Chap 23: Tránh bứt dây động rừng
Lúc bác sĩ đến được phòng bệnh, Lệ Sa cũng đã tỉnh lại trong trạng thái vô cùng hoảng loạn. Thái Anh nhìn thấy trên cổ của Lệ Sa bầm tím liền nói bác sĩ xem qua, nhưng chị nhất mực không nói cho bọn họ động vào. Buổi tối hôm đó Lệ Sa cũng không thể nào ngủ được, cả một đêm nằm co rúc bên trong vòng tay của Thái Anh trên căn gác lửng.
Nhớ lại tình cảnh lúc ở bệnh viện, rõ ràng Thái Trinh khống chế tay của chị tự bóp lấy cổ mình. Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, Thái Trinh trong từng ấy năm vẫn không hề siêu thoát hay sao?
Lúc đó rơi vào khoảng chạng vạng, lại ở trong bệnh viện đầy âm khí, cũng là lúc cơ thể của Lệ Sa đang suy nhược. Có lẽ chính vì điều này khiến cho Thái Trinh có thể gây hại cho chị ấy, cũng may lúc đó có người chạy vào phòng nên Lệ Sa mới có thể thoát được nạn này.
- " Sa, có phải còn khó chịu hay không? " . Cơ thể của chị ấy lạnh lẽo vô cùng, lắm lúc ở trong người cô khẽ phát run lên bần bật.
- " Bé, em đừng bỏ chị đi có được không? " . Chuyện đáng sợ nhất cũng đã đến, một khi Thái Anh biết cái chết của Thái Trinh có liên quan đến chị, quan hệ của bọn họ có phải sẽ như vậy kết thúc?
- " Chẳng phải chị là bà chủ của em sao? Em bây giờ còn được chị bao nuôi, ra ngoài đường chết đói đó " . Tinh thần của Lệ Sa không biết vì chuyện gì bất ổn, hiện tại Thái Anh cũng chỉ có thể nói đùa một chút phần nào làm cho chị ấy yên tâm.
Con người một khi bệnh cũng hay suy nghĩ lung tung, Thái Anh chỉ cho rằng có lẽ Lệ Sa nghỉ ngơi không đủ nên sinh ra vài chuyện hoang tưởng. Không ngờ càng về sau tình trạng của Lệ Sa càng nặng hơn, lúc nào đầu óc cũng không thể tập trung được. Chuyện ở quán ăn hầu như giao hết lại cho Thái Anh, không bao giờ dám ở lại nhà một mình.
- " Tôi nghĩ bà chủ bị vong ám rồi, nên mời thầy bà về coi thử đi " . Dì hai nghe Thái Anh kể lại tình trạng của Lệ Sa, nghĩ ngợi một lúc liền đưa ra đề nghị.
Dạo gần đây quả thật Lệ Sa lúc nào cũng không tỉnh táo, mỗi đêm đều giật mình thức dậy hai đến ba lần. Lúc tỉnh lại chỉ biết ôm đầu gối khóc lóc, cho dù Thái Anh có hỏi chuyện gì cũng không hề nói rõ.
Nghe theo lời dì hai, Thái Anh quyết định lên các hội nhóm chuyên về mảng này để tìm họ. Được một số người chỉ cho cô biết có một ông thầy chuyên đi bắt ma, giải bùa các kiểu cũng khá có tiếng tại Sài Gòn. Để mời được ông ấy không phải có tiền là được, mà phải nhờ vào duyên nữa.
Nếu như trước đây Thái Anh còn khá tin người, bây giờ cô lại đề phòng hơn rất nhiều. Mấy chuyện thầy bà này cũng không phải ít người giả mạo, nếu như ông thầy đó không lấy giá rẻ như bèo cô cũng không mời về làm gì. Xem ra ông ta đúng thật là dựa vào duyên mà đến, tiền bạc chỉ lấy cho có lệ.
- " Căn nhà này của cô có vong nữ, còn là dạng vong dữ nữa " . Ông thầy đó không mất nhiều thời gian để nhìn ra, rõ ràng căn nhà âm khí rất nặng.
- " Không lý nào, nhà này chị ấy đã sống ở đây rất lâu. Tôi cũng ở đây hơn một năm đâu có thấy gì, sao khi không lại có vong? " . Thái Anh vốn dĩ không hề sợ ma, nhưng Lệ Sa lại rất sợ. Nếu để cho chị ấy nghe được, làm sao còn dám ở lại đây nữa.
Ông thầy đó giải thích cho Thái Anh hiểu, cái vong này thật ra đã có từ lâu rồi, chẳng qua khi sức khoẻ của họ tốt, dương khí thịnh thì âm khí không làm gì được. Nhưng một khi sức khoẻ suy nhược, chính là cơ hội cho vong nữ này hoành hành.
