Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


____

Tôi đã âm thầm theo dõi Chaeyoung trong suốt 2 tuần liền.

Cuối cùng cũng đã đến cái ngày mà cô ấy vào bệnh viện.

Tôi nghe Jennie nói rằng phá thai sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cơ thể người phụ nữ, tôi lo lắng đến mức đứng ngồi không yên dưới sân của bệnh viện.

Kiếp trước cũng là tôi đưa Chaeyoung đi khám thai, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi liền bật cười "Lisa nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, đến lúc em sinh con thì chắc sẽ bị dọa chết luôn đấy."

Tôi mặc chiếc áo khoác mà Chaeng từng mua cho tôi, trên đó vẫn còn mùi hương nước xả vải yêu thích của cô ấy.

Tôi chờ đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô ấy bỏ đi giọt máu của chúng tôi.

Nhưng lúc này tâm trạng tôi lại thấp thỏm chờ đợi, lỡ như gặp phải bất trắc trong quá trình phá thai thì phải làm sao.

Sau đó, tôi đã nhìn thấy Chaeyoung đi ra từ bệnh viện. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt không một chút huyết sắc. Cơ thể cô ấy gầy gò đến nỗi chỉ một cơn gió mạnh thổi qua cũng không thể chịu đựng nổi.

Cô ấy bước đến và nhét tờ giấy kết quả vào túi áo tôi "Em bỏ đứa bé rồi."

Cảm giác đó giống như có ai đó cầm một con dao sắc lẹm, từng nhát từng nhát chém vào người tôi.

Tôi cầm tờ kết quả trên tay và cúi đầu, không thể kìm được giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Nhưng tôi vẫn dứt khoát nói với Chaeyoung, sau này đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.

Cô ấy không hề dừng lại bước chân của mình, cô ấy nên như vậy, không cần ngoảnh lại nhìn tôi làm gì.

Cuối cùng Jennie cũng đã có con với Jisoo, cô ấy vui mừng khôn xiết, lúc ra về thì tình cờ gặp tôi liền vui vẻ nói cười. Tôi cố nén tâm tình của mình lại rồi trả lời cô ấy "Đi thôi."

Nhưng tôi vẫn cố tình đi vòng quanh nơi góc phố, đợi đến khi Chaeyoung đã vào trong xe rồi mới yên tâm rời đi.

Ánh mắt của Jennie lạnh lùng.

"Bị điên à? Sao lại đối xử với cô ấy như thế này?"

"Em còn có lựa chọn nào khác sao?" Tôi hỏi ngược lại "Chúng ta không thể nói cho người khác về nhiệm vụ của mình được."

Jennie mấp máy môi "Nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như thế chứ."

"Cô ấy mới 26 tuổi" Tâm tình tôi như chết lặng "Nếu em không để cô ấy tuyệt vọng hoàn toàn, nửa đời sau của Chaeyoung sẽ mang theo một đứa con, lúc đó cô ấy làm sao mà sống được?"

Jennie không trả lời thêm nữa. Bình thường cô ấy không bao giờ nhắc về cái chết, và tôi cũng không muốn bi quan như vậy.

Nhưng khi tôi thực sự bị chôn vùi trong "tai nạn ngoài ý muốn", ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi qua đời, tôi thà rằng mình chưa bao giờ gặp Chaeyoung còn hơn.

Không lâu nữa sẽ là cuối tháng 11, gần đây tôi vẫn luôn mơ thấy Chaeyoung, trong giấc mơ đó cô ấy đã gả cho người khác, sống hạnh phúc cùng với gia đình mới và những đứa con của mình.

Có lẽ người ta sẽ thường mơ thấy điều gì đó để chống chọi với mùa đông Seoul rét cắt da cắt thịt.

Đêm đó tôi nhìn thấy chậu hoa cát cánh bên cửa sổ, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa tôi đã mua nó về và đặt trong nhà để tránh tiết trời lạnh giá.

