Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Phong thái của người giàu

Kết thúc buổi đấu giá, Kim Trân Ni tìm đến phòng giao dịch để tiến hành thanh toán và nhận giấy tờ đất.

Lúc bước vào trong, không chỉ Triệu Xuân Thành mà Bùi Tôn cũng đang ở đó. Nàng nhanh chóng tránh né ánh nhìn nóng bức của Triệu Xuân Thành, chỉ liếc mắt nhìn về phía trợ lý Bùi.

"Không về cùng cô ấy sao?"

Bùi Tôn cầm tệp giấy dày trong tay, cẩn thận giao cho Kim Trân Ni rồi nghiêm túc nói: "Sếp Phác căn dặn tôi làm chút việc"

Nàng liếc mắt nhìn qua dòng chữ to lớn được in trên giấy, hai mày vô thức nhíu lại. Là giấy tờ đất, bên trên là tên của nàng và tập đoàn Đình Viên.

Mắt thấy Kim Trân Ni nhìn mình, Bùi Tôn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Giấy tờ, sếp Phác đã phân phó cho tôi thay cô Kim giải quyết, bây giờ có thể trở về được rồi"

"Nhưng mà... tôi vẫn chưa thanh toán"

Bùi Tôn nhanh tay mở cửa, sau đó lén lút liếc nhìn Diêu Tiểu Kiều, nói:

"Cô Kim không cần lo lắng, sếp Phác nói hôm nay đấu giá không thành, tâm trạng không tốt, muốn tặng cô Kim hai mảnh đất tìm chút niềm vui"

Kim Trân Ni nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong lời nói đó. Đây không phải nói cho nàng nghe, là đang cố tình nói cho người phía sau.

Nàng siết chặt tệp giấy trong tay, sau đó mỉm cười mềm mại, nhẹ nhàng đáp một tiếng:

"Vậy sao? Nhờ trợ lý Bùi chuyển lời cảm ơn tới cô Phác, hôm khác tôi sẽ mời cô ấy ăn cơm"

Kim Trân Ni hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt oán giận của Triệu Xuân Thành, nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nhìn thấy hắn, trong lòng liền cảm thấy buồn nôn, bởi vì ham muốn của bản thân, trò bẩn thỉu nào cũng có thể làm ra được.

Lúc dẫn theo Diêu Tiểu Kiều bước ra ngoài, Bùi Tôn liền nhanh chóng nói khẽ với nàng một câu.

"Cô Kim, đây thật sự là tấm lòng của cô Phác"

Kim Trân Ni mỉm cười không nói. Sau khi cùng thư ký Diêu rời khỏi, Bùi Tôn cũng rời khỏi phòng, bảo hộ ở phía sau.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Diêu Tiểu Kiều, lòng ngực Bùi Tôn có phần rộn rạo. Cái cây khô gần ba mươi năm cuối cùng cũng chịu nảy một mầm xanh.

......

Một tuần sau đó, Diêu Tiểu Kiều mang theo tin tức chấn động chạy vào phòng làm việc. Lúc đến nơi, cô liền kinh ngạc nhận ra Kim Trân Ni cũng đang theo dõi tin tức đó.

Nàng ngồi trên ghế xoay, dáng vẻ ung dung sảng khoái nhìn top ba hot search đang được đẩy lên dữ dội trong giới kinh doanh.

"Sếp Kim, cô... thấy rồi sao? Sao cô biết mảnh đất đó có vấn đề?"

Kim Trân Ni không nhìn Diêu Tiểu Kiều, đáy mắt cong cong dâng lên ý cười vui vẻ.

"Có người chỉ điểm"

Diêu Tiểu Kiều nhanh chóng trở về bàn làm việc, tiếp tục đọc tin tức.

Bên trong nói, mảnh đất mà Triệu thị vừa đấu giá thành công, sau khi động thổ liền phát hiện rất nhiều bộ xương được chôn sâu trong đất, nghi vấn từng là nghĩa địa cũ được di dời theo kế hoạch.

Sau khi tin tức lan tràn liền lập tức bùng nổ, mảnh đất tốt trong mắt mọi người liền trở thành một mảnh đất xấu. Thực tế, không có ai muốn hợp tác đầu tư với một mảnh đất từng có người được chôn.

Triệu thị lâm vào khủng hoảng nhưng không đến nỗi phá sản. Thật sự là đã xem thường tài chính của Triệu Xuân Thành, mặc dù đầu tư vào mảnh đất này khiến hắn thua lỗ nặng, hơn ba phần tư vốn công ty đều không cánh mà bay.

Có điều, Triệu Xuân Thành vẫn có thể xoay vốn.