Nhắc lại chuyện này Thái Anh thấy cũng có lý, những lần cô bệnh điều có cảm giác ngủ bị bóng đè vậy, lúc tỉnh lại đầu óc cứ quay cuồng thật sự rất khó chịu. Mấy hôm nay Lệ Sa suy nhược trầm trọng, khó trách cứ liên tục nói rằng bản thân nhìn thấy ma.
- " Vậy bây giờ phải làm sao? " . Xem ra chỉ có thể âm thầm làm, không được để cho Lệ Sa biết.
- " Tôi sẽ làm một trận pháp, sau đó dán bùa vào để ngăn cho vong nữ đó đến quấy phá. Nhưng mà loại bùa này một khi dán vào không tới thời hạn không được gỡ ra, nếu không cái vong đó chẳng những không áp được, lại còn mạnh lên gấp nhiều lần " . Ông thầy đó chuyên tâm giải thích cho Thái Anh hiểu, tránh để cho cô không cẩn thận làm cho trận pháp bị phản tác dụng.
Có những chuyện nên tin là có, dù sao mấy loại bùa chú này cũng không ít lần nghe thấy. Còn nhớ lúc Thái Anh vẫn còn ở quê, có một gia đình nọ giàu có tiếng mấy đời. Đến đời này khi con cháu cho đập nhà xây lại, lúc thợ xây nhà vô tình đào trúng nơi chôn giấu bùa chú của gia đình họ cũng gây ra bi kịch về sau. Từ đó gia đình làm ăn lụn bại, con trai trong nhà lần lượt bị bệnh chết, người con trai duy nhất còn sống thì đột nhiên câm điếc. Người ta đồn nhau rằng nhà đó trước đây làm bùa chú hại người ta, cũng đồng thời làm bùa chú đề phòng người ta hại lại họ. Không may khi bùa chú này bị đào lên, dẫn đến những sự việc đau lòng đó xảy ra.
Nói tóm lại khoa học khi chưa chứng minh được thứ gì, đều nói những thứ đó là phản khoa học. Nhưng thế giới tâm linh là thứ cao siêu mà không phải ai cũng có thể chứng minh, những chuyện chỉ xảy ra một hai lần còn là trùng hợp, nhưng xảy ra quá nhiều lần thì không thể giải thích bằng khoa học được nữa.
- " Vậy ông dán chỗ nào kỹ một chút " . Nhà này chỉ có cô và Lệ Sa, lúc đầu định là sẽ giấu chị ấy, nhưng bây giờ xem ra phải nói cho chị biết để đừng gỡ lung tung.
Bùa đâu phải muốn dán chỗ nào cũng được, cũng phải xem là chỗ nào hợp nhất để dán. Sau khi ông thầy đó bấm tay xem xét hồi lâu, liền đem lá bùa chấn vong đó dán vào phía dưới bàn đặt tại phòng khách. Vị trí này nếu như không phải người nhà cũng không ai để ý tới, cũng xem như khá an toàn.
- " Thời hạn bao lâu có thể gỡ nó ra được " . Ông ta dán vào cái bàn, lỡ như cái bàn đó hư hao gì cũng phải giữ cả đời sao?
- " Chỉ một năm thôi, trước một năm tuyệt đối không được tháo nó ra ".
Những chuyện này Thái Anh đều nói lại với Lệ Sa, sau khi Lệ Sa biết chuyện liền khẩn trương hỏi Thái Anh về công dụng của lá bùa đó. Nói cho kỹ là đuổi vong hay đánh tan hồn phách của cái vong đó. Thái Anh bảo rằng nó chỉ dùng để trấn vong thôi, nhưng không hiểu vì sao Lệ Sa lại hốt hoảng như vậy.
Làm sao Lệ Sa lại không biểu hiện căng thẳng, vong nữ đó nếu như có thật thì chính là của Thái Trinh, cũng là chị ruột của Thái Anh. Nếu như để Thái Anh đích thân đi mời thầy về đánh tan hồn phách của chị mình, Lệ Sa làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy chuyện này. Nếu như vậy thật chị thà rằng bị Thái Trinh ám suốt đời, cũng không muốn Thái Anh vì mình làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
- " Chị nhớ cho kỹ, đừng bao giờ gỡ lá bùa đó ra. Nếu không không phải chị, con ma đó cũng tìm đến em luôn " . Chuyện này ông thầy đã dặn rất kỹ, Thái Anh luôn cố nhắc nhở Lệ Sa.
Quả nhiên kể từ khi lá bùa cố định tại đó, Thái Trinh không còn xuất hiện trong nhà của Lệ Sa nữa. Trong những giấc ngủ cũng không còn nhìn thấy, tinh thần của Lệ Sa dường như có chút chuyển biến theo chiều hướng tốt lên một chút.
