Chương 5: Trên vai có áo, trên đầu có ô
Buổi chiều, Kim Trân Ni ngồi trong phòng sách an tĩnh nghiên cứu thị trường. Bên ngoài thời tiết rất xấu, mây đen sạm màu bao phủ như muốn hung hãn trút mưa.
"Chị, em ra ngoài ăn cơm với nhà đầu tư, hôm nay sẽ về sớm" Kim Trí Tú hé mở cánh cửa, khuôn mặt nhỏ tinh nghịch ló vào, mỉm cười nhìn nàng.
"Được"
Kim Trân Ni ngẩng đầu, dùng ánh mắt cưng chiều nhất nhìn em gái. Đứa trẻ này tâm tính đơn thuần, mỗi lần ra ngoài đều khiến nàng không thể an tâm. Mặc dù năm nay đã hai mươi ba tuổi, thế nhưng trong mắt Kim Trân Ni, Kim Trí Tú vẫn là cô em ngốc nghếch, dễ bị người khác lừa gạt.
Cửa phòng mở hỏng một khoảng lớn, Kim Trí Tú mang theo dáng vẻ xinh đẹp bước vào. Ngồi xuống bên cạnh chị gái, cô liền ôm lấy cánh tay, nũng nịu nhỏ giọng.
"Chị... có thể cho em mượn xe hay không?"
Kim Trân Ni bật cười một tiếng, sau đó duỗi tay mở tủ, lấy chìa khóa xe đưa cho em gái.
"Trời sắp mưa rồi, chú ý an toàn"
Cầm lấy chìa khóa, Kim Trí Tú thỏa mãn cười rạng rỡ.
"Cảm ơn chị"
Sau khi em gái ngốc nghếch rời khỏi, phòng sách quay về trạng thái tĩnh lặng vốn có. Ngoài trời bắt đầu có sấm, tiếng sét vang dội giáng xuống kéo theo cơn mưa thô bạo ập đến.
Nàng đứng dậy kéo lại cửa sổ, gió bên ngoài hung hăng không có chừng mực, suýt thì xô ngã một chậu cây nhỏ trong phòng của nàng. Lúc quay trở lại, điện thoại thông báo có người gửi tin.
Kim Trân Ni thản nhiên kiểm tra, phát hiện là tin nhắn Phác Thái Anh gửi đến. Nàng ngồi xuống ghế lớn, cầm điện thoại bắt đầu phản hồi.
Phác Thái Anh: Cô Kim có bận không?
Kim Trân Ni: Khá rảnh rỗi.
Phác Thái Anh: Có thời gian dành cho tôi không? Tôi mời em đi ăn tối.
Kim Trân Ni: Tôi đổi ý rồi, bây giờ có chút việc bận.
Phác Thái Anh: Bận thay đồ sao? Vậy em chuẩn bị đi, tôi đến đón em.
Kim Trân Ni nhíu mày hồi lâu, rõ ràng không có ý đó.
Kim Trân Ni: Không phải, là bận việc khác.
Phác Thái Anh: Nếu em bận nhớ đến tôi thì cũng không cần, một lát nữa sẽ đến tìm em.
Phác Thái Anh: Ba mươi phút đủ không? Sau khi tan họp tôi liền chạy đến.
Kim Trân Ni cười nhạt một cái, cảm thấy trò chuyện với cô Phác đây cũng không tệ, khá thú vị.
Nàng gửi ba dấu chấm hỏi cho Phác Thái Anh, sau đó kèm theo icon hoang mang. Chỉ là sau đó, cô không trả lời nữa, có lẽ là đang họp.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Kim Trân Ni chậm rãi đóng laptop. Nàng duỗi căng người đứng dậy, bắt đầu đi đến tủ quần áo tìm đồ. Rốt cuộc là nên mặc thứ gì đây?
......
Sau khi kết thúc cuộc họp, Phác Thái Anh nâng tay nhìn đồng hồ trước mặt. Hai mươi phút họp, mười phút lái xe đến nhà đối phương.
Đúng như lời hẹn, chỉ ba mươi phút sau đó, Phác Thái Anh đã có mặt trước cổng nhà nàng.
Cổng sắt to lớn không hề khóa, sau khi mở ô bước ra, cô thản nhiên bước vào bên trong. Giống như lưỡng tình tương duyệt, bước chân Phác Thái Anh vừa dừng lại, cửa nhà trước mắt liền chậm rãi mở ra.
Kim Trân Ni mặc váy đen cao cổ, để lộ chân trắng thon dài mê hoặc nam nhân. Tóc được búi gọn gàng trên cao, mang theo dáng vẻ an tĩnh, trưởng thành hiếm có.
