Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Xứng đôi

Sau khi ăn tối, bởi vì thời gian còn sớm, thời tiết cũng không tệ, Phác Thái Anh chủ động mở lời muốn đưa Kim Trân Ni đến công viên tản bộ. Nàng không từ chối, thực tế trong lòng cũng có ý này.

Bọn họ đều tồn tại chung một loại cảm giác, có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, nhất thời không muốn nói lời tạm biệt sớm như vậy.

Rời khỏi xe, Phác Thái Anh an tĩnh cùng Kim Trân Ni đi bộ trên đường nhỏ. Công viên khá náo nhiệt nhưng không đông đúc, thi thoảng sẽ có vài người đi ngang qua họ.

Gió nhẹ nhàng thổi, kéo theo từng cơn mát mẻ ập tới. Mái tóc bị gió thổi tung được nàng chỉnh lại một cách cẩn thận. Đi được một quãng đường, ánh nhìn của cô vẫn luôn đặt trên người nàng, hành động chỉnh tóc kia nghiễm nhiên cũng bị nhìn thấy.

Kim Trân Ni ngại ngùng không nói, chỉ cần là lén lút nhìn đều bắt gặp ánh nhìn thâm tình của Phác Thái Anh.

Giống như nhìn thấy một chuyện gì đó buồn cười, Kim Trân Ni dừng lại che miệng cười nhạt vài tiếng. Đối diện với cô, ngón tay nàng khẽ duỗi ra rồi khựng lại trong không trung, cuối cùng mới hơi nhướng người, giúp cô chỉnh lại mái tóc bị gió đùa nghịch.

Trong một khắc ngắn ngủi, Phác Thái Anh có cảm giác trái tim mình hoạt động quá tải. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Kim Trân Ni, cưng chiều hôn xuống.

Nàng không từ chối, chỉ là thẹn thùng cúi đầu quay đi. Phác Thái Anh đan ngón tay mình xen vào bàn tay thon nhỏ của người phụ nữ, lòng bàn tay mang theo mức nhiệt nóng ẩm tản ra, đem lại cảm giác ấm áp.

"Ngày mai công việc có nhiều không?" Phác Thái Anh hơi xiết tay nàng, khẽ hỏi.

Kim Trân Ni giả vờ thâm trầm một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.

"Cũng không nhiều"

Nghe đến đây, Phác Thái Anh hơi mỉm cười.

"Vậy thì những lúc rảnh rỗi có thể nhớ đến tôi không?"

Nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, hai má nàng liền nhiễm chút phiếm hồng. Nàng bắt chước dáng vẻ trêu ghẹo của Phác Thái Anh, phản bác một cách tự nhiên.

"Chỉ những lúc rảnh rỗi mới có thể nhớ đến cô sao? Những lúc bận rộn thì có thể không?"

Bị câu hỏi của nàng chọc cười, trên môi nữ nhân không giấu được cưng chiều. Cô dừng bước, duỗi tay chạm khẽ vào mũi nàng một cái.

"Em học được cách phản bác này ở đâu vậy?"

Trước kia, Kim Trân Ni vẫn luôn khờ khạo trong vấn đề này, cô cứ tưởng nàng vẫn luôn giữ mình ngây ngô như vậy, cuối cùng vẫn bị lây nhiễm thói xấu.

Kim Trân Ni hơi nhún vai, nhẹ nhàng trả lời: "Từ một người bạn"

Phác Thái Anh giả vờ ngạc nhiên liền cúi đầu áp sát vào khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười đầy câu dẫn.

"Ồ? Thật sự chỉ là bạn thôi sao?"

Từ bạn đó có rất nhiều khía cạnh, cụ thể là bạn gái hay là bạn giường, Phác Thái Anh đều cảm thấy hứng thú.

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, lúc muốn mở miệng trả lời câu hỏi của Phác Thái Anh, phía trước liền vang lên giọng nói ngọt ngào đầy quen thuộc.

"Chị..."

Nàng hơi giật mình, theo quán tính liền hướng về phía phát ra âm thanh. Phía trước, Kim Trí Tú không hiểu vì sao lại xuất hiện, bên cạnh còn có thêm một người, Cơ Hoành.

Kim Trân Ni gấp gáp dùng một ngón tay đẩy khuôn mặt câu dẫn của Phác Thái Anh sang nơi khác. Bị em gái bắt gặp khi đang hẹn hò, nàng thẹn đến mức chỉ muốn cách xa người bên cạnh vài mét.

Bàn tay bị người phụ nữ giữ chặt, dù nàng đã có ý buông ra, cũng chật vật rất lâu nhưng kết quả không như mong đợi. Phác Thái Anh cố chấp, níu chặt tay nàng không muốn tách rời.

Kim Trí Tú hơi mỉm cười, tầm nhìn nhanh chóng chuyển từ chị gái đến vị trí hai bàn tay đang nắm vào nhau, cuối cùng mới dừng trên người Phác Thái Anh.