Chuyện Hòa Nguyễn cũng tức là Nguyễn Chí Thành năm xưa, Lệ Sa hoàn toàn không tiết lộ nửa lời với Thái Anh. Đối với những gì Lệ Sa biết về Chí Thành, hắn không thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Có một hôm trên đường từ quán ăn trở về, Lệ Sa nhìn thấy Chí Thành đứng ở cổng trường của Thái Anh. Có tật giật mình, Lệ Sa ngay lập tức chạy xe đến đó có ý muốn xem thử anh ta làm cái gì?
- " Sa, chị đến đón em sao? " . Hôm nay rõ ràng cô đã nói mình đi nhờ xe bạn về, nhưng không hiểu sao Lệ Sa lại đến tận trường đón.
- " Thì ra bé Thái Anh cũng học ở đây à? Trùng hợp vậy? " . Hòa Nguyễn nhận thấy Lệ Sa không thích mình tiếp xúc với Thái Anh, nhiều lần tránh né khiến cho anh ta có vài điểm nghi ngờ.
- " Không, chị nhìn thấy Hòa Nguyễn đang ở đây nên muốn mời anh ấy đi cà phê xíu thôi. Chị có chuyện muốn tham khảo về nhà đất, em về trước đi " . Không nghĩ đến Thái Anh lại ra về đúng thời điểm này, Lệ Sa chỉ có thể đánh lạc hướng cô một chút.
Lệ Sa trước đây cũng rất thích đầu tư nhà đất, nghe Huỳnh Ánh nói Hòa Nguyễn lại là một doanh nhân bất động sản. Chị ấy đi xã giao với Hòa Nguyễn cũng hợp lý, nên Thái Anh cũng không có ý làm phiền. Nếu chị ấy muốn cô đi cùng đã lên tiếng, ngược lại kêu cô về trước cũng có lý do riêng của mình.
Sau khi Thái Anh đi nhờ xe của bạn về, Hòa Nguyễn cũng đồng ý theo Lệ Sa đến một quán cà phê gần đó. Đoán trước những chuyện này sẽ xảy ra, nên hắn cũng không có gì cự tuyệt.
- " Nguyễn Chí Thành, anh có âm mưu gì? " . Làm ăn lương thiện sao? Loại người này làm sao có thể đột nhiên hoàn lương được.
- " Tên của anh là Hòa Nguyễn, Nguyễn Chí Thành năm đó cũng chết tại Đài Loan rồi, quên hắn đi ". Hòa Nguyễn lúc nói đến chuyện này, có ý gằn từng câu từng chữ.
Lệ Sa hoàn toàn không biết Hòa Nguyễn có biết ai là người ra tay năm đó không? Nếu hắn không biết thì tốt, còn nếu như hắn biết, lần này nhất định muốn một mạng đòi một mạng với chị.
- " Anh yêu Huỳnh Ánh thật sao? " . Cho dù Huỳnh Ánh từng có lỗi với chị, nhưng chị cũng không muốn cô ấy biến thành Thái Trinh thứ hai.
- " Lệ Sa, ai cũng có quá khứ. Em từng là ai? Bây giờ em là ai? Em có thể hoàn lương, tại sao anh không thể? " . Có những chuyện khắc sâu trong lòng là được, chưa đến lúc lật bài ngửa thì không cần kết thúc chuyện này quá sớm.
Trong suốt buổi trò chuyện, Hòa Nguyễn chỉ kể về việc sau khi mình được cứu đã giác ngộ ra sao? Hắn hoàn toàn không nhắc gì đến những việc làm trước đây nữa, Lệ Sa đối với hắn vẫn là nửa tin nửa ngờ.
- " Anh hy vọng em không nói cho Hùynh Ánh và Thái Anh biết về chúng ta, anh yêu Huỳnh Ánh cũng như em đối với Thái Anh. Họ biết chúng ta là ai? Chỉ có hại không có lợi, quá khứ cứ bỏ qua hết đi Lệ Sa, đừng nghĩ gì về nó nữa ".
Bỏ hết đi, Lệ Sa từ lâu đã bỏ hết rồi. Nhưng sau khi Hòa Nguyễn xuất hiện trước mặt chị ấy, chưa bao giờ Lệ Sa lại nhớ rõ mồn một quá khứ ở Đài Loan như lúc này. Bây giờ Hòa Nguyễn trong tối, còn chị ấy ngoài sáng. Ngoài mặt cứ tỏ ra đồng quan điểm với hắn xem xét tình hình đã, dù sao cũng không nên bứt dây động rừng.
To be continued...
P/s: Đếm ngược ngày ngược thụ, huhu 😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com