Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Cho phép em gọi tên tôi

Phác Thái Anh đứng bên cửa kính, ánh nhìn lơ đễnh ngắm nghía một góc thành phố rộng lớn.

Sau khi giải quyết công việc, Bùi Tôn ôm theo tài liệu bước vào.

"Sếp Phác, mảnh đất phía đông đó đã ký xong hợp đồng hợp tác rồi"

Mắt thấy Phác Thái Anh không có động tĩnh, Bùi Tôn chậm rãi đi tới. Dạo này sếp của anh có hơi kỳ quặc, thường xuyên có dấu hiệu cười một mình, lần này cũng không ngoại lệ.

"Sếp Phác..."

Bùi Tôn nghi vấn, Phác Thái Anh có dấu hiệu bị chơi bùa, cụ thể là bùa gì anh cũng không rõ. Nếu có thể, thật muốn lựa lời khéo léo nhắc nhở cấp trên đi xem bói, trừ tà.

Thời điểm Phác Thái Anh đảo mắt, Bùi Tôn liền bị ánh nhìn nghiêm nghị kia làm cho giật mình.

"Sếp Phác, cô đừng tự cười một mình như vậy, sẽ dọa sợ người khác"

Phác Thái Anh hơi nhếch môi: "Có sao?"

Cô lười biếng nhặt lấy điện thoại, ngón tay làm vài thao tác, sau đó nhấn gọi một người.

"Cô Kim, đang làm gì vậy?"

Bùi Tôn chép miệng, lập tức đảo mắt quay đi. Ghen tị đặt hợp đồng xuống bàn, anh ngồi vào bàn làm việc của mình, nhàm chán bật máy tính lên.

Thật ra mà nói, sếp Phác không có bị chơi bùa, cô ấy là bị cô Kim của tập đoàn Đình Viên câu dẫn. Cấp trên đã có niềm vui mới, sao anh vẫn mãi độc thân thế này?

Bùi Tôn cắn áo, ủy khuất oán than.

......

Buổi tối, Kim Trân Ni đến trước giờ hẹn mười phút. Lúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngồi trên ghế, nàng liền không khỏi kinh ngạc.

"Cô Phác, sao lại đến sớm như vậy?"

Đối phương thấy nàng liền cười, mắt phượng cong lên hài hòa, cực kỳ cưng chiều.

"Không muốn để em phải đợi. Còn em thì sao? Chẳng phải cũng đến trước mười phút hay sao?"

Kim Trân Ni cười cười, nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống.

"Chẳng qua là vì... không muốn để cô phải đợi"

Sự ăn ý này đến cả ông trời cũng không ngờ đến.

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, sau đó nhướng người, lấy ra hộp đen tinh xảo đưa cho Phác Thái Anh.

"Cô Phác, món quà nhỏ này mong cô không chê"

Bàn tay Phác Thái Anh nhanh chóng đỡ lấy đáy hộp, sau đó đảo mắt liếc nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Kim Trân Ni.

"Cô Kim, em đây là đang tặng quà cho tôi sao?"

Nàng mỉm cười không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Phác Thái Anh yêu thích không rời mắt, môi mỏng cong cong, ngón tay khẩn trương mở hộp nhỏ ra.

Lúc nhìn thấy đồng hồ được đặt ngay ngắn bên trong, đáy mắt nữ nhân ánh lên ý cười không hề che giấu. Phác Thái Anh dùng tay che mặt giấu đi dáng vẻ lúng túng, khóe môi cong lên hạ xuống, không ngừng chuyển động.

"Cô Kim, em biết không, lần đầu có người... tặng quà cho tôi"

Phác Thái Anh vừa nói vừa lấy điện thoại chụp một tấm hình. Sau khi đem hình đăng lên wechat, cô lại khẩn trương cởi bỏ đồng hồ đang đeo trên tay, vui vẻ thay bằng một cái khác. Món quà đó khiến tâm tình cô phấn chấn hẳn lên, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

"Cô Phác... thích là được rồi"

Kim Trân Ni mỉm cười nhàn nhạt. Phác Thái Anh lại đảo mắt nhìn nàng, mắt phượng cong lên mang theo dáng vẻ dịu dàng.

"Đương nhiên là thích"

Một đời cô sóng gió, trải qua hai mươi mấy năm cuộc đời, từng vì người khác tặng không ít món, cũng chưa từng nhận được một món quà nào. Chiếc đồng hồ này chính là thứ đầu tiên.

