Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Chịu trách nhiệm

Kim Trân Ni ở trong lòng ngực ấm áp chậm rãi tỉnh dậy. Lúc nhìn thấy Phác Thái Anh không quần không áo đang ôm eo mình, cơ thể của nàng nhất thời tê cứng. Lúc đầu là kinh ngạc, lúc sau là hoang mang.

Nhận ra da thịt có chút mát mẻ, nàng đảo mắt nhìn vào trong chăn, giống như dự đoán, nàng và người bên cạnh đều trần như nhộng.

Não bộ điên cuồng hoạt động nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Sau khi thoát khỏi vòng tay của Triệu Xuân Thành, nàng nhất thời lại bị Phác Thái Anh quyến rũ, dẫn đến cảnh tượng giống như bây giờ, trên người đều không mảnh vải che thân.

Liếc mắt ngắm nhìn Phác Thái Anh đang ngủ say, Kim Trân Ni bất giác thở dài một tiếng. Người phụ nữ này dù xét về phương diện nào cũng vô cùng hoàn mỹ, có tiền, có quyền, có nhan sắc, cũng rất biết cách chiều chuộng cơ thể của phụ nữ.

Không trách được, đêm qua là nàng tự nguyện ngã vào vòng tay tình ái của đối phương, trải nghiệm cảm giác "yêu đương" cùng nữ nhân lúc trên giường. Kim Trân Ni cắn chặt môi dưới, cuộc sống bình thường bận rộn nhàm chán, chẳng qua là nếm thử mùi vị nhân gian, chuyện cũng đã làm, có hối hận cũng vô ích.

Kim Trân Ni nghiêng người, nhẹ nhàng gạt tay Phác Thái Anh ra khỏi eo mình. Từ trên giường đứng dậy, hai chân bên dưới bất chợt nhũn ra như bùn. Nàng kinh ngạc ngã mạnh xuống giường, nhíu mày nhìn vào vô định. Rốt cuộc đêm qua bản thân đã phóng thích dục vọng bao nhiêu lần?

Đêm qua bị cô làm cho rên rỉ không ngừng, bên dưới bị làm đến mỏi nhừ. Kim Trân Ni bất mãn liếc nhìn đối phương một cái. Cảm giác ân ái thoải mái, thế nhưng hậu quả cũng thật khôn lường.

Chống tay xuống giường muốn đứng dậy lần nữa, nhìn thấy quần áo rơi vãi trên sàn, nàng liền cúi người muốn nhặt lên.

Bất chợt, cổ tay bị một lực đạo giữ lại. Chưa kịp quay đầu, thân thể bạch ngọc đã nằm gọn trong chăn. Hơi ấm nhanh chóng tỏa ra, rất nhanh đã bao phủ khắp người.

"Cô Kim, chào buổi sáng" bên tai truyền đến tông giọng ấm áp khiến Kim Trân Ni kinh hãi.

Bên dưới, eo nhỏ bị đối phương vòng qua ôm chặt. Bàn tay thon dài không hề an phận, còn cẩn thận vuốt ve bụng dưới của nàng. Khuôn mặt Kim Trân Ni lập tức ửng đỏ, nhanh chóng muốn gạt tay Phác Thái Anh ra khỏi người mình.

"Cô Phác... không đùa nữa, tôi phải trở về rồi"

Phác Thái Anh không mở mắt, âm điệu mang theo chút lười biếng.

"Hôm nay là chủ nhật, cô Kim vẫn bận rộn sao?"

Ngày nghỉ thì sao? Ngày nghỉ đối với nàng cũng phải làm việc.

Chậm rãi mở mắt, phía trước là vai nhỏ trắng ngần không chút tì vết, Phác Thái Anh không nhịn được liền cúi đầu hôn nhẹ một cái.

"Đừng tức giận"

Nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần áo. Phác Thái Anh giúp Kim Trân Ni nhặt lại y phục đang nằm lạnh lẽo trên sàn. Váy lụa trắng tinh mang theo mùi hương thơm mát của nữ nhân, nhất thời khiến lòng ngực cô ngứa ngáy.

Sau khi mặc lại quần áo, điện thoại cạnh giường đột ngột reo lên. Kim Trân Ni nhìn vào màn hình, lo lắng hồi lâu mới chịu nhấc máy.

"Chị, đêm qua sao không về nhà?"

"Ừm, có chút việc bận. Bây giờ chuẩn bị trở về"

Đêm qua sau khi trở về, Kim Trí Tú ngồi đợi một đêm cũng không đợi được chị gái, sốt ruột gọi điện lại không thấy ai trả lời, hại cô cả đêm lo lắng không thôi. Nghe thấy Kim Trân Ni vẫn ổn, Kim Trí Tú mới an tâm kết thúc cuộc gọi.

