Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Hôm nay em rất đẹp

"Chị không tức giận sao? Em đã..."

Ôm chặt em gái trong vòng tay, Kim Trân Ni thở dài một hơi.

"Đồ ngốc. Nhìn em như vậy, chị còn tâm trí nào để tức giận? Huống hồ, chị lại cảm thấy lo lắng"

Kim Trí Tú khẽ mím cánh môi, nước mắt rỉ ra thấm vào quần áo trên người chị gái.

Mãi khi nghe đến câu nói: "Chị lo rằng em gái của chị sẽ chịu thiệt thòi", cô bất giác cảm thấy ân hận. Chị gái biết người đàn ông đó không yêu cô, dùng đứa trẻ để ràng buộc đối phương bên cạnh mình, nói cô không chịu thiệt thòi, điều đó là không thể.

Kim Trí Tú đã hoảng đến nổi không thể thông suốt được việc gì, người duy nhất có thể trông cậy cũng chỉ còn Kim Trân Ni.

"Em phải làm sao đây? Chị..."

Nàng nhíu mày trầm mặc, im lặng rất lâu mới duỗi tay cầm lấy điện thoại, lục lọi trong danh bạ tìm số một người.

"Để anh ta chịu trách nhiệm. Sự nghiệp của em vẫn cần được bảo vệ, danh dự không thể bị làn sóng dư luận chà đạp, huống hồ... đứa trẻ cũng cần phải biết, ba của nó là ai..."

Nói đến đây, Kim Trân Ni nhấn số gọi cho Cơ Hoành. Kim Trí Tú còn có thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, để chị gái làm chủ có lẽ là điều khiến cô chưa bao giờ ân hận.

Cơ Hoành bắt máy rất nhanh, giọng nói nam nhân còn có chút vui vẻ. Nhưng Kim Trân Ni không hòa nhã được như vậy, lạnh lùng để lại một câu rồi tắt máy.

"Đến nhà của tôi, ngay lập tức"

Cơ Hoành không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ gần hai mươi phút sau đó, anh đã có mặt theo như yêu cầu của Kim Trân Ni.

Vừa nhìn thấy anh, Kim Trí Tú nhanh chóng lau đi nước mắt, sau đó lấy ra tờ kết quả xét nghiệm đưa cho đối phương.

"A Hoành, em... có thai rồi"

Mắt nhìn qua kết quả trên giấy, Cơ Hoành mang theo chấn động nhìn chằm chằm vào Kim Trí Tú. Trong một giây ngắn ngủi, anh còn cho rằng là Kim Trân Ni đã thay đổi ý định, đến rồi mới biết, hóa ra chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.

Anh nhất thời không tin, không chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ, càng không chấp nhận mẹ nó là Kim Trí Tú.

"Em... có thể phá thai không?"

Lời vừa dứt, Kim Trân Ni liền hung hăng tát vào mặt anh một cái. Âm thanh vang lên rất lớn, dường như đã dùng toàn bộ sức lực của nàng để đánh xuống.

Khuôn mặt Kim Trí Tú gần như biến dạng, hơn ai hết, cô biết trái tim mình đang bị thứ gì đó chẻ đôi rồi bóp đến nhuyễn nát. Sự tuyệt tình của Cơ Hoành, là thứ đó đang tàn phá tâm can cô.

Kim Trân Ni vì em gái mà tức giận, dáng vẻ oán hận đến mất khống chế là lần đầu tiên thể hiện ra ngoài.

"Những lời này là của một người đàn ông nên nói sao? Đứa trẻ là con của anh, anh nói muốn phá liền phá dễ dàng vậy sao? Anh xem em gái tôi là gì?"

Cơ Hoành chạm vào da mặt bỏng rát, thần trí loạn lạc không được minh mẫn.

"Cũng chỉ là tình một đêm..."

Anh yêu Kim Trân Ni, không yêu Kim Trí Tú. Chuyện lần đó cũng chỉ là một sự cố anh không mong muốn mà thôi, cũng không ngờ sau lần đó, cô lại mang thai.

Kim Trí Tú níu lấy vạt áo chị gái, khó nhọc nuốt xuống từng tiếng uất nghẹn. Nhưng đau khổ quá lớn, một tiếng nức nở bị lọt ra ngoài, kéo theo sau đó là tâm can vụn vỡ, âm thanh đau đớn tràn ra như thác lũ.

Cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ hối hận, cho đến khi lòng ngực quặn lại, cô biết sự nông nổi, ích kỷ của mình ngày hôm đó thật sự dẫn đến một hậu quả khủng khiếp, một kết cục không như mong đợi.

