Chương 29: Hạnh phúc viên mãn
Dạo gần đây, Phác Thái Anh cứ quấn lấy nàng không rời. Cảm giác đột ngột bị người yêu đeo bám khiến tinh thần nàng rối loạn cả lên, thật sự không biết nên có biểu cảm gì phù hợp.
Ngày hôm đó, trong lúc Kim Trân Ni đang nghỉ ngơi trong phòng, Diêu Tiểu Kiều liền hốt hoảng đẩy cửa xông vào, nói một cách lo lắng.
"Sếp Kim, không ổn rồi"
Mắt thấy thư ký khẩn trương đến lo lắng, Kim Trân Ni cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức nhíu mày ngồi thẳng dậy.
"Sao vậy?"
Diêu Tiểu Kiều khó nhọc nuốt vào một ngụm nước bọt, sau đó nói như muốn khóc.
"Dưới sảnh có rất nhiều người đột ngột xông vào, còn có sếp của bọn họ muốn gặp sếp Kim"
Lòng ngực Kim Trân Ni đập mạnh một cái, nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của đối phương, nàng chỉ cảm thấy sự việc lần này khá nghiêm trọng, liền lập tức đứng dậy.
"Sếp của bọn họ là ai?"
Diêu Tiểu Kiều lắc đầu, tỏ ý không biết.
Kim Trân Ni nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, cắn môi toan tính, một lúc mới lên tiếng dặn dò người đang đi theo phía sau.
"Khi tôi xuống, nếu cảm thấy tình hình không ổn thì phải mau chóng báo cảnh sát. Sau đó sơ tán nhân viên, đừng để họ bị ảnh hưởng, rõ chưa"
Diêu Tiểu Kiều sợ hãi gật đầu mấy cái.
"Còn sếp Kim thì sao?"
"Tôi tự có cách bảo vệ bản thân"
Nếu một lát nữa tình hình có thật sự không ổn, nàng sẽ lập tức đi ngay vào một căn phòng gần đó, khóa trái cửa gọi Phác Thái Anh đến.
Lúc xuống dưới sảnh, Diêu Tiểu Kiều mặc dù sợ hãi nhưng vẫn muốn đi trước che chắn cho nàng. Nhưng Kim Trân Ni không để thư ký của mình mạo hiểm, lập tức nắm lấy cổ tay kéo đối phương về phía sau.
"Nhớ những gì tôi dặn"
Bên dưới, những người mặc đồ vest đen vừa nhìn thấy nàng liền tự động xếp thành hai hàng.
Bên ngoài cửa tòa nhà cũng tập trung rất nhiều xe, không rõ là sếp lớn nào đến.
Không biết Thành Đô là địa bàn của Phác Thái Anh sao? Còn dám thể hiện uy quyền đến vậy?
Kim Trân Ni vừa xuất hiện, vừa giả vờ bình tĩnh hỏi:
"Tôi xuống rồi, sếp của các cậu là ai? Gọi người đó ra, chúng ta nói chuyện"
Lời vừa dứt, toàn bộ người mặc áo vest đen lập tức khom lưng một góc chín mươi độ, đồng thanh hô to.
"Xin chào Phác phu nhân"
Nàng bị dọa sốc, biểu cảm trên mặt cũng trở nên ngây ngốc, đến Diêu Tiểu Kiều phía sau cũng đang không hiểu chuyện gì, căng thẳng nhìn nàng.
Nghe bọn họ gọi mình là Phác phu nhân, Kim Trân Ni nghi ngờ những người này do Phác Thái Anh phái đến. Một dấu chấm hỏi lớn hiện lên trong đầu, người phụ nữ đó đưa nhiều người đến đây như vậy, là muốn làm gì?
Bên ngoài, Phác Thái Anh chậm rãi bước vào, vừa nhìn thấy nàng, một bên chân mày liền nhướng lên, mỉm cười câu dẫn. Nhìn thấy đối phương là Phác Thái Anh, Kim Trân Ni mới buông bỏ căng thẳng trong lòng, thở phào một tiếng.
Nàng bước đến giữa trung tâm, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
"Phác Thái Anh, chị muốn làm gì vậy?"
Phác Thái Anh dịu dàng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt xuống mu bàn tay trắng nõn xinh đẹp một nụ hôn.
"Muốn tạo cho em một bất ngờ"
Kim Trân Ni cười nhạt một cái, có chút hờn giận trách móc.
"Đúng vậy, em rất bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi suýt thì để thư ký gọi báo cảnh sát"
Nhân viên trong công ty đã bỏ làm từ lâu, người này đẩy người kia, chen chúc nhau hóng hớt tình hình. Cục diện sớm đã bị Phác Thái Anh làm cho loạn cả lên, tại giờ phút này, nàng biết tất cả nhân viên đều đang nhìn mình.
