Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Cô ấy là của tôi

Sau khi Kim Trân Ni rời đi, Phác Thái Anh nhặt lấy điện thoại gọi cho một người.

Bên kia, người được gọi đến đang nằm bất động trên giường, vô cùng thoải mái hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi vào cuối ngày.

Điện thoại chợt reo, khoảng lặng trong lòng Bùi Tôn đột ngột biến mất. Anh gào một tiếng, cả người như con cá lớn quẫy mạnh trên giường.

Sau khi nhìn vào dãy tên hiển thị trước mắt, Bùi Tôn miễn cưỡng thu lại biểu cảm oán giận trên mặt.

"Sếp Phác, buổi tối có gì phân phó sao?"

Phác Thái Anh không muốn dây dưa, nhanh chóng nói ra mệnh lệnh của mình.

"Sắp tới cho người để ý đến nhà máy sản xuất một chút, khoảng thời gian này tôi sẽ không đến. Nghe nói, Triệu Xuân Thành lần này đã đặt không ít tâm tư"

"Được rồi sếp Phác, tôi sẽ sắp xếp, cô cứ an tâm"

Sau khi ngắt máy, Bùi Tôn hung hăng quăng mạnh điện thoại xuống giường. Bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt, dùng ánh nhìn căm phẫn nhìn vào vô định. Triệu Xuân Thành này, lần tới nếu để anh có cơ hội, nhất định sẽ đánh chết hắn ta.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ biết sinh chuyện gây rắc rối cho người khác. Bùi Tôn mím môi, khóc thầm một tiếng. Làm người tốt thật khó, ông trời a, ai cho tôi lương thiện đây?

......

Thành công trốn khỏi phòng ăn, Kim Trân Ni đến phòng vệ sinh một chuyến. Đường đi không mấy vắng vẻ, xung quanh cũng có vài người qua lại. Nàng nâng tay chỉ lại góc áo bị lệch đang phủ trên vai, sau đó tiếp tục bước đi.

Nhìn khuôn mặt đã bị đối phương trêu đến đỏ ửng, Kim Trân Ni nhẹ nhàng chạm tay vào da mặt mình, nhận ra mức nhiệt nóng ẩm nhanh chóng truyền qua, nàng liền lập tức thu tay.

Người phụ nữ đó đúng là càng thêm càn quấy, lời nói cũng trở nên vô sỉ không có điểm dừng, liên tục gợi nhắc nàng nhớ về đêm hôm đó.

Kim Trân Ni chống tay nhìn vào bồn nước, thấp thoáng nhìn thấy một nửa khuôn mặt xinh đẹp đang dần hiện ra. Tâm trí mơ hồ nhớ về cảnh tượng đêm hôm đó, nàng dùng tay đỡ trán, khẩn trương thở dài một hơi.

Cho dù đêm đó có là một đêm tuyệt vời, nàng cũng không nên có ý nghĩ bất chính về nó, dù là một lần cũng không nên có. Sau khi trấn an bản thân, Kim Trân Ni trở ngược ra ngoài.

Xung quanh có chút náo nhiệt. Nhà hàng lớn vào giờ cao điểm, khách hàng qua lại trên đường đến chóng mặt.

Nơi này chia làm hai khu, một khu phòng vip dành cho khách hàng muốn ăn riêng, khu còn lại thường dành cho khách hàng thông thường, không cần riêng tư.

Mỗi lần Phác Thái Anh gặp Kim Trân Ni, bọn họ đều chọn phòng riêng để tiện trò chuyện. Chẳng qua là, nếu để người khác nhìn thấy sếp Kim và sếp Phác thân thiết với nhau, không biết trong giới kinh doanh sẽ lại loạn đến mức nào.

Lúc Kim Trân Ni chuẩn bị mở cửa bước vào phòng ăn, phía sau bỗng dưng vang lên tiếng gọi có phần kinh ngạc.

"Trân Ni?"

Nàng hơi nhíu mày, rõ ràng người quen không nhiều, sao lại có thể dễ dàng chạm phải mặt nhau? Kim Trân Ni chậm rãi nghiêng người, lập tức bắt gặp ánh nhìn cực kỳ hoảng hốt của Cơ Hoành.

Thành Đô rõ ràng rộng lớn, vậy mà đường đi lại eo hẹp như vậy, khiến nàng gặp được người đó ở đây.

"Thật trùng hợp"

Kim Trân Ni không cười, khuôn mặt lãnh đạm như thường, hoàn toàn không có thêm một chút biểu cảm nào khác.

"Em... đi với ai vậy?"