Phác Thái Anh chống cằm nhìn nàng đầy vẻ yêu thích, giọng ấm áp nói lời câu dẫn:

"Cô Kim, em tặng tôi món quà đặc biệt như vậy, thật muốn... dùng thân báo đáp em"

Kim Trân Ni lập tức đỏ mặt, vô thức cắn môi ngượng ngùng quay đi.

"Dùng thân báo đáp... thì không cần"

Sau khi phục vụ dọn món lên bàn, phòng ăn riêng tư liền trở nên yên tĩnh. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, ồn ào đến nỗi không nghe được tiếng người nói.

Kim Trân Ni dùng khăn lau miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn sấm chớp hung bạo bên ngoài, nhất thời có chút suy tư.

Bên tai vang lên tiếng người mờ nhạt, lúc nàng quay lại, nhìn thấy cánh môi Phác Thái Anh đang khẽ mấp máy. Vì không thể nghe rõ, nàng vô thức hướng người về phía trước, nhướng hàng lông mày xinh đẹp nhìn đối phương.

Phác Thái Anh bật cười một cái, ngón tay cưng chiều quẹt qua đầu mũi nữ nhân một cách trêu ghẹo. Cô đứng dậy, lập tức thay đổi vị trí, nhàn hạ ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Bây giờ đã nghe chưa?"

Kim Trân Ni hơi gật đầu, mang theo ánh nhìn nóng bức lướt qua khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của đối phương.

Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng ngoảnh đầu quay lại, nhướng người nói khẽ vào tai Phác Thái Anh.

"Cô Phác, sắp tới cô phải để ý đến Triệu Xuân Thành. Anh ta có ý đồ với xưởng sản xuất hàng hóa của cô, có thể sẽ gài người vào âm thầm gây ra thiệt hại"

Phác Thái Anh nghe xong, biểu cảm dường như đông cứng vài giây.

Loại tin tức này không phải chuyện tốt gì, là Kim Trân Ni trong lúc đi lựa quà cho cô, vô tình nghe trộm được.

Phác Thái Anh khẽ liếm cánh môi, gật đầu một cách nhẹ nhàng.

"Cảm ơn cô Kim đã nhắc nhở, việc này tôi sẽ cân nhắc lại"

Cô chỉ không đến xưởng sản xuất một tháng, đã có người âm mưu muốn hãm hại cô. Triệu Xuân Thành này, tâm tư thật không đơn giản. Chẳng qua là, những người đối đầu với Phác thị, không sớm thì muộn đều chỉ có con đường chết.

Nếu như Triệu Xuân Thành lần này thật sự ấp ủ ý định đó, vậy thì cô gái nhỏ ở trước mặt cô nghiễm nhiên đã lập được một công lớn.

Phác Thái Anh âm thầm mỉm cười, bàn tay thuần thục kéo lấy áo khoác nhanh chóng phủ lên vai nhỏ của Kim Trân Ni.

"Thành Đô bước vào mùa mưa, thời gian này cô Kim chú ý sức khỏe, đừng để bản thân nhiễm lạnh"

Kim Trân Ni che miệng cười nhạt, ngón tay níu lấy cổ áo mềm mại được phủ trên vai, nhẹ nhàng kéo xuống một chút.

"Cảm ơn cô Phác đã nhắc nhở, cô cũng vậy, chú ý sức khỏe"

Phác Thái Anh nhếch hàng lông mày sâu thẳm, ánh mắt mang theo cưng chiều liếc nhìn đối phương một cái. Cô nhấc đũa, gắp thêm một ít thức ăn vào chén của Kim Trân Ni, lại tùy ý nói:

"Sức khỏe của tôi rất tốt, không dễ mắc bệnh"

Cô hơi nheo mắt, nhanh chóng tìm ra lỗ hổng, sau đó thản nhiên phản bác:

"Không dễ thôi mà, cũng không phải là không mắc bệnh. Đã là sức khỏe, thì không thể xem nhẹ"

Lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Phác Thái Anh, Kim Trân Ni lại duỗi tay cầm lấy đũa chung, thoải mái gắp vào chén cô một ít thức ăn.

"Cô Phác, hôm nay cô ăn ít hơn bình thường"

Phác Thái Anh hơi cắn môi dưới, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn dáng vẻ ân cần của người trước mặt. Kim Trân Ni quả nhiên vô cùng xinh đẹp, khí chất trưởng thành, điềm đạm kỳ thực khiến cô không thể rời mắt.

"Mãi nhìn món chính mà quên món phụ thôi, Cô Kim, em để ý đến tôi như vậy khiến tôi rất vui"

Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tư thế đối diện bàn ăn, vô cùng ngoan ngoãn ăn hết thức ăn mà nàng đã gắp.