"Xin chào, cô Kim"
Kim Trân Ni mỉm cười nhàn nhạt, lịch sự chào hỏi.
"Cô Phác đến rất đúng giờ, có vẻ là một người uy tín"
Phác Thái Anh đi đến bên cạnh, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài phủ lên vai nàng, nói:
"Chúng ta đi thôi"
Kim Trân Ni không hề từ chối ý tốt. Nghiêng người nép vào ô lớn bên cạnh đối phương.
Cảm giác bị một bàn tay mềm mại bao trùm, mức nhiệt ấm áp tỏa ra, sưởi ấm ngón tay lạnh buốt bên dưới.
Xuyên qua màn mưa nặng hạt, tán ô được người thiên vị nghiêng hẳn về phía Kim Trân Ni. Trên vai có áo, trên đầu có ô.
Nàng vô tư không biết, người phụ nữ đó đã thiên vị mình đến mức nào, kể cả khi một bên vai trái của đối phương đã thấm nước từ lâu, thì tán ô ấy vẫn nghiêng về phía nàng.
----------------------------
Không khí bàn ăn có chút ấm áp. Trước mặt là nồi lẩu hai ngăn, nửa cay, nửa không cay. Cô chỉ gọi trước vài món, mấy món còn lại đều để Kim Trân Ni lựa chọn.
Nhà hàng ngon không dễ tìm, cũng không biết đã cùng khách hàng ăn bao nhiêu bữa cơm, cuối cùng cũng tìm ra được chỗ vừa ý.
Kim Trân Ni không ăn cay, nàng vốn dĩ yêu thích món ăn thanh đạm. Bởi vì thường xuyên tham gia tiệc rượu, vậy nên dạ dày ít nhiều cũng chịu tổn thương. Cho nên trong sinh hoạt thông thường, nàng cực kỳ để ý đến hương vị của món.
Phác Thái Anh ung dung bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế chuyên tâm ngắm nhìn nàng.
"Sáng nay khi em rời khỏi, Triệu Xuân Thành có đến tìm tôi. Em biết... hắn ta nói gì không?"
Ba chữ Triệu Xuân Thành lập tức cắt ngang tâm trạng vui vẻ của Kim Trân Ni. Nàng lập tức nhíu mày, bất mãn cùng lo lắng trộn lẫn vào nhau, biểu thị một cách rõ rệt.
"Anh ta... nói cái gì?"
Phác Thái Anh thở dài một hơi, vừa gắp một ít thịt nhúng vào nước lẩu vừa thản nhiên nói:
"Hắn ta nói tôi, em là bạn gái của hắn, chỉ là có chút giận dỗi, nên mới..."
Kim Trân Ni mím môi bất mãn, đôi mắt thả lỏng, thất thần nhìn vào nước lẩu đang bốc khói nghi ngút.
Bạn gái? Từ khi nào lại trở thành bạn gái của Triệu Xuân Thành? Đúng là kẻ không ra gì, chuyện xằng bậy nào cũng có thể bịa được.
Phác Thái Anh gắp thịt chín vào chén nhỏ của Kim Trân Ni, lại rót cho nàng một cốc nước lạnh, dáng vẻ ân cần, chu đáo không hề che giấu.
"Cô Kim, em thấy sao?"
Kim Trân Ni liếc mắt nhìn Phác Thái Anh, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ an tĩnh, chống cằm mỉm cười xinh đẹp.
"Cô Phác, cô thấy sao?"
Phác Thái Anh cười vài tiếng, rất sảng khoái trả lời:
"Lời không phải người nói, đương nhiên là rất chói tai"
Tâm tư của Triệu Xuân Thành rất lớn, đến cả Phác Thái Anh hắn ta cũng dám lừa gạt. Chẳng qua là muốn xem thử dáng vẻ hèn mọn nhập vai của hắn, bằng không chỉ với chút trò mèo đó, còn có thể lừa gạt cô sao?
Kim Trân Ni uống một ngụm nước, tùy ý hỏi: "Vậy cô Phác trả lời như thế nào?"
Phác Thái Anh lại gắp một ít thịt chín vào chén đối phương, lười biếng đáp.
"Tôi nói, đêm qua nhất thời nảy sinh hứng thú với em, muốn hắn nhường em lại cho tôi. Lúc đó, sắc mặt của Triệu Xuân Thành lập tức trắng bệch, cho dù không hợp lẽ thường nhưng vẫn hai tay cung phụng, nói sẽ đem em nhường lại"
Kim Trân Ni chậm rãi cầm đũa, nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên khinh thường. Đến cả bạn gái cũng chấp nhận nhường cho người khác, bộ dạng lấy lòng này có khi lại làm nên chuyện.
