha ha, chị hai, bộ dạng chị như vậy rất khả ái nha." Park Seoyeon mặc bộ áo ngủ hình khủng long liền quần, dựa vào trên ghế sa lon khoa trương cười ha hả.

Chaeyoung căn bản không để ý tới nàng, nháy mắt mấy cái nhìn xem người nhà vốn nên ngủ say, khó hiểu đứng thẳng người nói:

"Ba, mẹ, sao mọi người còn chưa ngủ?"

Mẹ Park tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng lại chuyển hướng nhìn về phía chồng.

"Ông xem đi, tôi đã nói là nó nhất định sẽ quên."

Ba Park nhún nhún vai, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

"Không có biện pháp a, ai bảo cô con gái này của bà là một người cuồng công việc."

Seoyeon lúc này cũng ngưng cười, đi lên một chút nắm lấy vai nàng, âm thanh chán chường nói: "Chị hai ngốc, hôm nay là sinh nhật chị a."

"Sinh nhật của chị?" Chaeyoung ghé mắt nhìn nhìn nàng, lại nhìn ba mẹ một chút, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ rồi. Ngày 11 tháng 2 là sinh nhật của nàng.

"Seoyeon, nhanh giúp chị hai con thay quần áo, ba và mẹ đem đồ ăn hâm nóng." Ba Park đưa mắt liếc nhìn Seoyeon ra ý chỉ, lôi kéo bà xã mình đi về phía phòng bếp.

Seoyeon nhận được mệnh lệnh, lôi kéo Chaeyoung còn có chút chưa phản ứng kịp hướng trong phòng đi. Chaeyoung vừa bước vào phòng mình liền bị ba con gấu Teddy trên giường hấp dẫn, cơ hồ là nhào tới ôm lấy ngay ba con gấu bông, gương mặt đạm mạt bấy lâu của Chaeyoung lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Tặng cho chị?" Nàng nhìn về phía Seoyeon, trong mắt mang theo hào quang hưng phấn.

"Biết ngay chị sẽ thích mà." Seoyeon đắc ý nói, ba con Teddy này chính là nàng đã bỏ ra rất nhiều tiền còn cố ý nhờ bạn mua từ nước ngoài về, là hàng chính hãng trăm phần trăm!

Chaeyoung ôm gấu Teddy, yêu thích không buông tay. Hôm nay công việc bề bộn nàng đã quên mất ngày sinh nhật của mình. Vì niềm vui bất ngờ này chắc hẳn người nhà đã đợi nàng rất lâu.

"Cảm ơn." Nàng nói khẽ, thanh âm bởi vì cảm động có chút phát run.

"Chị hai, đều là người một nhà, chị không cần khách khí như vậy." Seoyeon cười nói, đem nàng từ bầy gấu Teddy kéo lên.

"Nhanh đi tắm rửa nha, ba mẹ vẫn đang chờ kìa, đúng rồi, em mua cho chị áo ngủ mới, cùng với cái này của em là một cặp nha."

Chaeyoung trừng to mắt nhìn bộ quần áo trên người nàng, lắc đầu cự tuyệt.

"Chị không mặc."

Seoyeon nghe vậy ôm cánh tay nàng, trên mặt lộ ra biểu tình đáng thương, mắt to ngập nước nhìn Chaeyoung.

"Chị hai, đây là người ta cố ý mua cho chị, tình thân tỷ muội đâu rồi, chị không mặc em sẽ khổ sở lắm a, mặc đi ~ "

Giọng nói ỏn ẻn của Seoyeon làm cho Chaeyoung toàn thân nổi da gà, nàng xoa cánh tay trốn tránh nói: "Em sao lại nghĩ ra mấy cái trò này chứ, bộ quần áo cổ quái này chị mới không thèm mặc đâu."

Seoyeon tức giận chống nạnh trừng mắt, bộ dáng hung hãn nói: "Em còn có bộ khác càng buồn nôn hơn! Nếu như chị không mặc..." Seoyeon hai mắt có chút nheo lại, lộ ra dáng vẻ uy hiếp.

Chaeyoung trợn mắt: "Tưởng mình lớn rồi sao?"

Seoyeon bĩu môi, không có chút sợ hãi nào, kéo khóe miệng đắc ý nói: "Đây là bộ dạng dọa người của chị ở công ty sao, đối với em vô dụng." Nói xong, cầm lấy một con gấu Teddy cách mình gần nhất đe dọa.

"Chị nếu không mặc em ném nó từ cửa sổ ra ngoài."

Chaeyoung lập tức nhấc tay đầu hàng.

"Chị mặc!"

Chờ hai chị em cùng mặc bộ áo ngủ khủng long giống nhau đi ra, ông bà Park đã chuẩn bị xong bánh ngọt và đồ ăn. Thấy hai nữ nhi bảo bối bộ dạng đáng yêu, mẹ Park nhịn không được, cười phun nước vào mặt ba Park làm cả nhà được trận cười vang một hồi.

Trên bàn món ăn phong phú, bánh kem lớn cao gần một mét là mẹ Park đích thân mình làm, phía trên còn phết phô mai tươi, hương vị thơm ngon tràn ngập cả nhà.

"Đến đây, chúc bảo bối nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ." Ba Park với tư cách chủ nhà phát biểu câu đầu tiên.

"Sinh nhật vui vẻ." Cả nhà vui vẻ nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

"Chaeng lại thêm một tuổi rồi, ước nguyện đi con." Mẹ Park ôn nhu nói, hai mắt nhìn qua con gái yêu nhà mình, bên trong là nồng đậm yêu thương.

Chaeyoung gật gật đầu, trước ánh nến lung linh trên bánh ngọt ước một điều ước. Giờ phút này trên mặt nàng tràn đầy vui vẻ, xung quanh là người thân ấm áp, quên đi tất cả phiền não và áp lực trong công việc. Tiếng cười bên tai như chuông bạc, trong mắt đều là bộ dáng tươi cười của người nhà. Nàng thấy rất đủ, chỉ cần như thế này là hạnh phúc.

Về phần công việc, sáng mai hẵn tính!

Cùng người nhà náo loạn một hồi, qua hết sinh nhật đã là hai giờ sáng, Chaeyoung đưa cha mẹ và em gái về phòng sau đó mới trở lại phòng mình. Phòng của Chaeyoung rất gọn gàng cũng rất ấm áp. Nhìn gấu Teddy tràn đầy trên giường, mặt Chaeyoung lộ ra nụ cười thỏa mãn. Theo thói quen nàng lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị tắt máy, màn hình sáng lên, nụ cười trên mặt Chaeyoung lập tức cứng đờ.

"Sinh nhật vui vẻ, ngủ ngon."

Người gửi, Lalisa Manoban.
______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com