Tôi cũng đã ra sức để chăm bón cho cây, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể sống được.

Vào ngày mai, đáng lẽ ra tôi và Chaeyoung đã kết hôn và trở thành người một nhà.

Tôi cố tình đặt trước địa điểm là ở Garden Hall, phong cách thiết kế của lễ đường vẫn giống như cô ấy yêu thích, và mua chiếc nhẫn mà cô ấy đã từng lựa chọn.

Tôi thực sự muốn kết hôn với Chaeyoung, nếu không phải tai nạn ngày đó bất ngờ xảy ra, thì bây giờ cô ấy đã trở thành người vợ hợp pháp của tôi, chúng tôi sẽ trở thành một gia đình với đứa con 4 tháng tuổi.

Tôi không kìm được và gọi điện cho cô ấy.

Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm khàn "Lisa?"

Tôi chỉ yên lặng lắng nghe tiếng cô ấy thở nhẹ, cuối cùng là âm thầm cúp máy.

Ngày 29 tháng 11.

Tôi đã đến địa điểm tổ chức đám cưới trước đây.

Đây là lần đầu tiên tôi mặc một bộ vest, và đi dọc theo lối vào lễ đường từ đầu đến cuối.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Chaeyoung mặc váy cưới, cô ấy nói muốn cho tôi một bất ngờ nên chưa từng thử váy cưới trước mặt tôi.

Thế nên giờ đây tôi chỉ có thể tổ chức lễ cưới dựa theo trí tưởng tượng của chính mình.

Tôi thẫn thờ cầm hộp nhẫn trên tay, tôi và cô ấy đã trải qua 5 năm thăng trầm, vậy mà cuối cùng lại không thể trao chiếc nhẫn này tận tay cho nhau.

Thật ra tôi định nói thêm vài câu nữa, nhưng bỗng nhiên nhận được cuộc gọi báo tin, những người bạn của tôi đã hy sinh rồi.

Hôm nay bọn tội phạm không đến giết tôi, nhưng không ngờ có kẻ lại tấn công Jennie để báo thù. Jisoo cùng Seulgi và một số anh em khác đã cố gắng hết sức để giải cứu ra ngoài.

Tôi không thể đoán được kế hoạch của bọn chúng lại thay đổi đột ngột như vậy, bây giờ mọi thứ không còn tiếp tục như diễn biến ban đầu được nữa.

Trước khi rời đi, tôi dường như nghe thấy tiếng Chaeyoung đang khóc, giống như một ảo ảnh, lúc gần lúc xa.

Có cảm giác như tôi đi chuyến này sẽ mãi mãi không thể trở về.

Ngày 30 tháng 11.

Tôi lấy thân mình ra để giao dịch.

Những tên tội phạm khốn nạn hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, bọn chúng cho tôi dùng thử ma tuý, cơ thể tôi co giật và miệng sùi bọt mép.

Kỳ thực đây là thứ mà tôi sợ nhất...

Ngày 1 tháng 12

Quả nhiên bọn chúng đã buông lỏng cảnh giác, vậy thì kế hoạch của chúng tôi vẫn có thể diễn ra suôn sẻ.

Ngày 2 tháng 12.

Có gì đó không đúng lắm.

Bọn chúng sử dụng những phương pháp thời cổ đại để tra tấn tôi, cảm giác đau đớn kinh khủng giống như chết đi sống lại.

Ngày 4 tháng 12.

Bọn chúng vẫn tra tấn tôi liên tục, rồi hỏi gia đình và đồng đội của tôi ở đâu.

Tôi cắn chặt răng không nói một lời nào.

Thậm chí còn không dám nghĩ đến Chaeyoung.

Có lẽ cô ấy đang chăm chỉ học hành, Chaeyoung từng nói muốn tôi nhìn thấy cô ấy thi đậu nghiên cứu sinh.

Ngày 6 tháng 12.

Hình như tôi sắp chết rồi.