Cô là người biết thời biết thế, vì vậy, sau khi liếc nhìn một cái, khóe môi càng cong lên rạng rỡ, hướng về phía Phác Thái Anh không hề ái ngại gọi một tiếng: "Chị dâu"

Hai chữ 'chị dâu' này thốt ra khiến cho ba người cực kỳ kinh ngạc. Một người thẹn thùng, một người thích thú, lại có một người bất mãn nảy sinh oán giận.

Bàn tay đang giấu trong túi quần của Cơ Hoành bất ngờ siết chặt, tâm tình cũng trở nên nhiễu loạn không ngừng.

Kim Trân Ni giả vờ ho khan, lập tức yếu ớt trách mắng em gái.

"Đừng nghĩ nhiều, Trí Tú, gọi gì vậy? Không được gọi bừa..."

Phác Thái Anh mỉm cười yêu thích, gật đầu tán thưởng.

"Gọi rất hay, chị dâu rất thích"

Chỉ có Cơ Hoành là người lạc lõng nhất, sắc mặt càng không được tốt.

"Em đừng gọi bừa, bọn họ vẫn chưa kết hôn, biết đâu người yêu của chị gái em là một người khác"

Trên thực tế, Cơ Hoành nằm mơ cũng muốn trở thành 'người khác' mà mình nhắc tới. Bầu không khí lập tức bị kéo xuống, Phác Thái Anh nhẹ nhàng buông tay, sau đó trực tiếp đặt trên eo nhỏ của nàng không chút e ngại.

Kim Trân Ni không có ý định gạt ra, dù có muốn gạt e là cũng không gạt được.

Kể từ lúc nhìn thấy Cơ Hoành, biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt nàng liền bị bài trừ không ít. Gặp người không nên gặp, còn có thể vui vẻ được sao?

Kim Trí Tú dễ dàng nhận ra bầu không khí đã bị Cơ Hoành làm ảnh hưởng, nhanh chóng khoác cánh tay anh, khéo léo giải vây.

"Anh ấy đùa thôi"

Sau đó, Kim Trí Tú hơi hướng đến chị gái, có chút không vui chất vấn.

"Thật sự là bạn sao?"

Khác với lần trước, Kim Trân Ni không còn dám mở miệng khẳng định. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ kỳ thực không giống bạn bè lắm, nếu nói là bạn bạn gái nghe có vẻ hợp lý hơn.

Kể từ lúc nhìn thấy Kim Trân Ni đi cùng Phác Thái Anh, Cơ Hoành đã không vui, vì vậy thái độ vẫn luôn chán ghét, ánh nhìn người đàn ông còn mang theo thù địch rất dễ nhận thấy.

Trên thực tế, Cơ Hoành càng tỏ ra tức giận, Phác Thái Anh càng có cảm giác chiến thắng. Bàn tay có ý vuốt ve eo nhỏ của Kim Trân Ni, nàng không để ý, nhưng Cơ Hoành đã ghen đến đỏ mặt, trong mắt dâng lên sát khí không thể kiềm chế.

Phác Thái Anh mỉm cười nhàn nhạt, giả vờ hỏi:

"Cũng thật trùng hợp, hai người cũng đi tản bộ sao?"

"Đúng vậy chị dâu, em cảm thấy tâm tình tốt nên muốn đi dạo một chút"

Kim Trí Tú vui vẻ gật đầu mấy cái, ánh nhìn dành cho Cơ Hoành dường như có chút thâm tình. Phác Thái Anh vừa nhìn liền nhận ra ngay, đứa em vợ này của cô đối với gả tình địch kia quả thật là có tình ý.

Cô hơi nhếch môi, như giả như thật nói một câu: "Nhìn cũng rất xứng đôi, không tồi"

Nghe đến đây, khuôn mặt của Kim Trí Tú bất giác đỏ ửng, riêng Cơ Hoành lại đảo mắt nhìn cô, gân đỏ mang theo oán khí nổi lên, dường như không thể kiểm soát.

Cơ Hoành biết rõ, người phụ nữ gian xảo kia đang đá xéo anh. Nhưng dũng khí đáp trả dường như đã cùng đêm say xỉn ngày hôm đó, trôi vào hư vô.

Kim Trân Ni cố gắng che đậy dáng vẻ âm trầm của mình. Nàng vẫn luôn biết em gái thích người đàn ông đó, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi, bởi vì tình yêu của Kim Trí Tú quá sâu đậm, thậm chí còn dữ dội hơn cả nàng. Trừ khi em gái tự chịu đả kích thật lớn, bằng không sẽ nhất quyết dây dưa không rời.

Lúc này, Phác Thái Anh thuận thế hỏi Kim Trí Tú vài câu về công việc, sau khi biết em vợ tương lai có ý định bước chân vào giới giải trí để đóng phim, cô âm thầm thu xếp cho đối phương một chỗ ngồi tốt.

Mà Cơ Hoàng hiện tại, ánh mắt vẫn luôn gắt gao dán vào mặt đá hồ ly được đeo trên cổ Kim Trân Ni, lúc nhìn thấy nó, anh suýt thì duỗi tay ra muốn chạm vào. Cho đến khi bắt gặp ánh nhìn ảm đạm của người con gái kia, anh mới cố gắng nuốt xuống kích động trong lòng.