Kim Trân Ni siết chặt bàn tay, tức giận nói với anh.

"Em gái tôi là người để anh muốn đụng thì đụng, muốn bỏ thì bỏ như vậy sao? Anh muốn tình một đêm với ai tôi không quan trọng, nhưng tại sao lại là em ấy?"

Cơ Hoành biết, người đó thương em gái của mình nhất, cũng có thể vì em gái mà nhẫn tâm với mọi người.

"Anh cảm thấy chơi đùa với tôi không đủ, lại muốn quay sang ức hiếp cả em gái tôi? Em gái tôi thích anh, không có nghĩa là em ấy phải vì anh mà chịu quả đắng"

Đúng vậy, hình như anh sai rồi.

Biết mình vì một phút thất thần mà nói lời ấu trĩ, Cơ Hoành nghiến chặt răng, sau cùng mới nhẹ giọng thỏa hiệp.

"Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên nói như vậy. Trí Tú... anh sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để em thiệt thòi"

Nếu anh dám để em gái của Kim Trân Ni thiệt thòi, nàng ấy nhất định sẽ hận anh đến tận xương tủy, mà anh lại không muốn điều đó xảy ra.

Cơ Hoành không rõ cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, giống như rơi vào một cái hố sâu, sau đó tứ chi bị xích lại triệt để giam cầm anh.

Anh đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, biểu cảm ngờ nghệch nói:

"Anh sẽ cưới em, anh sẽ chịu trách nhiệm"

Đối với anh, nếu không phải là Kim Trân Ni thì ai cũng vậy thôi. Huống hồ, Kim Trí Tú cùng đứa trẻ ấy, kể cả đêm ngày hôm đó cũng chỉ là một biến cố nhỏ trong cuộc đời anh. Nếu chịu trách nhiệm với Kim Trí Tú có thể khiến Kim Trân Ni không nảy sinh oán giận, anh sẽ làm.

Đúng vậy, những quyết định của anh, những chuyện anh làm đều xuất phát từ một người, Trân Ni của anh.

-----------------------

Kim Trí Tú không ngờ bản thân có thể kết hôn cùng người mình thích, càng không ngờ đến lý do kết hôn của bọn họ chỉ là vì ràng buộc của một đứa trẻ.

Sau khi Cơ Hoành thông báo sự việc với gia đình, ông bà Cơ không những không từ chối ngược lại còn đứng ra phụ trách mọi thứ chu toàn.

Đối với bọn họ, mua một được hai thật sự quá lời, vả lại Kim Trí Tú là đứa trẻ dễ mến, bọn họ cầu còn không được, sao lại có thể ngông cuồng lấn áp.

Đứa con dâu đường đột này khiến bọn họ rất thích.

Ngày diễn ra lễ cưới, lễ đường là nơi náo nhiệt hơn bao giờ hết. Bên dưới khách mời đông đúc, không khí tràn đầy sinh khí, vui vẻ đến choáng ngợp.

Chỉ có Cơ Hoành là thất thần giống như rối gỗ, cảm xúc nhạt nhẽo, vô vị, anh không hiểu, rõ ràng bản thân là người kết hôn, lại có người còn vui hơn cả anh ta.

Trong một phòng riêng, Kim Trân Ni ở cạnh em gái, chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang được thợ trang điểm tỉ mỉ dặm phấn.

Kim Trí Tú rất xinh đẹp, trong bộ váy cô dâu sáng màu dường như mang theo nét đẹp trưởng thành tinh tế.

Chị em tốt của Kim Trí Tú - Hạ Miễu cũng đang ở đây, sau khi quay sang trầm trồ ngưỡng mộ chị gái vài câu, liền đi đến trò chuyện với bạn tốt.

Hôm nay Kim Trân Ni mặc váy trắng tao nhã, trang điểm nhẹ nhàng, đường nét trên mặt nổi bật dáng vẻ trưởng thành, đứng đắn, tỏa ra một loại khí chất cao quý vừa gần gũi lại không thể dễ dàng tiếp cận.

Hôm nay là đám cưới của em gái nàng, biết là rất khó, nhưng nàng hi vọng em gái mình có thể hạnh phúc.

Thời gian vừa tới, Kim Trân Ni đỡ tay em gái bước ra lễ đường. Lúc này, Cơ Hoành đang đứng ở đầu bên kia, nhìn về phía hai chị em Kim gia một cách thất thần. Nghiễm nhiên, ánh nhìn của Cơ Hoành vẫn luôn đặt ở trên người chị gái.

