Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Thay trời hành đạo

Cấp dưới ra tay rất nặng, tựa như muốn đem người bên dưới đánh đến tàn phế. Tứ chi như muốn gãy nát, thân thể khắp nơi cực kỳ đau đớn. Mỗi lần mũi giày cứng cáp đâm sâu vào da thịt, người đàn ông nằm dưới mặt đất liền rống lên đau khổ.

Kim Trân Ni nhìn không chớp mắt, cảm giác lòng ngực nhẹ hẫng, nhịp tim như muốn ngừng lại.

"Cô Phác... cô Phác tôi sai rồi cô Phác, xin cô... xin cô tha cho tôi..."

"Cô Phác tôi sai rồi..."

"Cô Phác..."

Bên tai Phác Thái Anh lùng bùng như tiếng chó sủa, cảm thấy quá chói tai, cô liền nhíu mày không vui. Bàn tay đặt trên eo nhỏ của Kim Trân Ni tùy ý siết lại, chán ghét thở dài một hơi.

"Thật ồn ào"

Sau khi nhét vải vào miệng đối phương, người bên dưới tiếp tục bị đánh. Máu từ miệng trào ra, da thịt bầm tím thối nát.

Mắt thấy Kim Trân Ni nhìn kẻ thảm hại kia không rời mắt, Phác Thái Anh càng thêm ngứa ngáy trong lòng. Cô cúi đầu, cẩn thận hôn lên mu bàn tay xinh đẹp của nữ nhân, mắt phượng dài hẹp buông lỏng.

"Cô Kim có vẻ rất thích nhìn người khác bị đánh"

Kim Trân Ni kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bàn tay đang bị đối phương vuốt ve, nàng liền không khỏi thẹn đến đỏ mặt.

"Cô Phác, xin tự trọng..."

Nhanh chóng giật lại bàn tay đang bị đối phương thâu tóm, Kim Trân Ni giận dỗi quay đi, thậm chí còn muốn đứng dậy rời khỏi cơ thể đối phương.

Biết mình đã sai, Phác Thái Anh nhanh chóng ghì chặt eo nhỏ của Kim Trân Ni, mang theo dáng vẻ hối lỗi mỉm cười câu dẫn.

"Đừng tức giận, tôi sai rồi"

Bị cưỡng ép ngồi lại xuống đùi, eo nhỏ còn bị người ta mạnh mẽ khít chặt. Kim Trân Ni có chút giật mình, vạn bất đắc dĩ liền duỗi tay tìm chỗ bám víu.

Ngón tay tựa như xuyên qua lớp áo mỏng bên ngoài chạm phải bả thon thả. Kim Trân Ni theo bản năng vuốt nhẹ một cái, hơi thở mang theo mức nhiệt nóng ẩm có chút không ngay thẳng.

Bàn tay Phác Thái Anh lướt đến đặt trên lưng mỏng, yêu thích không rời tay. Cảm thấy tâm tình vui vẻ mới miễn cưỡng tha cho người bên dưới một con đường sống.

"Được rồi"

Người nằm bên dưới, cơ thể vẫn còn rất tốt. Ôm theo khuôn mặt đầy máu ngồi dậy, hắn ta điên cuồng lao đến, phủ phục dưới đế giày của Phác Thái Anh. Từng hồi dập đầu xuống đất, máu theo đó ám lên sàn nhà, nhìn có chút bẩn.

"Cô Phác, tôi biết sai rồi..."

Sợ chân của Kim Trân Ni ám phải thứ gì đó không sạch sẽ, Phác Thái Anh liếc mắt nhìn đám người đang đứng thành hàng, chán ghét ra lệnh.

"Kéo ra xa một chút, đừng để vết bẩn bám lên chân cô ấy"

Sau khi bị ném ra xa, hắn ta vẫn luôn không ngừng dập đầu hối lỗi.

"Cô Phác, tôi sai rồi cô Phác, xin cô mở lượng hải hà, tha cho tôi..."

Phác Thái Anh thở dài một hơi, thái độ nhàm chán tùy ý, ở trong mắt mắt đối phương liền trở nên vô cùng đáng sợ.

"Sai ở đâu?"