Rõ ràng, Kim Trân Ni đã chọn Phác Thái Anh, từ trước đến nay, đến một cơ hội nhỏ nàng cũng không muốn trao cho anh. Biểu cảm Cơ Hoành thoáng trở nên u uất, oán giận lẫn với tuyệt vọng khiến tâm tình anh trở nên bấn loạn.

Hoàn toàn mặc kệ Phác Thái Anh và Kim Trí Tú cũng đang ở đây, anh hướng về phía Kim Trân Ni, thái độ trở nên hòa nhã rất nhiều.

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không? Anh có vài lời muốn nói với em..."

Cơ Hoành hơi mím cánh môi, gọi ra cái tên mình rất thương nhớ: "Trân Ni..."

Bầu không khí nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng. Lời nói đang dang dở của Kim Trí Tú chậm rãi lắng xuống. Mọi người liếc nhìn Cơ Hoành, mỗi người chôn giấu một suy tư riêng.

Kim Trí Tú hơi siết bàn tay, cô biết thái độ bất mãn của Cơ Hoành là từ đâu mà có, kể cả khi chị gái cô công khai người yêu, cô cũng vô sỉ gọi người kia hai tiếng 'chị dâu', Cơ Hoành cũng không có ý định buông xuống đoạn tình cảm đó.

Đau lòng thì sao, đau lòng cũng là do cô chọn, vì vậy cô buộc lòng phải chịu.

Kim Trân Ni liếc nhìn Phác Thái Anh một cái, sau đó dứt khoát từ chối. Nàng không muốn để người bên cạnh mình có cảm giác không an toàn, cũng không muốn đem cảm xúc bất mãn đến cho em gái, nàng càng không để người đàn ông kia có cơ hội dây dưa với mình.

Cơ Hoành cắn nhẹ môi dưới, có chút ủy khuất nhìn Kim Trân Ni.

"Phác Thái Anh nói chuyện với em gái em được, còn anh, anh không nói chuyện với em được sao?"

Nàng thả lỏng mắt, lười biếng trả lời: "Anh có thể nói ngay tại đây"

Kim Trân Ni biết rõ Cơ Hoành không thể nói lời thuận tai, ở trước mặt mọi người sẽ càng không tùy hứng.

Gió thô bạo thổi qua, cơ thể hai người nữ nhân bất giác run rẩy. Phác Thái Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, nhanh chóng phủ lên vai nhỏ của Kim Trân Ni. Cô dùng cử chỉ dịu dàng nhất giúp nàng chỉnh áo ngay ngắn, ánh mắt mang theo cưng chiều vô hạn.

Mà Kim Trí Tú chỉ có thể ôm cơ thể mình trong vòng tay, hụt hẫng liếc nhìn dáng vẻ không cam tâm của Cơ Hoành.

Nếu không phải vì Kim Trí Tú thích Cơ Hoành, Kim Trân Ni cũng sẽ không chấp nhận để đối phương bên cạnh em gái mình.

Cũng may Phác Thái Anh không phải là người dễ dàng tức giận, cũng không rõ là cô không để ý, hay cố ý không để tâm.

Nhìn thấy Kim Trân Ni được bao bọc trong lớp áo ấm, Cơ Hoành lúc này mới ủy khuất cởi áo khoác, phủ lên vai nhỏ của Kim Trí Tú.

Cơ thể ấm áp, nhưng lòng lại lạnh toát.

Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni, sau đó hướng về em vợ, nghiêm túc nói:

"Sau khi đóng xong bộ phim đó có thể thử sức với dự án phim mới bên công ty giải trí của Phác thị. Chị dâu giúp em giữ một vị trí, lúc thử vai, cảm thấy thích hợp với vai nào thì vai đó là của em. Dĩ nhiên không phải là vai quần chúng..."

Phác Thái Anh rất đề cao em gái của Kim Trân Ni, dẫu sao cũng là em vợ tương lai, người ta còn gọi cô là chị dâu, sao lại có thể không ưu ái.

Kim Trí Tú cảm thấy mình được nâng đỡ, nhất thời vui vẻ trong lòng, dịu dàng gật đầu mấy cái.

"Cảm ơn chị dâu, đến lúc đó không được nuốt lời đấy nhé"

Phác Thái Anh hơi nhếch môi: "Sẽ không"

Sau khi rời đi, ánh mắt Cơ Hoành vẫn luôn lưu luyến đặt trên bóng lưng của Kim Trân Ni.

Lúc Kim Trí Tú nhìn qua, khóe mắt còn vương chút ủy khuất, nhưng đối với anh vẫn vô cùng dịu dàng, giả vờ không nhận ra.

"Nhìn gì vậy? Chúng ta đi thôi..."

Cơ Hoành thất thần gật đầu, giống như rối gỗ đi theo bên cạnh Kim Trí Tú. Anh thật giống kẻ tồi, lại ngủ với em gái của người mình yêu, mọi chuyện thật sự đã không còn cứu vãn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com