Chương 24: Hai lựa chọn
Sau khi chương trình lễ cưới kết thúc, bàn khách bên dưới cũng đã dọn xong món ăn. Phác Thái Anh kéo Kim Trân Ni ngồi xuống bên cạnh, dùng ánh mắt cưng chiều nhất nhìn nàng.
"Biểu hiện của tôi vừa rồi không tồi chứ?"
Trước mặt mọi người, nàng rất ngại thể hiện, vậy nên chỉ có thể gật đầu vài cái, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
"Không tồi, ngược lại còn bất ngờ vượt sức mong đợi"
Phác Thái Anh hơi nghiêng đầu về phía nàng, hạ thấp giọng.
"Nếu biểu hiện tốt, có phải là nên thưởng một chút hay không?"
Kim Trân Ni nhíu mày nhìn cô, giọng nói trở nên hiếu kỳ.
"Còn phát sinh vấn đề này sao? Cô Phác muốn thưởng gì...?"
Phác Thái Anh mỉm cười câu dẫn, nhanh chóng đưa ra yêu cầu của mình.
"Hôn tôi một cái"
Không hiểu vì sao, khi nghe đến yêu cầu này của cô, mắt nàng thoáng qua một tia mơ hồ. Nhớ lại chuyện lần trước, hai má lập tức nhiễm chút phiếm hồng.
"Ở đây đông người như vậy, có thể ghi nợ không?"
Phác Thái Anh bật cười một cái, lại chống cằm nhìn nàng.
"Có thể ghi nợ, nhưng sẽ tính lãi"
Kim Trân Ni nhếch môi bất mãn nhưng rồi cũng gật đầu thỏa hiệp.
Phác Thái Anh lật chén trên bàn, sau đó chu đáo gắp thức ăn vào chén nàng, cưng chiều căn dặn.
"Có phải chưa ăn không? Ăn nhiều một chút"
Mọi người trong bàn liếc mắt nhìn nhau, mặc dù rất muốn trò chuyện nhưng lại không dám hé môi nửa lời, sợ rằng sẽ quấy rầy bầu không khí tươi đẹp của người nguy hiểm có tiếng trước mặt.
Im lặng một lúc, mắt thấy Phác Thái Anh chỉ chuyên tâm vào cô gái nhỏ bên cạnh, bọn họ mới dám mở miệng trò chuyện, nhưng âm điệu không lớn, chỉ vừa đủ nghe trong một phạm vi nhất định.
Chẳng qua là vì tiệc cưới của em gái, Kim Trân Ni phá lệ uống nhiều một lần. Con bé là em gái duy nhất của nàng, sao nàng có thể không lao tâm cho được?
Buổi chiều, Phác Thái Anh đưa Kim Trân Ni say khướt về nhà. Kim Trí Tú kết hôn rồi, ngôi nhà này sau cùng cũng chỉ còn nàng, một mình trống vắng, buồn chán biết bao nhiêu.
Nàng nằm trên giường lớn, nửa mê nửa tỉnh nhìn trần nhà quen thuộc. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, sau khi lật người, Kim Trân Ni nhanh chóng rơi vào vòng tay mát lạnh của người khác.
Mùi hương bạc hà quanh quẩn quen thuộc khiến nàng hoảng hốt ngẩng đầu. Kim Trân Ni hít sâu một hơi, triệt để tỉnh táo, nàng chỉ nhớ mình đã uống say, sau đó được cô đưa về nhà.
Lưng nhỏ bỗng dưng được bàn tay có ý vuốt ve, ánh nhìn nữ nhân lập tức trở nên căng thẳng, hơi thở bất chợt nóng lên.
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên, nhanh chóng xoa dịu cơn hoảng loạn đang muốn trào dâng trong lòng nàng.
Kim Trân Ni hít sâu một hơi, chỉ muốn buông xuống dáng vẻ cứng rắn, vùi đầu vào lòng ngực của Phác Thái Anh. Má nhỏ cọ cọ vào phần ngực mềm mại, mùi hương cơ thể thơm mát cuốn hút khiến nàng trở nên lười biếng.
"Vừa tỉnh. Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Phác Thái Anh vẫn ôm nàng trong lòng, sau khi xem qua điện thoại liền tính toán thời gian, cuối cùng nói:
"Khoảng hai tiếng, bây giờ đã gần sáu giờ"
Vẫn còn rất sớm. Nàng nhớ lại, lúc ngồi cùng bàn với Phác Thái Anh có ăn được một chút, lại cùng em gái uống rượu, tiếp khách đến gần bốn giờ chiều. Sau đó, Phác Thái Anh dụ dỗ đưa nàng về nhà, những chuyện tiếp theo cứ như huyễn mộng, nửa rõ nửa không.