Nhìn thấy nàng ăn uống vui vẻ, lại không hề ghét bỏ đồ ăn mình gắp, trong mắt Phác Thái Anh lập tức xuất hiện ý cười.
Ngoài trời mưa lớn kéo dài. Trên bàn toàn là món ngon. Phác Thái Anh từ bỏ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của mình, vô cùng hòa hợp cùng Kim Trân Ni ăn một bữa cơm.
Ăn được phân nửa, Kim Trí Tú bỗng nhiên gọi đến.
"Chị, cứu em..."
Âm thanh truyền đến vô cùng hỗn loạn. Tiếng khóc nức nở hòa trong hơi thở dồn dập lập tức khiến Kim Trân Ni vô thức buông đũa.
"Trí Tú, em làm sao vậy?"
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng nhiên tê cứng. Đầu dây bên kia liên tục truyền đến từng tiếng nức nở của Kim Trí Tú, mãi một lúc lâu sau mới nghe đối phương trả lời.
"Chị, nhà đầu tư có ý đồ xấu. Ông ta muốn... đi cửa sau với em"
"Chị... em rất sợ"
Kim Trân Ni vô cùng lo lắng, mặt mày lập tức trắng bệch, kích động đứng bật dậy.
"Trí Tú, đợi chị, chị đến cứu em"
Sau khi ngắt máy, Kim Trân Ni kiểm tra vị trí của em gái trên ứng dụng định vị. Nhà hàng của Kim Trí Tú cách nơi này không xa, chỉ khoảng mấy phút lái xe.
Ngẩng đầu nhìn biểu cảm phức tạp của Phác Thái Anh, nàng mím môi, nói như muốn khóc:
"Cô Phác, giúp tôi..."
Phác Thái Anh lái xe phóng nhanh trên đường, năm phút sau đó, Kim Trân Ni khẩn trương lao ra khỏi xe, nhanh chóng chạy vào bên trong.
Nhờ vào quan hệ của Phác Thái Anh, nàng cuối cùng cũng tìm thấy em gái đang kinh hãi trốn trong phòng vệ sinh.
Vừa nhìn thấy nàng, Kim Trí Tú không màng thể diện, lập tức vứt điện thoại xuống đất, kích động ôm chầm lấy.
"Chị..."
Kim Trí Tú chỉ gọi một tiếng, ruột gan Kim Trân Ni đã đảo lộn cả lên. Nàng ôm em gái trong lòng, không ngừng ra sức trấn an.
Bên ngoài, cửa phòng đóng mạnh một tiếng. Phác Thái Anh liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm lăn lộn trên mặt đất, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, lập tức kìm hãm đối phương.
"Cô... cô Phác..."
Phác Thái Anh từ tốn nhấc chân, mạnh mẽ giáng xuống phần dưới đang trương phồng lên.
"Từ trước đến nay, chưa có ai dám làm phiền tôi ăn cơm. Anh... là người đầu tiên"
Có tiếng thở dài lười biếng vang lên. Cô kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo, dáng vẻ tùy hứng, tỏa ra khí chất khiến người khác choáng ngợp.
Trong phòng có thêm vài người, bọn họ mặc âu phục đen, ánh mắt lạnh lẽo không có thần sắc, đứng thành một hàng ngay ngắn phía sau Phác Thái Anh.
"Cô... cô Phác, tôi biết sai rồi, cô tha cho tôi. Tôi không dám nữa..."
Người đàn ông nén đau quỳ trên mặt đất. Trước mặt Phác Thái Anh, đối phương mạnh mẽ dập đầu, âm thanh chói tai vang lên, càng khiến ánh mắt nữ nhân thêm phần chán ghét.
Mắt thấy Kim Trân Ni đưa em gái trở ra, Phác Thái Anh hất tay, lười biếng ra lệnh.
"Đưa Kim tiểu thư ra ngoài"
Người đứng phía sau nhanh chóng phản ứng, lập tức đi đến đỡ lấy Kim Trí Tú. Cô yếu ớt tựa vào người đàn ông bên cạnh, mang theo bất an liếc nhìn chị gái. Bắt gặp cái gật đầu của Kim Trân Ni, đối phương mới an tâm rời đi.
Người trước mặt phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ hèn mọn khó coi, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Lúc Kim Trân Ni đến gần Phác Thái Anh, eo nhỏ bị một bàn tay kéo xuống, thoải mái đặt nàng ngồi ở trên đùi.
Bàn tay mang theo quyền lực nâng lên, hất nhẹ một cái, người ở phía sau liền lập tức đi tới kéo kẻ có tội đứng dậy.
"Đánh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com