Nhận ra mảnh đất nghĩa địa kia không thể làm ăn, hắn buộc lòng phải bán lại mảnh đất với giá bằng một phần năm. Sau khi nhận được tin tức, Phác thị phủi tay mua được với giá chỉ như hạt cát.

Nghe nói, bên đó mời thầy phong thủy, động thổ di dời xương cốt, sau đó xem xét bố cục xung quanh, cũng như phong thủy mảnh đất, cuối cùng tìm được phương án giải quyết.

Lúc nắm được tin này, Kim Trân Ni thật sự bội phục Phác Thái Anh sát đất. Có thể ngư ông đắc lợi, tính toán như vậy, không biết trong đầu cô rốt cuộc là đang chứa thứ gì.

Điện thoại trên bàn chợt reo, Kim Trân Ni vui vẻ nhấc máy.

"Cô Kim, đã đọc tin tức chưa? Có thú vị không?"

"Đọc rồi, có chút thú vị. Triệu Xuân Thành lâm vào khốn đốn, thị trường lần này e là phải biến động"

Phác Thái Anh ngả lưng vào ghế, mỉm cười nhàn nhạt.

"Có lẽ vậy. Mua lại với giá gấp đôi, lại phải bán ra với giá một phần tư, một mồi lửa nhỏ đốt cháy cả ngọn núi lớn"

Kim Trân Ni nhếch môi, mang theo châm chọc:

"Cô Phác, cô thật tàn nhẫn"

"Không trách tôi được. Triệu Xuân Thành hiểu biết nông cạn, không biết cách xử lý, nếu không phải tôi, sớm muộn cũng bị những người khác đá xuống"

Thở dài một hơi, Phác Thái Anh lại nói:

"Đừng nói đến hắn nữa. Cô Kim, khi nào có thể gặp nhau đây, tôi... có chút nhớ em rồi"

Kim Trân Ni đỏ mặt liếc nhìn ngày giờ trên màn hình, do dự một lúc liền trả lời:

"Cuối tuần này, tôi mời cô ăn cơm"

----------------------

Ở trung tâm thương mại.

"Thật sự không còn mẫu nào khác sao?"

Kim Trân Ni nhíu mày nhìn mẫu đồng hồ sang trọng trước mắt, cách một lớp cửa kính, cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Nhân viên nhìn cô bằng dáng vẻ rầu rĩ, lắc đầu buồn bã nói:

"Thưa cô, thật sự không còn mẫu khác. Tất cả các mẫu đồng hồ nữ đều ở đây"

Ngón tay khẽ chạm vào mặt kính trong suốt, Kim Trân Ni trầm mặc hồi lâu. Còn không phải vì muốn dựa vào khí chất của Phác Thái Anh, mua cho cô một món quà sao? Cái gì cô cũng không thiếu. Nàng lại đi dạo một hồi, rốt cuộc lại đi vào đây.

Chẳng qua là mấy kiểu dáng trước mặt quá sến sẩm, đến chính bản thân Kim Trân Ni cũng không nhìn nổi, đeo trên tay Phác Thái Anh thật sự không hợp.

Giống như nhớ ra gì đó, nhân viên bên cạnh bỗng dưng trở nên vui vẻ.

"Thật ra vẫn còn một mẫu nữa. Vì là bản giới hạn được nhập về từ Thụy Sĩ, cửa hàng chúng tôi chỉ có thể dành được một chiếc trong số 10 chiếc được phân phối ra. Không biết cô có hứng thú không?"

Kim Trân Ni không ôm hy vọng nhiều, thế nhưng đứng trước lời mời của người nhân viên, nàng vẫn gật đầu.

Đối phương dẫn nàng vào một phòng nhỏ, bên trong đèn sáng khắp nơi không chút vết tối. Thời điểm nhìn thấy phiên bản giới hạn, Kim Trân Ni đã thích.

Nhân viên bên cạnh vừa đảo mắt nhìn biểu cảm trên mặt, vừa chậm rãi nói:

"Chiếc đồng hồ Patek Philippe này có xuất xứ từ Thụy Sĩ, trên thế giới chỉ có 10 chiếc. Mặt ngoài là kính sapphire, mặt trong đồng hồ là khối kim cương xanh nguyên chất không lai tạp"

Loại kiểu cấu đơn giản này Kim Trân Ni thật sự rất thích, không hề bày trí rối mắt, màu sắc đồng điệu hài hòa không hoa văn lòe loẹt. Đem nó đặt bên cạnh Phác Thái Anh, quả nhiên vô cùng tương xứng.

Kim Trân Ni mỉm cười nhàn nhạt, mắt nhìn đồng hồ đặt trong khung kính không hề di chuyển.

"Chọn nó đi"

Từ trên trời rớt xuống một vị thần tài, khiến cho người kia nhất thời khó xử.