Trên thực tế, Kim Trí Tú đã nài nỉ Phác Thái Anh đưa chị gái trở về. Sau khi Kim Trân Ni về nhà, nàng liền đi vào phòng vệ sinh nôn một trận. Thứ được nôn ra toàn là chất lỏng màu đỏ của rượu, Phác Thái Anh nhìn đến xót xa, nếu không phải vì đám cưới của em vợ, cô cũng không nỡ để nàng uống nhiều đến thế.
Nôn xong một trận, Phác Thái Anh bế nàng lên giường, mơ màng cùng nàng ngủ được hai tiếng.
Lúc này, Kim Trân Ni nhắm mắt, khẽ hỏi: "Cô không trở về sao? Cứ tưởng cô đã về rồi"
"Nếu lúc em tỉnh dậy, nhận ra bản thân chỉ có một mình, vậy thì phải làm sao đây?"
Nàng im lặng không nói, trên thực tế, câu hỏi của cô đã đánh một cú thật mạnh vào tâm lý nàng. Kim Trí Tú đi rồi, em ấy cũng không sống cùng nàng nữa.
Phác Thái Anh khẽ vuốt tóc nàng, chậm rãi nói:
"Hình như em vẫn còn nợ tôi"
Kim Trân Ni nhíu mày không hiểu, lúc định hỏi đối phương là nàng đã nợ cái gì, khóe miệng nhất thời căng cứng.
Đột nhiên nhớ ra, nàng còn nợ Phác Thái Anh một nụ hôn.
Người phụ nữ này sao lại nhớ dai như vậy?
Kim Trân Ni hơi mím cánh môi, sau đó không chút do dự kéo cằm Phác Thái Anh xuống, chậm rãi đặt lên một nụ hôn.
Nụ hôn của người đó không mãnh liệt cuồng nhiệt, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa như có một luồng nước ấm lướt qua, khiến người ta nhung nhớ không quên.
Phác Thái Anh không thèm tính lãi với nàng, cười cười khi đã đạt được ý nguyện.
"Thanh toán thành công..."
Vừa tỉnh dậy đã bắt nàng hôn, Kim Trân Ni sao có thể cam tâm? Nàng cắn nhẹ lên ngực Phác Thái Anh một cái, nghịch ngợm trút bỏ cơn tức giận của mình.
Cô không ghi thù, chỉ cúi đầu đặt nhẹ lên trán đối phương một nụ hôn, ân cần hỏi:
"Có đói bụng không? Tôi nấu chút gì đó cho em..."
"Có chút đói"
Kim Trân Ni không từ chối. Phác Thái Anh nấu ăn rất ngon, nàng cầu còn không được.
Sau khi ăn xong đã là bảy giờ tối, Phác Thái Anh kiểm tra điện thoại một lúc, nhận ra bản thân còn phải giải quyết chút chuyện lặt vặt liền chủ động rời đi trước.
Kim Trân Ni đưa cô ra cổng, trong mắt chôn giấu dáng vẻ hụt hẫng, trống trải.
Phác Thái Anh xoa tóc nàng, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, khẽ nói:
"Để cửa chờ tôi, tôi đi nhanh sẽ về, đêm nay tạm thời không để em ngủ một mình"
Kim Trân Ni có hơi kinh ngạc, vốn muốn hỏi cô có nói thật không, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại thành:
"Cũng không cần. Tôi ngủ một mình quen rồi, cho dù Trí Tú không ở đây, cũng không có gì đáng ngại..."
Phác Thái Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy tay nàng một cách quen thuộc, chậm rãi hôn xuống.
"Thưa Phác phu nhân, tôi không an tâm về em chút nào"
Kim Trân Ni nở một nụ cười gượng gạo, nhất thời bị sự quan tâm của Phác Thái Anh nhìn thấu, cổ họng nàng liền nghẹn cứng.
"Đêm nay cho phép tôi ngủ ở đây một đêm, tôi chỉ ôm em ngủ, ngoài ra không làm gì khác"
Nàng hơi mím môi, cụp mắt do dự.
"Bây giờ em có hai lựa chọn. Thứ nhất, để tôi ngủ lại bên cạnh em. Thứ hai, tôi sẽ bắt Trí Tú đem về, để em ấy ngủ ở đây"
Nghe đến đây, Kim Trân Ni cực kỳ kích động, chẳng qua là vì nghe thấy phương án của Phác Thái Anh quá buồn cười, nàng liền nghiêng đầu, giấu đi cái nhếch môi xinh đẹp kia.
Bất quá, Kim Trân Ni liền mở miệng đáp ứng cô.
"Được rồi, tôi để cửa đợi cô về..."
Phác Thái Anh mỉm cười hài lòng, nhanh chóng trao cho nàng cái ôm thân mật rồi rời đi.
......
Nhà hoang nhỏ nằm ở một nơi hẻo lánh, lúc cô đến, đàn em đã thay cô khống chế cục diện rối ren ở bên trong.