Bên ngoài trời lạnh, nhiệt độ nghiễm nhiên hạ thấp. Nàng nâng ngón tay lạnh buốt níu lấy góc áo, cẩn thận giữ lại.

"Bạn"

Cơ Hoành hơi liếm cánh môi, ánh nhìn nóng bức nhìn vào cửa phòng trước mặt, tựa như muốn xuyên qua bức tường to lớn để nhìn cho rõ, người bên trong rốt cuộc là ai.

Mắt thấy biểu cảm hờ hững của Kim Trân Ni, Cơ Hoành bỗng dưng có chút khẩn trương.

"Là bạn thật sao?"

Nàng bắt đầu không vui, đáy mắt xinh đẹp mơ hồ lướt qua một tia ghét bỏ.

"Ừ"

Mỗi lần gặp Kim Trân Ni, hoặc là không có cuộc trò chuyện nào, hoặc là cuộc trò chuyện đó diễn ra vô cùng nhạt nhẽo. Rõ ràng là nàng không muốn dây dưa với anh.

Mắt thấy Kim Trân Ni xoay người muốn rời đi, bàn tay Cơ Hoành nhanh chóng duỗi ra, khẽ chạm vào bả vai của người phía trước.

"Khoan đã... Trân Ni, nếu em không phiền... anh có thể vào cùng em được không? Anh có hơi tò mò về... người bạn này của em"

Kim Trân Ni vô cùng bài xích với cái chạm tay đó, nhanh chóng hất vai, gạt tay đối phương xuống. Còn chưa kịp lên tiếng khước từ, cửa phòng đột ngột mở ra. Lưng nhỏ của Kim Trân Ni lập tức chạm phải một thứ gì đó nhấp nhô mềm mại.

"Cô Kim, em đi cũng lâu quá rồi"

Hương thơm bạc hà dịu mắt khiến nàng vô thức ngẩng đầu, liếc nhìn một cái.

Phác Thái Anh, sao lại ra ngoài rồi?

Thời điểm nhìn thấy Phác Thái Anh, thiện chí cuối cùng trong mắt Cơ Hoành lập tức biến mất. Trong lòng dường như cũng đã biết rõ người bạn thần bí mà Kim Trân Ni luôn miệng nhắc đến chính là người nào, bởi vì biết rõ, cho nên ba lần bảy lượt đều không muốn tin.

Cách nhau một mét, một nam một nữ bắt đầu có cuộc xung đột bằng mắt. Ngọn lửa chiếm hữu tựa như được chăm thêm một bình dầu, lập tức bùng lên dữ dội.

Phác Thái Anh duỗi tay chỉnh lại áo khoác trên vai nữ nhân rồi mới đảo mắt, mỉm cười nhìn Cơ Hoành.

"Ồ? Hàn huyên tâm sự sao?"

Kim Trân Ni chậm rãi lắc đầu, biểu cảm trên mặt không có khác thường, vẫn là vô cùng an tĩnh.

"Không có, vô tình gặp gỡ thôi, cũng không có gì để nói"

Nàng hơi nâng tay, ngón tay thon thả vươn ra, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay trắng mịn đang đặt trên vai mình.

"Vào trong thôi, chúng ta tiếp tục"

Nhận ra bản thân trở nên dư thừa, Cơ Hoành nảy sinh oán giận, âm thầm ném cho Phác Thái Anh cái nhìn hung hăng. Thời điểm người phụ nữ đó nâng tay chỉnh lại góc áo giúp Kim Trân Ni, vô tình để lộ đồng hồ phiên bản giới hạn mà nàng vừa tặng cách đó không lâu.

Anh nhìn thái độ từ tốn của Phác Thái Anh, nhanh chóng bắt gặp ý cười không có thiện chí trong mắt người đó.

Cơ Hoành không hiểu bản thân vì sao lại trở nên nổi điên, có lẽ vì thất vọng quá lớn, cũng có lẽ là quá hy vọng vào Kim Trân Ni. Dẫu sao Phác Thái Anh cũng là phụ nữ, nhưng anh lại không giấu được ghen tị mà muốn cạnh tranh với cô.

Trước khi cửa phòng khép lại, Phác Thái Anh nhếch môi cười khẩy, ném cho đối phương cái nhìn khinh thường. Hít sâu một hơi, cô hơi cử động cánh môi, để lại một câu không phát ra tiếng.

Cơ Hoành đọc ra khẩu hình, bàn tay lập tức siết chặt, gân xanh hiện lên dưới da kéo thành một đường chói mắt.

