Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Bắt cóc

Không lâu sau đó, Kim Trí Tú gọi đến. Kim Trân Ni dặn dò em gái vài câu, đại khái liên quan đến việc chăm sóc sức khỏe, còn có 'nếu có việc gì thì gọi cho nàng'. Mặc dù không nỡ nhưng cuối cùng cũng phải ngắt máy.

Mắt thấy tâm tình nàng không được tốt, Phác Thái Anh ôm nàng rời khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn.

"Phải ngủ rồi"

Kim Trân Ni mỉm cười gật đầu, sau đó nằm trong vòng tay Phác Thái Anh ngủ say. Cũng nhờ có cô, một đêm trôi qua không hề khó khăn như nàng nghĩ.

......

Vài tuần trôi qua, Kim Trân Ni dần làm quen được với cuộc sống, miễn cưỡng chấp nhận việc Kim Trí Tú không còn ở nhà.

Buổi tối, sau khi rời khỏi tòa cao ốc, nàng mệt mỏi xoay khớp cổ vài cái. Chẳng qua là công việc khá nhiều, bằng không cũng sẽ không ở lại lâu như vậy.

Trước cổng tòa nhà khá vắng vẻ, Kim Trân Ni mệt mỏi muốn đến hầm giữ xe. Đầu óc trì trệ, cơ thể nặng nề như bị trút hết sinh khí, chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi.

Bất chợt, từ phía sau duỗi lên hai cánh tay to lớn khống chế nàng. Một nửa khuôn mặt bị một tấm khăn bịt chặt, bởi vì sự việc diễn ra quá bất ngờ, nhất thời khiến Kim Trân Ni không có phòng bị. Hoảng loạn, giãy giụa một hồi, nàng bỗng dưng cảm thấy buồn ngủ.

Ý thức dần rơi vào mơ hồ, tay chân cũng nhũn ra như tương, cuối cùng không nhớ gì nữa, hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc tỉnh dậy, Kim Trân Ni đã bị đưa đến một nơi vắng vẻ. Nàng kinh hãi đảo mắt một vòng, nhanh chóng nhận ra tình huống bất lợi của mình hiện tại.

Tay chân bị dây thừng trói lại, nằm lăn lóc ở một góc trong nhà hoang. Bóng tối đặc biệt bao trùm, Kim Trân Ni chưa bao giờ nghĩ bản thân lại sợ bóng tối đến thế.

Nàng không dám gây ra tiếng động lớn, sợ rằng sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Vậy nên khi đối diện với khoảng đen bao trùm trước mặt, nàng chỉ im lặng. Tiếng lòng ngực đập dồn dập lẫn trong hơi thở nóng bức, gấp gáp càng khiến thần kinh Kim Trân Ni căng thẳng gấp bội.

Bỗng dưng, bầu không khí tĩnh lặng bị một giọng nói phá vỡ. Nàng lắng tai nghe ngóng, lại kinh hãi nghe ra giọng nói nửa lạ nửa quen của một người.

"Người phụ nữ của cô đang ở trong tay tôi, nếu muốn cô ta nguyên vẹn thì đem tiền tới"

"Cô hại tôi nhiều như vậy, tôi chơi chết người phụ nữ đó cũng không thiệt thòi chút nào"

"Chết? Cô đừng quên, người phụ nữ đó đang ở trong tay tôi"

Kim Trân Ni cắn chặt môi dưới, sau khi nhận ra giọng nói bất cần này là của Triệu Xuân Thành, sống lưng nàng bỗng dưng lạnh toát.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn sao có thể buông tha cho Phác Thái Anh? Bởi vì nàng mà Triệu Xuân Thành mới tán gia bại sản, sự thù hận của hắn không chỉ riêng Phác Thái Anh mà bao gồm cả nàng.

Bên cạnh không còn nghe tiếng trò chuyện, ngược lại là một chuỗi tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến. Kim Trân Ni khó nhọc nuốt vào một ngụm nước bọt, căng thẳng đến nổi ống khí dường như đã bị bóp nghẹt.

Triệu Xuân Thành ngồi xuống cạnh Kim Trân Ni, không thấy động tĩnh, hắn liền chép miệng một tiếng.

"Vẫn còn chưa tỉnh? Mặc kệ cô vẫn còn hôn mê hay tỉnh giấc, hôm nay ông đây phải chơi chết cô, bù lại những gì Phác Thái Anh đã gây ra..."

Triệu Xuân Thành cười gian một tiếng, sau đó duỗi tay mò mẫm lật người Kim Trân Ni dậy. Lòng ngực nữ nhân đập mạnh một cái, từng cơn lạnh lẽo nhanh chóng xâm nhập, sau đó lan ra khắp tứ chi khiến tay chân cứng ngắc.

Không thể giả vờ được nữa, Kim Trân Ni trực tiếp cựa quậy, phản kháng trong đêm tránh đi bàn tay thô ráp của người đàn ông.

"Tỉnh rồi sao?" Triệu Xuân Thành mỉm cười thích thú.