Bùi Tôn bất ngờ xuất hiện, lập tức kéo Diêu Tiểu Kiều vào một góc, vị trí khá tốt. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái nhỏ, anh bất giác bật cười.
"Bị dọa sợ rồi sao?"
Thư ký Diêu thầm nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát gật đầu một cái. Cô thật sự đã bị dọa sợ, còn tưởng Đình Viên đã đắc tội với nhân vật lớn nào, hóa ra là sếp Phác nhà bên.
Sau đó, ở trước mặt đông đảo nhân viên, Phác Thái Anh chậm rãi khuỵu một chân xuống, lập tức mở hộp nhẫn đã được chuẩn bị từ trước hướng về phía Kim Trân Ni.
"Trân Ni, làm người một nhà với tôi, được không?"
"Chỉ cần em đồng ý, cả gia sản và tôi, toàn bộ đều trao hết cho em"
Lời cầu hôn của Phác Thái Anh khiến Kim Trân Ni nhất thời đứng hình. Không gian xung quanh bỗng dưng im lặng, chỉ qua vài giây, tiếng hò hét từ khắp nơi vọng về vô cùng náo động.
"Trời ơi, là cô Phác, cô Phác cầu hôn sếp Kim của chúng ta kìa, sốc quá đi mất. Chuyện thần thánh gì vậy? Hai người phụ nữ nhất nhì Thành Đô lại đến với nhau sao?"
"Sếp Kim à, mau phản hồi đi chứ, chúng tôi muốn đi ăn cưới của sếp"
Kim Trân Ni hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, khẽ nói:
"Em không..."
Niềm tin trong mắt Phác Thái Anh có chút lung lay.
"Không thể nào từ chối"
Lòng ngực đang treo lơ lửng bỗng dưng được bảo toàn. Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó trực tiếp đeo nhẫn vào trong tay nàng.
"Vợ à, em dọa tôi suýt ngất"
Ngày hôm đó, trên mạng phát tán đoạn clip cầu hôn giữa hai nhân vật nhất nhì thành phố, trở thành tin tức nóng để dân cư mạng bàn tán.
Dân cư mạng: Phụ nữ xinh đẹp tài giỏi đều dành cho nhau hết rồi, người ngốc nghếch như tôi sao cạnh tranh nổi đây?
------------------------
Hai năm...
Hôm nay thời tiết khá tốt, Kim Trân Ni nghiêng đầu nhìn ánh nắng nhạt hắt vào bàn làm việc, trong lòng có cảm giác yên bình.
Nhẫn cưới sáng màu khẽ lấp lánh, nàng bỗng dưng lại nhớ đến dáng vẻ uống say rồi làm nũng của Phác Thái Anh đêm qua, bất giác liền bật cười.
Cưới được hai năm, đời sống hôn nhân rất tốt.
Hai năm này, Kim Trí Tú đã thành công trở thành một diễn viên xuất sắc thu được một lượng người hâm mộ lớn, sự nghiệp càng lên càng cao như diều gặp gió.
Cơ Hoành lại giống như bốc hơi khỏi Thành Đô, những gì có liên quan đến hắn ta đều như chưa từng tồn tại.
Nàng vẫn cùng em gái ở ngôi nhà cũ, thi thoảng sẽ thường xuyên về nhà của Phác Thái Anh, liên tục qua lại.
Lúc này, cửa phòng chợt mở. Diêu Tiểu Kiều ôm theo văn kiện bước vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng.
"Sếp Kim, công việc của mấy ngày tới tôi đã làm xong rồi"
Kim Trân Ni mỉm cười, khẽ gật đầu.
"Cảm ơn cô"
Thấy Diêu Tiểu Kiều vẫn không rời đi, nàng lại hỏi:
"Sao vậy thư ký Diêu? Có việc gì muốn nói với tôi phải không?"
Thư ký Diêu cười cười, sau đó ngượng ngùng chỉnh lại tóc, nói:
"Sếp Kim, tôi muốn xin nghỉ phép một tháng"
"Một tháng?"
Kim Trân Ni có hơi kinh ngạc, vốn còn muốn hỏi lý do vì sao đối phương lại nghỉ lâu như vậy, Diêu Tiểu Kiều đã đặt xuống trước mặt một tấm thiệp đỏ chói mắt.
Vừa nhìn thấy nó, Kim Trân Ni lập tức nhận ra vấn đề, khúc mắc trong lòng cũng nhanh chóng được giải quyết. Nàng không xem thiệp cưới, chỉ mỉm cười nhìn Diêu Tiểu Kiều.
"Để tôi đoán xem... chú rể có thể là ai được nhỉ?"
Thấy cấp trên giả vờ suy đoán, thư ký Diêu liền ngượng ngùng trách móc.