Nàng tựa lưng vào tường, dáng đứng có chút yếu ớt do đêm qua lao lực quá độ. Bắt gặp ánh nhìn ngũ vị tạp trần của Phác Thái Anh, nàng nhíu mày không vui.

"Cô Kim vẫn ổn chứ?"

Trong lòng bùng lên hổ thẹn nhất thời không thể dập tắt, nàng giả vờ bình tĩnh, nói:

"Vẫn ổn"

Phác Thái Anh nhếch môi, nhanh chóng đi đến kéo lấy eo nàng.

"Đừng tức giận"

Kim Trân Ni cúi đầu giận dỗi, đảo mắt tránh né mắt phượng sắc sảo đang muốn mê hoặc tâm trí. Nàng thở dài một tiếng, giọng nói bất chợt trở nên mềm mại, dễ nghe.

"Không có tức giận. Em gái tôi vừa gọi, bây giờ phải về rồi"

"Được. Nếu em có việc bận, tôi cũng không muốn níu kéo. Chuyện đêm qua sẽ không để em chịu thiệt. Đối với chuyện đã làm, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm"

"Không biết cô Kim có muốn để tôi chịu trách nhiệm này hay không?"

Kim Trân Ni nhếch môi, không ngờ người này cũng có chút nghĩa khí.

Nhanh chóng cướp lấy điện thoại trong tay đối phương, cô nhấn một dãy số dài. Đợi cho điện thoại trong túi reo lên, cô mới vui vẻ trả lại điện thoại cho nàng.

"Số điện thoại của tôi, đừng xóa"

Phác Thái Anh mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ một cái vào trán Kim Trân Ni.

"Tôi đưa em về"

Hai má lập tức ửng hồng, nàng theo bản năng lắc đầu từ chối.

"Không cần, tôi tự trở về được"

Cánh tay Phác Thái Anh chậm rãi buông lỏng. Cô nhẹ nhàng gật đầu, không hề ép buộc đối phương.

"Được. Hôm khác lại gặp"

-----------------------------

Trở về biệt thự, Kim Trân Ni lảo đảo bước vào trong nhà. Hai chân khó nhọc nhấc lên, suýt thì bị gió quật ngã. Bước vào bên trong, Kim Trí Tú vẫn đang lo lắng ngồi đợi ở phòng khách. Đối diện hình như còn có một người.

Nhìn thấy nàng, em gái kích động đứng dậy, ánh mắt mang theo quầng thâm nhìn chị gái vô cùng hoảng hốt.

"Chị, đêm qua đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nhấc máy" Kim Trí Tú khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc có chút mệt mỏi, chậm rãi lắc đầu hỏi.

"Cũng không có gì quan trọng, là việc đột xuất thôi"

Khi Kim Trí Tú quay người, bóng dáng Cơ Hoành mới mờ nhạt hiện ra trước mắt. Nhìn thấy anh, nàng cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ là tò mò không hiểu vì sao đối phương lại đến đây sớm như vậy.

Liếc mắt nhìn thấy vết hôn vô cùng nồng đậm ở trên vùng cổ đối phương, sắc mặt Cơ Hoành lập tức trắng bệch. Kim Trí Tú hạ mắt, lúc này mới chú ý tới mấy vệt đậm màu chói mắt trên người chị gái.

"Chị, sao vậy? Bị muỗi cắn sao? Sao lại bất cẩn như vậy?"

Giống như nhận ra gì đó, biểu cảm trên mặt Kim Trân Ni lập tức thoáng qua một tia ngại ngùng. Nàng dùng tay nhẹ nhàng lướt qua cổ mình rồi nở nụ cười gượng gạo.

"Ừm. Không chú ý nên bị muỗi cắn" khẽ liếm cánh môi thô ráp, nàng tùy ý bịa ra một lời nói dối hoàn mỹ.

"Đêm qua ở công ty bị muỗi cắn, cũng không để ý"

Kim Trí Tú rất trong sáng tin tưởng. Chỉ có Cơ Hoành sững sờ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Anh biết, đó không phải là vết muỗi cắn mà là vết tích do hôn để lại.

Đối phương không phải loại người tùy tiện, phóng túng, vậy thì vết hôn đó từ đâu mà có?