"Cô... cô chắc chắn? Vì là bản giới hạn nên giá của nó cách rất xa các loại đồng hồ cao cấp khác. Cô có suy nghĩ lại không?"

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, khẽ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên bên cạnh cung kính cúi người, móng tay bấu chặt vào xương ngón tay giấu đi dáng vẻ khẩn trương.

"Giá hiện tại của chúng tôi là năm trăm hai mươi vạn (5.200.000)"

Mắt thấy Kim Trân Ni không có động tĩnh, nhân viên nhẹ nhàng nói thêm một câu.

"Nếu cô cảm thấy giá cả không phù hợp, có thể cân nhắc lại"

Kim Trân Ni đứng thẳng người dậy, ngón tay chỉ về chiếc đồng hồ được bảo quản cẩn trọng.

"Lấy nó đi"

Nhân viên bị lời nói làm cho chấn kinh, không chắc chắn hỏi thêm một lần.

"Cô... chắc chắn?"

"Sao vậy? Trông tôi không giống người có tiền sao?"

Biết mình lỡ lời, nhân viên lập tức xua tay, cười rất khó xử.

"Tôi không có ý đó, bây giờ tôi lập tức đi làm thủ tục cho cô"

Bởi vì nhìn thấy Kim Trân Ni có tiền, vậy nên cậu ta mới đưa nàng vào phòng vip xem qua. Chẳng qua là muốn thử vận may một lần, không ngờ lại may mắn như vậy, câu được một vị thần tài lớn.

Nàng ngồi ở bàn lớn đối diện cửa ra vào, mi mắt khép hờ, an tĩnh chờ đợi.

Chút tiền nhỏ đó nàng còn không có sao? So với hai mảnh đất mà Phác Thái Anh đã mua tặng nàng, quả thật vẫn còn kém xa.

"Trân Ni, em... làm gì ở đây?"

Lúc Kim Trân Ni mở mắt, Cơ Hoành đã đứng trước mặt. Đối phương nhíu mày nhìn nàng, trong mắt có hết bảy phần là không vui.

Nàng từ tốn uống một ngụm trà, lạnh nhạt trả lời: "Đi mua sắm"

Nếu như Kim Trân Ni mua sắm thông thường, anh còn thắc mắc làm gì. Thế nhưng theo như những gì anh biết, đối phương không hề thích đeo đồng hồ, vậy thì bước vào đây để làm gì? Nhất định là mua quà tặng cho một người khác.

Cơ Hoành khẽ liếm cánh môi, nghẹn ngào nói: "Mua cho ai vậy?"

Nàng đặt tách trà xuống bàn, biểu cảm dửng dưng không chút lay chuyển.

"Tôi muốn mua cho ai còn phải báo cáo với anh?"

Cơ Hoành cứng miệng, không trả lời được. Nàng nói rất đúng, anh đây là đang tra khảo nàng.

Lúc này, nhân viên khẩn trương mang đồ bước ra, môi mỏng cong lên mỉm cười, ánh mắt sùng bái giống như thần phật.

"Cô Kim, thẻ trả lại cho cô. Còn một số giấy tờ, sau khi ký xong thì coi như hoàn tất"

Nhân viên thận trọng đặt giấy mua hàng xuống bàn, sau đó cẩn thận mở bút đưa cho Kim Trân Ni.

"Cô Kim, mời cô"

Nàng không trả lời, tay cầm bút nhanh chóng lướt qua hai mặt giấy. Hoàn tất thủ tục, Kim Trân Ni cầm túi giấy trên tay, lúc chuẩn bị rời đi, nhân viên liền gọi nàng lại.

"Cô Kim, tôi có chút quà nhỏ, muốn tặng cho cô"

Nhân viên đưa nàng một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, bên trong đặt một vòng chỉ đỏ có mặt đá hình chữ nhật.

"Đây là vòng bình an. Hy vọng cô luôn được may mắn, suôn sẻ"

Sau khi Kim Trân Ni rời đi, Cơ Hoành nghiêng đầu hỏi cậu nhân viên bên cạnh.

"Cô ấy mua gì vậy?"

Nhân viên nhất thời vui vẻ, lập tức trả lời:

"Cô ấy à, mua một chiếc đồng hồ cao cấp phiên bản giới hạn được nhập về từ Thụy Sĩ. Tùy tiện vung tay cũng có thể mua một chiếc đồng hồ năm trăm hai mươi vạn, đây là phong thái của người giàu sao?"

"Thật ngưỡng mộ"

Cơ Hoành thở dài một tiếng, cảm thấy hốc mắt bỗng dưng ẩm ướt, cảm giác ghen tị này là sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com