Lúc Phác Thái Anh đến, lễ cưới đang diễn ra. Cô ngồi dưới bàn khách, an tĩnh nhìn người con gái đang đứng bên cạnh cô dâu. Đó là người phụ nữ của cô, nàng ấy tên Kim Trân Ni. Phác Thái Anh yêu thích nhếch môi, hôm nay người đó rất đẹp, đặc biệt đẹp hơn bình thường.

Trên bàn đặt một túi giấy sang trọng, cũng không rõ bên trong có thứ gì. Chỉ biết trước khi đến đây, thân làm chị dâu như Phác Thái Anh đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng có giá trị cho em vợ của mình.

Lúc Kim Trân Ni nhìn thấy cô, Phác Thái Anh hơi nâng tay, vẫy vẫy ngón tay chào hỏi với cô gái của mình. Nàng mặc váy trắng rất đẹp, vừa có dáng vẻ trong sáng, thanh thuần lại vừa trưởng thành, xinh đẹp.

Nếu Kim Trân Ni mặc váy cưới, có phải sẽ còn xuất sắc hơn em gái của mình không? Dẫu sao, xinh đẹp hay không xinh đẹp hơn đều không quan trọng, quan trọng là Phác Thái Anh muốn được nhìn thấy Kim Trân Ni mặc váy cưới. Trở thành cô dâu của cô.

Bên trên, chương trình nhanh chóng đi đến tiết mục tặng quà cưới. Phác Thái Anh ung dung chờ đợi, đến khi không còn một ai, cô mới thản nhiên đứng dậy, chậm rãi bước lên lễ đường.

Có người kinh ngạc nhận ra Phác Thái Anh, người phụ nữ nguy hiểm của Thành Đô. Đến cả ông Cơ cũng không giấu được vẻ chấn kinh, lắp bắp chào hỏi.

"Cô Phác... sự có mặt của cô thật sự là vinh dự của Cơ gia..."

Phác Thái Anh hơi nhếch môi cười, ông Cơ hi vọng cô đến như vậy, nhưng con trai của ông lại oán giận cô đến tận xương tủy. Sự mâu thuẫn này, quả nhiên vẫn rất thú vị.

Cơ Hoành giấu bàn tay đang siết chặt của mình, cố gắng để không tức giận trong lễ cưới.

Kim Trí Tú cong mắt mỉm cười, dễ dàng gọi ra hai tiếng: "Chị dâu..."

"Cảm ơn chị dâu đã đến"

Ông bà Cơ nghe con dâu gọi cô Phác là chị dâu, nhất thời liền quay sang nhìn Kim Trân Ni. Thấy nàng cười gượng, bọn họ có chút ngờ hoặc. Phác Thái Anh gật đầu một cái, sau đó đưa quà trong tay cho em dâu, một bộ trang sức phiên bản giới hạn mới nhất trong năm.

"Chị dâu tặng em làm quà riêng. Chúc em hạnh phúc..."

Sau đó, Phác Thái Anh lại lấy ra hai cuốn sổ đỏ đưa cho Kim Trí Tú.

"Một cái ở Thành Đô, một cái ở Nam Dương, đều tặng cho em"

Kim Trí Tú mỉm cười rạng rỡ, không ngờ chị dâu cô lại hào phóng như vậy. Một căn nhà đã đủ cô tiêu xài đến hết đời, đã vậy còn tặng đến hai căn.

"Cảm ơn chị dâu"

Hi vọng chút quà này không khiến em ấy bị khinh thường khi ở nhà chồng.

Kim Trân Ni có hơi bất ngờ, Phác Thái Anh không hề đề cập với nàng từ trước, có thể nói là im lặng hành động, khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Cô hơi nhếch môi, sau đó vỗ mạnh vào vai Cơ Hoành một cái, cười cười căn dặn.

"Đối xử tốt với em vợ tôi"

Cơ Hoành nghiến răng không nói, chỉ có thể tức tối hất vai.

Trước khi rời khỏi lễ đường, Phác Thái Anh đi đến trước mặt Kim Trân Ni, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, lại thận trọng cúi người hôn xuống, bày tỏ lòng chân thành của mình.

"Phác phu nhân, hôm nay em rất đẹp..."

Nàng ngượng ngùng quay đầu, hơi thở có phần hỗn loạn.

Hành động của Phác Thái Anh khiến toàn bộ khách mời kinh ngạc, bọn họ nghiễm nhiên liền trở thành nhân vật đáng chú ý nhất trong lễ cưới, nhận được nhiều sự bàn tán vượt cả cô dâu và chú rể.

Sau khi Phác Thái Anh trở về ghế khách mời, lễ cưới tiếp tục diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com