Cả cơ thể bê bết toàn là máu, toàn thân run rẩy, không có chút nhiệt độ ấm áp.

Chaeyoung, em nhớ mặc áo ấm đấy. Tôi cũng không biết thời tiết như thế nào, nhưng máu khô lại nhanh như vậy thì chắc bên ngoài cũng đang rét buốt.

Buổi tối bọn chúng xem bản tin thời tiết trên TV, tôi nghe được ngày mai trời sẽ đổ mưa, em nhớ phải mang theo ô nhé.

Ngày 9 tháng 12.

Tôi cũng chẳng rõ có phải là ngày 9 hay không nữa.

Tên tội phạm đối diện vừa cầm dao vừa mắng "Mẹ nó, cứng đầu thật đấy, không moi ra được tí thông tin gì từ miệng của nó cả."

Tôi trừng mắt nhìn hắn cầm con dao và bước tới chỗ mình.

Chaeyoung, tạm biệt em...

Ngày 12 tháng 12

Tôi bị mù rồi, xung quanh chỉ còn lại màn đêm tăm tối.

Nhưng mà lạ thật, lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Chaeyoung.

Cô ấy đang hào hứng kể với tôi về đợt giảm giá thịt bò, chỉ cần mua trên 300 thì sẽ được giảm 40. Cô ấy thích mấy đợt giảm giá, nhưng mua nhiều thế này thì có ăn hết được không?

Tôi cảm thấy khó chịu quá, chắc cũng đến lúc rời đi rồi, nhưng trước khi đi tôi cũng muốn gặp Chaeyoung và nói lời tạm biệt.

Hình như cô ấy đang khóc, đừng rơi nước mắt vì một người như vậy, không đáng đâu...

"Lại đây ôm tôi" Tôi dang rộng cánh tay mình ra.

Chaeyoung sà vào lòng tôi rồi bật khóc nức nở "Em tuyệt đối sẽ không tha cho Lisa."

"Em khóc không đẹp chút nào. Chaeng của chúng ta khi cười là đẹp nhất."

"Vậy em cười cho Lisa xem nhé, em cười rồi thì Lisa sẽ không đi nữa đúng không? Nhìn đi, em không có khóc mà..."

"Chaeng..." Tôi tiếc nuối chạm vào khuôn mặt cô ấy "Tôi còn chưa kịp tổ chức sinh nhật cho em... Vậy tôi sẽ chúc mừng sinh nhật trước, chúc em sinh nhật lần thứ 100 vui vẻ."

"Không, em không muốn trăm tuổi..."

Tôi thực sự muốn nói với cô ấy những lời này "Chaeyoung, xin lỗi em, thực ra tôi là một sĩ quan cảnh sát."

Nhưng tiếc quá, cô ấy mãi mãi không thể nghe được những điều này, và tôi cũng mong rằng cô ấy sẽ không bao giờ nghe thấy nó, hãy cứ sống vui vẻ như một người bình thường là được rồi.

Tôi không sợ mình sẽ chết, tôi chỉ sợ Chaeyoung sẽ sống như thế nào nếu không có tôi.

Vậy nên tôi âu yếm xoa đầu cô ấy "Ngoan, em kết hôn với người khác đi nhé."

Ngày 13 tháng 12.

Đồng đội của tôi cuối cùng đã đến rồi.

Bọn tội phạm lại đẩy tôi lên và chĩa súng vào tôi.

Gió biển mang theo hương vị mặn chát, phảng phất trong đó là mùi thuốc súng cay nồng.

Vào giây phút cuối cùng của đời mình, tôi dường như nhìn thấy bầu trời xanh, sạch sẽ và tinh khôi như làn váy của Chaeyoung vậy.

Khốn nạn thật! Bọn tội phạm buôn ma tuý sẽ không được chết tử tế đâu!

———————————————

Nghe nói mấy bạn sắp đi học lại gòi ha?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com