Phác Thái Anh lấy súng khỏi xe, tùy ý chơi đùa trong tay.
"Nghe nói có người lợi dụng danh tiếng của tôi để ra oai, ép buộc phụ nữ lên giường, cũng nghe nói, có người dòm ngó đến Đình Viên của Kim thị, âm mưu phá hoại đơn hàng. Sáng nay trong lễ cưới do Cơ gia tổ chức, có người dòm ngó đến hai chị em nhà họ Kim, còn muốn động tay động chân với họ..."
Cô lên nòng súng, chĩa vào một trong hai người đàn ông đang bị trói dưới đất. Ba tội danh này, phạm phải cái nào cũng là tội đáng muôn chết.
"Cô Phác, cô Phác tôi sai rồi"
Ba chữ 'tôi sai rồi', Phác Thái Anh đã nghe đến buồn chán, cảm thấy không còn gì thú vị nữa.
Đàn em kéo một người đến trước mặt cô, hung hăng đá mạnh một cái.
"Sếp Phác, là tên này lợi dụng danh tiếng cô để thị uy, dụ dỗ phụ nữ lên giường"
Phác Thái Anh hất tay hiểu ý, trực tiếp chĩa súng vào giữa đũng quần hắn ta, mỉm cười không có thiện chí.
Người giả mạo cô và người dòm ngó đến hai chị em Kim gia là cùng một người. Tội này không thể tha thứ.
"Chỉ là một cậu ấm của giới trung lưu cũng dám làm chuyện lớn gan lớn mật như vậy..."
Phác Thái Anh nói rất thản nhiên, ngón tay bóp cò bắn vào giữa đũng quần một phát, phá nát thứ thịt thừa bên trong. Tiếng gào thét như muốn xé trời vọng ra. Cô hơi hất tay, nhíu mày cảm thấy ồn ào, người kia lập tức liền bị bịt miệng.
"Vứt vào rừng hoang ở ngoại ô, để hắn ta tự sinh tự diệt.m" Cô muốn hắn đau khổ đến chết.
Phác Thái Anh đảo mắt nhìn người đàn ông còn lại đã sợ đến tái mặt, không ngừng dập đầu dưới đất xin tha.
"Cô Phác, tôi... tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên phân phó mà thôi..."
"Không cam tâm sao?"
Người đàn ông điên cuồng lắc đầu, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn thấy thần chết đòi mạng, đã sợ đến mất tiểu bừa một bãi trên mặt đất.
Phác Thái Anh khụy một chân xuống, lạnh lùng nhấn đầu súng vào trong miệng người kia, chỉ cần cười nhạt vài tiếng cũng đủ khiến người khác khiếp sợ.
"Sếp của cậu tâm tư cũng không nhỏ, trước kia còn muốn cấu kết với Triệu Xuân Thành lật đổ Phác thị, giết không ít người. Sự việc bất thành lại kêu gọi mọi người âm thầm đánh vào Đình Viên. Giết cậu trước, tôi sẽ bồi sếp của cậu đi theo cùng"
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống. Phác Thái Anh bóp cò không chớp mắt, thản nhiên giải thoát cho đối phương.
Sau khi lau sạch máu trên mặt, Phác Thái Anh để lại hiện trường cho đàn em giải quyết. Cô trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, lúc lái xe đến nhà Kim Trân Ni còn tiện đường mua một cốc chocolate latte mang đến.
Trong nhà, Kim Trân Ni ngồi ở phòng khách xem tin tức, thực tế, ánh mắt vẫn luôn hướng về cửa gỗ, đợi chờ sự xuất hiện của một người.
Phác Thái Anh chỉ rời đi một tiếng sau đó liền quay lại. Lúc nhìn thấy cà phê được đặt trên bàn, cô liền nhíu mày không vui. Đem cốc nước trong tay đặt trước mặt nàng, cô nhấc tách cà phê âm ấm, chậm rãi thưởng thức.
"Buổi tối đừng uống cà phê, sẽ không ngủ được. Em có thể cân nhắc đến ly chocolate latte tôi mua"
Kim Trân Ni hơi nhếch môi cười, sau đó nhấc cốc nhựa cứng cáp bên cạnh, nâng lên uống một ngụm.
Hương vị không tồi. Rất ngọt, cảm giác vô cùng thoải mái, giống như người mua mang lại.
"Cô Phác xong việc rồi sao?"
Phác Thái Anh chậm rãi gật đầu, mỉm cười câu dẫn.
"Đã xong rồi, còn tắm rửa rất thơm tho"
Nghe đến đây, Kim Trân Ni che miệng ho khan vài tiếng, da mặt có hơi ửng hồng. Việc cô tắm rửa thơm tho hình như cũng không cần thiết phải nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com