Phác Thái Anh nói: "Cô ấy là của tôi"

Sau khi quay về phòng, Phác Thái Anh xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cùng Kim Trân Ni bàn về mấy chuyện nhân sinh.

Cô không giống như tên đó, mỗi lần bất an đều sẽ tra hỏi nàng như bức cung. Thật lòng mà nói, cô chưa bao giờ bất an.

Ở vùng Thành Đô này, người phụ nữ quyền lực nhất có thể hô mưa gọi gió, cũng chỉ có thể là cô mà thôi.

--------------------------

Dạo gần đây công việc không nhiều, lúc Kim Trí Tú buồn chán nằm ở trên giường, điện thoại bất chợt có người gọi đến. Sau khi xác nhận thông tin người đang nghe máy là Kim Trí Tú, một giọng nói nữ mang theo phấn khích lập tức truyền tới.

"Chúc mừng cô Kim, diễn xuất của em trong buổi thử vai vừa rồi rất tốt, sau khi xem xét, giám khảo quyết định cho em giữ vai diễn nữ phụ có tính trọng tâm trong bộ phim sắp tới"

Lần đầu thử sức, kết quả cũng không tệ, nếu như chị gái không ở phía sau làm điểm tựa cho cô, sợ rằng bây giờ Kim Trí Tú vẫn chỉ là một người mẫu không có tiền đồ.

Sau khi ngắt máy, Kim Trí Tú kích động rời khỏi phòng ngủ. Cửa phòng không thèm gõ, cô đã lập tức lao vào phòng riêng của Kim Trân Ni, vui vẻ ôm chầm đối phương.

"Chị, em thành công rồi. Lần trước chị khuyên em nên ghi danh tham gia buổi thử vai đó, em thật sự đã được nhìn trúng, em... có vai diễn rồi"

Kim Trân Ni cười nhạt một tiếng, sau đó cưng chiều xoa đầu em gái.

"Chúc mừng em, chị biết Trí Tú là giỏi nhất..."

Vì để chúc mừng, Kim Trí Tú nhanh chóng tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cô nằm trên đùi chị gái, vui vẻ đặt một phòng riêng trong nhà hàng cao cấp.

Thật ra mà nói, việc ủng hộ em gái là điều nên làm, Kim Trí Tú đã lớn, nàng đương nhiên không thể giam em gái mình trong cấm cung, không để con bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng, Kim Trân Ni vẫn có điều lo sợ. Xã hội mặc dù rực rỡ, nhưng cuộc sống lại quá thực tế, phũ phàng. Nàng không ngại để Kim Trí Tú vất vả, nhưng lại không muốn để những thứ tăm tối bên ngoài vấy bẩn em gái mình.

Chỉ cần một ngày còn sống, nàng vẫn sẽ luôn làm ngọn núi lớn, chống lưng cho Kim Trí Tú.

......

Buổi tối, phòng ăn vô cùng rôm rả. Kim Trân Ni ngồi kế em gái, vui vẻ hòa nhập với bầu không khí náo nhiệt trước mắt.

Kim Trí Tú gọi không nhiều người, có bạn bè, có chị gái, còn có... Cơ Hoành, trên dưới tổng cộng có hơn năm người. Bởi vì là tiệc chúc mừng, vậy nên rượu ở trên bàn đã được xếp thành một dãy kéo dài.

Biết tin Kim Trí Tú nhận được một vai diễn tốt, cũng biết buổi tiệc tối nay Kim Trân Ni cũng có mặt, vậy nên lúc đến, Cơ Hoành liền tặng em gái nhỏ một bức tượng thỏ trắng.

Nghe nói thỏ là linh vật tượng trưng cho sự may mắn. Ở trước mặt người mình thầm thương, Cơ Hoành lại muốn nhân cơ hội đó để lại chút ấn tượng tốt.

Lúc nhận được món quà, Kim Trí Tú vô cùng vui vẻ, trong lòng sớm đã xem con thỏ đó là bảo vật vô cùng trân quý. Dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên Cơ Hoành tặng quà cho cô.

Hôm nay không bị chị gái ngăn cản, Kim Trí Tú cùng với mọi người uống rượu hăng say. Kim Trân Ni cũng có uống, nhưng không động đến nhiều, chỉ dùng vài ly giao tiếp rồi hạ xuống.

Sở dĩ không ngăn cản Kim Trí Tú là do hôm nay người lái xe là nàng. Có nàng ở đây, em gái muốn uống bao nhiêu cũng được, cho dù có uống đến trời đất đảo lộn đều sẽ có người đưa em ấy về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com