Bàn tay cầm đũa của Kim Trân Ni bỗng dưng tê cứng. Hoàn toàn không thể ngờ đến mấy lời vừa rồi, Phác Thái Anh lại có thể thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.

Thật sự không thấy ngượng sao?

Có, người nói không ngượng, nhưng người nghe thật sự thấy ngượng.

Kim Trân Ni giả vờ che miệng, ho khan vài tiếng. Tâm trí trong sáng bị Phác Thái Anh vấy bẩn, để lại trên đôi gò má xinh đẹp một vệt ửng hồng.

"Cô Phác, không được... như vậy"

Phác Thái Anh nhanh chóng buông đũa, chống cằm liếc mắt đưa tình.

"Không được thế nào? Tôi để ý thấy, hình như em vẫn luôn gọi tôi là cô Phác... quá xa cách rồi, đổi cách xưng hô đi"

Kim Trân Ni đảo mắt trốn tránh. Nữ nhân kia giống như yêu hồ dụ hoặc người khác, còn nhìn, nàng sợ bản thân không có khả năng chống cự.

"Cô muốn đổi thế nào? Gọi... sếp Phác hay là cô Phác?"

Ngón tay Phác Thái Anh nhẹ nhàng lướt qua cằm nhỏ, sau đó cưng chiều nâng cằm nàng lên.

Đối diện với mắt phượng sắc sảo của nữ nhân, Kim Trân Ni có cảm giác tâm trí mình đang bị nhìn thấu. Nàng càng tỏ ra sợ hãi, Phác Thái Anh sẽ càng dễ dàng nhìn thấu.

Không ổn, cho dù có bị đối phương cắn nuốt, cũng phải để lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình.

Đôi mắt hoa đào bỗng dưng buông lỏng, mi tâm rũ xuống mang theo mị hoặc câu dẫn đối phương.

Kim Trân Ni nhẹ nhàng lướt qua cổ tay Phác Thái Anh, sau đó dây dưa níu lấy.

"Cô Phác... sếp Phác... hay là Phác tổng..."

Một tiếng 'cô Phác' thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, tựa như có sợi lông vũ lướt qua đáy lòng Phác Thái Anh một cách ngứa ngáy.

Ngón tay nghịch ngợm lướt qua cánh môi hồng nhuận của nữ nhân, có ý cọ xát. Phác Thái Anh cố nén hưng phấn trong lòng, giọng nói trầm ấm lẫn chút sủng nịnh mơ hồ vang lên.

"Gọi Thái Anh..."

Phác Thái Anh hơi ngừng một chút, điểm sáng trong mắt dường như càng rực rỡ hơn.

"Giống như âm điệu cô Kim đã gọi vào đêm hôm đó, càng giống càng tốt, càng giống càng dễ nghe"

Lời nói quá mức vô sỉ.

Kim Trân Ni chớp mắt vài cái, đã thẹn đến mức vành tai đỏ lên.

"Cô Phác, chú ý... lời nói"

Eo nhỏ bị bàn tay có ý níu lấy, trực tiếp kéo nàng về phía cô.

"Sao vậy? Đó là ý muốn của tôi, không được sao?"

Kim Trân Ni lo lắng lắc đầu, trực tiếp đáp trả: "Đương nhiên không được"

Phác Thái Anh giả vờ thở dài, dáng vẻ thất vọng vô cùng sầu muộn.

"Thật ra, chỉ cần cô Kim gọi tên tôi một cách bình thường, tôi đã mãn nguyện lắm rồi"

Gọi Thái Anh cũng không phải không được, chỉ là nàng có hơi e ngại.

"Cô lớn tuổi hơn tôi, nếu gọi thẳng tên như vậy... kỳ thực có chút..."

"Tôi cho phép em. Kim Trân Ni, tôi cho phép em gọi thẳng tên tôi. Vậy nên không cần e ngại"

Khuôn mặt nữ nhân thoáng qua một tia do dự. Rốt cuộc, Kim Trân Ni vì nhất thời không muốn đối diện với người kia mà tìm cách trốn tránh.

"Cô Phác... tôi muốn đi vào phòng vệ sinh một lát"

Phác Thái Anh nghe xong lập tức nhíu mày, tâm tình không vui trực tiếp bộc lộ qua đáy mắt.

"Cô Kim, em gọi tôi là gì?"

Kim Trân Ni khẽ liếm cánh môi, cuối cùng bất lực thốt ra một tiếng:

"Thái Anh..."

Phác Thái Anh mỉm cười hài lòng, thản nhiên duỗi tay chỉnh lại áo khoác trên người nữ nhân, dịu dàng căn dặn.

"Đi cẩn thận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com