Kim Trí Tú mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng ôm lấy cánh tay chị gái, nghịch ngợm nói:

"Chị, đã ăn sáng chưa? Chúng ta cùng nấu bữa sáng"

Kim Trân Ni cong mắt dịu dàng, mặc dù trong người muốn được nghỉ ngơi nhưng vẫn sảng khoái đồng ý với em gái.

"Được. Để chị về phòng thay quần áo"

Kim Trí Tú "yeah" một tiếng vui vẻ. Bất ngờ quay sang, bắt gặp ánh nhìn mất hết thần sắc của Cơ Hoành, trong lòng bất chợt dâng lên một tia khó chịu.

Lén lút nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của chị gái, Kim Trí Tú khẽ cắn nhẹ môi dưới. Cô vẫn luôn biết, Cơ Hoành thích chị gái mình, thích đã ba năm. Cô cũng biết, bản thân thích Cơ Hoành, cũng thích ba năm.

Trở lại phòng bếp, Kim Trân Ni cùng em gái vui vẻ nấu nướng. Cơ Hoành rảnh rỗi cũng giúp đỡ một tay. Bình thường là người khéo léo, thế nhưng hôm nay anh lại trở nên vụng về lúng túng, đến cả cắt rau cũng có thể cắt vào tay.

Máu nhanh chóng rỉ ra. Kim Trí Tú khẩn trương giúp anh xử lý vết thương. Trước mặt là em gái, nhưng trong mắt chỉ có chị gái.

Nhìn thấy người trong lòng không quan tâm mình, trái tim Cơ Hoành bỗng dưng thắt lại.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, anh vẫn luôn âm thầm đảo mắt nhìn nàng. Nhớ lại vết hôn trên cổ vừa rồi, thức ăn trên đĩa bỗng dưng không thấy ngon nữa.

Kim Trân Ni không để ý lắm, chỉ tập trung ăn sáng, sau đó hỏi em gái mình vài vấn đề công việc.

Em gái nàng là người mẫu ảnh, sắp tới có ý định dấn thân vào diễn xuất.

Cơ Hoành là họ hàng xa của nàng, theo vai vế phải gọi một tiếng anh. Trong quá khứ, cả hai từng có một giai đoạn mập mờ, nhưng sau đó Kim Trân Ni lại dứt khoát cắt đứt. Về nguyên do, Cơ Hoành là người rõ hơn bao giờ hết.

Trong lúc ăn cơm, điện thoại trên bàn bỗng dưng truyền đến tiếng chuông thông báo. Kim Trân Ni cầm điện thoại kiểm tra, khóe môi vô thức nhếch lên, lộ ra nụ cười đơn thuần.

Wechat thông báo có người vừa gửi lời mời kết bạn cho nàng.

Hai chữ "Phác Thái Anh" hiện lên rất rõ, bên dưới còn hiển thị thêm dòng chữ: Xin chào cô Kim, người phụ nữ chịu trách nhiệm với em vừa gửi lời mời kết bạn.

Sau khi nhấn đồng ý, Kim Trân Ni che miệng cười nhạt.

Nhìn thấy tâm tình chị gái vui vẻ, Kim Trí Tú nhất thời tò mò.

"Chị, có chuyện gì vui vậy?"

Bị làm cho giật mình, nàng lập tức thu lại nụ cười trên môi.

"Không có gì"

Đặt điện thoại xuống bàn, Kim Trân Ni tiếp tục ăn sáng.

Kim Trí Tú cũng không hỏi nữa, theo quán tính liền liếc mắt nhìn Cơ Hoành.

Biểu cảm trên mặt nam nhân cực kỳ khó coi, tay cầm thìa chọc chọc vào thức ăn trên đĩa, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.

Đối với biểu hiện kỳ lạ của Kim Trân Ni, Cơ Hoành bỗng dưng trở nên nhạy cảm. Anh nghi ngờ, chỉ mới hôm qua, người mà anh thầm thương trộm nhớ đã có người khác.

"A Hoành, hôm nay anh làm sao vậy?" Kim Trí Tú bất mãn lên tiếng, kể từ lúc nhìn thấy chị gái, anh liền thất thần giống như bóng ma.

Cơ Hoành nhanh chóng ngẩng đầu, gượng ép nở ra một nụ cười khó coi.

"Không có, có lẽ hôm qua mất ngủ, nên hôm nay mới như vậy..."

Kim Trí Tú tức giận quay đi, có chút hờn dỗi nói:

"Ngủ không được thì ở nhà đi, chạy đến đây tìm em sớm như vậy làm gì?"

Không lâu sau đó, không khí bàn ăn miễn cưỡng kết thúc trong bầu không khí không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com