Hắn nắm cổ tay Kim Trân Ni kéo dậy, sau đó kéo nàng ra một góc sáng trong nhà rồi đẩy mạnh xuống. Lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy sợ hãi của nàng, hứng thú trong lòng hắn càng trỗi lên mạnh mẽ.

"Triệu Xuân Thành... anh đừng làm bậy"

Kim Trân Ni nép sát vào một góc, sợ hãi cảnh cáo. Nhưng Triệu Xuân Thành đã đi đến bước đường này, đến cả tống tiền Phác Thái Anh hắn cũng dám làm, vậy thì hôm nay có làm chuyện gì xằng bậy cũng là lẽ đương nhiên.

Triệu Xuân Thành cười rất nhanh hiểm, lập tức lấn tới thô bạo cởi áo. Nút áo sơ mi bị giật đứt, ánh mắt nóng rực tham lam dán chặt trên ngực lớn của Kim Trân Ni.

"Anh tránh ra... không được làm càn"

Triệu Xuân Thành khẽ liếm cánh môi khô khốc, cười khẩy nhìn nàng.

"Phác Thái Anh mà biết tôi chơi người phụ nữ của cô ta, không biết sẽ có biểu cảm gì?"

Nỗi sợ mạnh mẽ dâng lên trong đôi mắt xinh đẹp, Kim Trân Ni kịch liệt giãy giụa, lại nghiêng người muốn tránh né bàn tay bẩn thỉu của Triệu Xuân Thành.

Nhưng không được, nàng bị hắn đẩy mạnh xuống đất, hai tay bị khống chế ở phía sau, hoàn toàn không thể phản kháng.

Kim Trân Ni khóc không thành tiếng, đối với những hành động tiếp theo, nàng càng cực lực giãy giụa. Quần vừa bị kéo xuống, nàng mang theo tuyệt vọng gào lên. Tưởng chừng lần này bản thân không thể tránh khỏi, nàng liền muốn cắn lưỡi tự sát.

Bởi vì tập trung vào người trước mặt, Triệu Xuân Thành không hề hay biết phía sau lưng mình đã xuất hiện một người.

Nòng súng lạnh lẽo được kéo lên, mang theo oán khí chĩa về phía hắn ta.

Tiếng súng vang lên vô cùng lạnh lẽo, viên đạn trực tiếp ghim vào một chân của Triệu Xuân Thành. Hắn ta kinh ngạc lăn qua một bên, sau đó nằm lăn lộn trên mặt đất, ôm chân vừa bị phế gào thét rất khó nghe.

Phác Thái Anh đảo mắt nhìn Kim Trân Ni thất thần trên mặt đất, trong mắt chỉ toàn đau thương.

Cô hơi nâng ngón tay, hất nhẹ trong không trung, ra lệnh cho người phía sau. Đàn em lập tức đi đến, nhanh chóng khống chế Triệu Xuân Thành, còn sử dụng vũ lực tác động trực tiếp lên người đối phương.

Phác Thái Anh khụy xuống bên cạnh Kim Trân Ni, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, đau lòng phủ lên vai nhỏ của người đối diện rồi cẩn thận gài nút.

Cô nhẹ nhàng vuốt lấy một sợi tóc của nàng, hai mày hạ thấp, hối hận không sao tả nổi.

"Xin lỗi Trân Ni..."

Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình, thất thần vài giây, nàng liền cắn chặt môi dưới, lập tức lao vào vòng tay Phác Thái Anh, khóc lóc vô cùng bi thống.

Nàng cứ tưởng bản thân không thể tránh khỏi số phận bị người khác làm nhục, vậy nên khi nhận ra bản thân đã được giải cứu thành công, sợ hãi cùng vui mừng khiến nàng chỉ có thể yếu đuối khóc lóc.

Phác Thái Anh cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo trên người nàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ vào trán nữ nhân một cái. Cô dìu nàng đứng dậy, lại ôm nàng vào lòng, che chắn nàng trong vòng tay ấm áp.

Triệu Xuân Thành bị đánh đến hộc máu. Ánh mắt mang theo kinh hãi nhìn Phác Thái Anh. Rõ ràng chỉ vừa mới gọi không lâu, sao cô lại có thể xuất hiện nhanh đến như vậy?

Biết rõ Phác Thái Anh sẽ tới, chỉ là không ngờ chưa đầy mười phút, cô đã có mặt.

Cũng không có gì to tát, giữa Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đã sử dụng phần mềm chia sẻ vị trí lẫn nhau. Vậy nên khi cô nhìn thấy hình đại diện của nàng di chuyển vào một nơi gần cánh rừng, cô đã tức tốc lái xe chạy theo.

Trên đường đến, Triệu Xuân Thành đã gọi điện. Lúc đó Phác Thái Anh đã biết, Kim Trân Ni đang gặp nguy hiểm.

Không đạt được mục đích, cũng nhận ra tính mạng của bản thân lơ lửng như đèn dầu sắp cạn, Triệu Xuân Thành hèn hạ bò đến dưới chân Phác Thái Anh, muốn cầu xin cô tha thứ.