"Sếp Kim đừng trêu tôi nữa, rõ ràng cô biết người đó là ai mà..."
Kim Trân Ni cười cười, vui vẻ nói:
"Ồ, hóa ra là trợ lý Bùi nhà bên"
"Xem ra công sức giữa tôi và 'chồng' tôi cũng không uổng phí nhỉ? Thư ký Diêu giấu kỹ quá đi mất, khiến tôi bây giờ vẫn còn ngạc nhiên đây"
Diêu Tiểu Kiều cong cong khóe mắt, cười một cách xinh đẹp.
"Sếp Kim, chúng tôi là do sếp và cô Phác se duyên, đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng"
"Được. Những người khác tôi không chắc chắn, nhưng nếu là cô, tôi nhất định sẽ đến"
......
Diễn biến nhà bên...
"Một tháng? Không được, quá lâu, tôi không cho phép"
Bùi Tôn vò đầu thét lên một tiếng thống khổ, sau đó thảm thương nói với Phác Thái Anh.
"Sao lại không thể chứ? Sếp Phác à, người ta có chuyện gia đình mà..."
Phác Thái Anh buông bút trong tay, nhếch môi nhìn anh.
"Là việc gì lại xin nghỉ tận một tháng? Trừ khi cậu kết hôn..."
Nói đến đây, Phác Thái Anh khựng lại một lúc rồi thay đổi thái độ nhìn đối phương.
Bùi Tôn mỉm cười tự tin, sau đó lấy ra một tấm thiệp mời đỏ chói cung kính đưa cho Phác Thái Anh.
"Sếp Phác đoán đúng rồi. Tôi bận đi làm chú rể rồi, làm xong còn phải đưa vợ tôi đi hưởng tuần trăng mật, một tháng là vừa đủ rồi, không thể nghỉ ít hơn được nữa đâu"
Phác Thái Anh nhìn tấm thiệp cưới, sau đó nhếch môi cười khẩy.
"Được lắm. Dụ dỗ con gái nhà ai đây?"
Nghe cấp trên hiểu xấu cho mình, Bùi Tôn nhăn mặt không vui.
"Là cô gái nhà bên sếp Phác đứng ra se duyên đó..."
Phác Thái Anh đã biết từ lâu, lúc này liền bật cười vài tiếng, sau đó cầm thiệp cưới lên xem qua.
"Cũng không tồi. Lý do nghỉ này miễn cưỡng được thông qua"
Bùi Tôn "yeah" một tiếng, sau đó mỉm cười một cách vui vẻ.
"Sếp Phác, ngày đó nhớ đến uống rượu mừng"
"Được. Nhất định đến"
Ngày đó, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni mỗi người chuẩn bị một bao lì xì lớn dành riêng cho cấp dưới của mình.
Bùi Tôn nhận tiền mừng, nắm tay áo cấp trên mà hai mắt rưng rưng.
"Huhu, sếp Phác, tôi có vợ rồi"
Phác Thái Anh vỗ nhẹ lên vai chú rể một cái, nói:
"Được rồi, là người đàn ông đã có gia đình, sau này phải có trách nhiệm, yêu thương vợ con, phải chiều chuộng nghe lời cô ấy, phải bảo vệ cô ấy... có như vậy, hôn nhân mới bền vững được"
Bùi Tôn lấy tay gạt nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Tuân lệnh sếp. Tôi sẽ yêu thương Tiểu Kiều, nếu không Phác phu nhân sẽ không tha cho tôi mất"
"Không cần đến vợ tôi ra tay. Chỉ cần cậu phụ bạc vợ mình, tôi sẽ sa thải cậu"
"Tôi không làm chuyện đó đâu" Bùi Tôn lắc đầu, thẳng thắn phủ nhận.
Buổi chiều, Phác Thái Anh và Kim Trân Ni từ tiệc cưới trở về.
"Vợ à, thời gian này có phải công việc khá nhiều không? Chi bằng nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, tôi đã đặt vé để hai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật rồi"
Nàng khẽ nhướng mày nhìn cô, khóe môi nhếch lên nở nụ cười xinh đẹp.
"Cũng đâu phải mới cưới..."
"Cưới rồi thì không thể đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Kim Trân Ni bất lực nhìn Phác Thái Anh, bất giác liền duỗi tay cưng chiều đối phương một cái.
"Cũng không phải không thể. Vậy chúng ta đi trong bao lâu đây?"
"Chúng ta đi trong nửa tháng, lịch trình tôi đã có rồi. Nếu đến đó em còn muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi tiếp"
Kim Trân Ni gật đầu, mỉm cười nói: "Quyết định vậy nhé"
"Được, vợ à, yêu em nhất"
----- The End -----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com