Vẫn còn chưa bò đến, đàn em phía sau liền nắm lấy cổ chân hắn kéo lại.

Phác Thái Anh chậm rãi lên nòng súng, bàn tay dịu dàng đặt lên đầu Kim Trân Ni, vuốt ve một cách cưng chiều.

Cô hơi cúi đầu, tùy ý hỏi một câu:

"Tôi giết hắn được không?"

Nghe đến chữ giết, Triệu Xuân Thành liền lắc đầu cầu xin.

"Tôi sai rồi cô Phác, tôi sai rồi"

Hắn không ngờ đến cuối cùng, bản thân vẫn không thể thoát khỏi đầu súng của Phác Thái Anh.

Kim Trân Ni vẫn còn nức nở trong vòng tay của cô, nàng không đáp lại câu hỏi vừa rồi, không chấp nhận, cũng không từ chối. Phác Thái Anh nghiễm nhiên cho rằng sự im lặng của nàng chính là đồng ý, vậy nên cô liền mỉm cười nhàn nhạt, nói với người đang quỳ bên dưới.

"Cô ấy đồng ý rồi"

Sau đó, Phác Thái Anh quay súng trong tay, lại ra lệnh cho đàn em đánh đập Triệu Xuân Thành một trận. Trước tiên, phải để hắn trải qua cái gì gọi là đau đớn đến gãy xương sườn. Khi người bên dưới không còn phản kháng được nữa, nằm thoi thóp sắp chết, Phác Thái Anh lại dùng một viên đạn tiễn hắn rời khỏi thế gian.

Kim Trân Ni không phải đồng ý, chẳng qua là nàng quá sợ hãi nên nhất thời không thể mở miệng, cũng không biết phải làm thế nào.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy Phác Thái Anh ra tay với người khác. Nàng sợ sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô, nhưng lại không sợ nó sẽ rơi lên người mình.

Giải quyết xong xuôi, Phác Thái Anh khom lưng bế Kim Trân Ni trong lòng, thản nhiên đưa nàng rời khỏi.

Ngồi ở phía sau xe, cả người nàng không khỏi co rút vào một góc, cảm giác đầu óc vẫn còn vô cùng chấn kinh. Cảm thấy không ổn, Phác Thái Anh lại để nàng ngồi trên người mình, một tay dỗ dành vuốt ve, một tay điều khiển vô lăng.

Rõ ràng biết hành động đó sẽ khiến quá trình lái xe khó khăn hơn, nhưng Kim Trân Ni bây giờ lại không muốn rời khỏi Phác Thái Anh dù chỉ một chút. Nàng cảm thấy một sự an toàn ở trên người cô, thật sự rất an toàn.

"Xin lỗi Trân Ni, là tôi có lỗi với em"

Đây là lần thứ hai Phác Thái Anh nói xin lỗi nàng. Kim Trân Ni cựa quậy trong lòng cô, có chút không hiểu vì sao cô lại nói lời xin lỗi như vậy.

"Sao lại phải xin lỗi?" Nàng khàn giọng hỏi.

Phác Thái Anh vuốt nhẹ lưng nàng, có chút hối hận trả lời.

"Bởi vì tôi nên Triệu Xuân Thành mới bắt em. Hắn ta muốn tôi đau khổ, nên mới..."

Bởi vì nàng chính là điểm yếu của cô.

Kim Trân Ni nhất thời im lặng, nàng hơi cắn môi, một lúc sau mới khẽ mấp máy.

"Cô không sai, muốn sai cũng là hắn ta sai. Tôi không trách cô"

Phác Thái Anh mỉm cười dịu dàng, nếu không phải vì Triệu Xuân Thành biết Kim Trân Ni là điểm yếu của cô, hắn ta cũng sẽ không bắt đầu tấn công từ nàng. Trong tương lai, kẻ thù của của cô rất có khả năng sẽ lợi dụng điều này để gây ra rắc rối.

Nhưng nếu vì điều đó mà muốn cô buông tay Kim Trân Ni, thật sự xin lỗi, Phác Thái Anh cô không làm được. Cô tin bản thân có thể bảo vệ tốt được nàng, có thể giữ được nàng ở bên cạnh mình.

"Trân Ni. Từ trước đến nay, cho dù chúng ta quen nhau, tôi cũng chưa từng mở lời cho em một danh phận"

Kim Trân Ni hơi mím môi, quả thật có chút hiếu kỳ, không biết Phác Thái Anh muốn nói cái gì.

"Là tôi tắc trách"

Những lời tiếp theo sau khiến Kim Trân Ni có hơi kinh ngạc.

"Kim Trân Ni, em làm bạn gái tôi đi, làm người phụ nữ bên cạnh tôi, mặc dù về mặc pháp lý, giữa hai nữ nhân thật sự không thể kết hôn. Nhưng chúng ta có thể làm một bản hợp đồng, hợp đồng hôn nhân. Tôi thật sự muốn cho em một danh phận"

Vì sao ư?

"Vì em là chiếc vảy ngược duy nhất trên người tôi, vậy nên tôi muốn nâng niu em, muốn bảo vệ em... cả đời"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com