"Tôi không nên làm phiền bữa tối của cô, tôi sai rồi"

Kim Trân Ni lập tức kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía Phác Thái Anh. Cô hơi nhếch môi, ý cười lạnh lẽo như sương.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Tôi... tôi... không nên có ý đồ bất chính với người mẫu đó, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi sai rồi"

Phác Thái Anh nắm lấy bàn tay đang tùy ý đặt trên đùi nhỏ, dùng thái độ cưng chiều nhất mà hỏi.

"Cô Kim, em thấy thế nào?"

Kim Trân Ni cúi đầu không đáp. Không cần đến nàng giải quyết, đắc tội với Phác Thái Anh, cái mạng này, hắn giữ không nổi.

"Cô Kim, nhân nhượng với kẻ thù chính là gián tiếp mở ra cho mình một con đường chết"

Cô khẽ nâng bàn tay, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Sau khi đứng dậy, Phác Thái Anh để Kim Trân Ni xoay mặt về phía mình, cố tình không để đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thấy những thứ dơ bẩn.

Nhặt lấy khẩu súng trong tay cấp dưới, Phác Thái Anh tùy ý hất hàm. Nhà đầu tư bị hai tên cấp dưới không chế, thấy không thể thoát tội, hai chân đối phương liền nhũn ra như bùn.

Tiếng súng được lên nòng khiến Kim Trân Ni sợ hãi, nàng vô thức nép chặt vào người đối phương, không nhịn được càng muốn run lên. Một góc áo của cô bị nàng nắm đến nhăn nhúm. Phác Thái Anh đặt tay lên đầu nàng, dịu dàng vuốt ve.

"Cô Phác, giữ lại mạng sống cho hắn"

Cô hơi mỉm cười, rất sảng khoái đáp ứng.

"Được. Cô Kim, bịt tai lại"

Tiếng súng lục vang lên vô cùng dứt khoát, viên đạn trực tiếp ghim vào đũng quần của nhà đầu tư, phế đi thứ thịt thừa vô dụng trên người hắn.

Tiếng thét đau khổ như muốn xé trời vọng ra, Kim Trân Ni siết chặt vải áo trên người Phác Thái Anh, muốn quay đầu nhìn nhưng lại bị cô ngăn cản.

"Đừng nhìn. Sẽ mất ngủ"

Sau khi rời đi, người ở bên trong giải quyết rất tốt. Cho dù mạng nhỏ vẫn còn giữ được, thế nhưng cuộc sống sau này e là cũng không dễ dàng.

Phác Thái Anh dùng khăn lau tay, sau khi dứt khoát hạ thủ vẫn có thể giữ tốt biểu cảm an tĩnh trên mặt, xem ra loại việc này đã từng làm không ít lần.

"Không dọa cô Kim sợ chứ?"

Kim Trân Ni thầm nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm liếc mắt nhìn dáng vẻ từ tốn kia. Người phụ nữ này trong ngoài bất nhất, có thể giữ vững Phác thị bảy năm, tâm tư cũng không đơn giản.

"Cô Phác ra tay dứt khoát, thay trời hành đạo, có gì đáng sợ?"

Quả nhiên, phụ nữ càng đẹp thì càng nhẫn tâm, người mà Phác Thái Anh dám thích, không có người nào là tầm thường.

Kỳ thực, nếu nói không sợ là đang nói dối, nhưng nếu nói sợ, cũng không hoàn toàn là đúng. Lúc Phác Thái Anh lên nòng súng, chẳng qua là vì lần đầu bỡ ngỡ, không kiềm chế được khiến cơ thể run rẩy theo bản năng.

Nhớ lại cảm giác được Phác Thái Anh che chở trong lòng, Kim Trân Ni bất giác bật cười thành tiếng. Cũng không giết người, vậy thì sợ cái gì?

Phác Thái Anh tiến lên một bước, nhanh chóng cúi đầu áp vào khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình của nữ nhân.

"Thay trời hành đạo? Cô Kim, tôi thật sự nhìn lầm em rồi. Em biết không? Chưa từng có ai nói những chuyện tôi làm là thay trời hành đạo"

Kim Trân Ni nhếch môi cười nhạt, ngón tay thon thả chậm rãi vươn ra, chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.

"Chẳng phải đã có rồi sao?"

Đem bàn tay xinh đẹp ấn vào mặt mình, nụ cười trên môi càng thêm câu dẫn.

"Cô Kim, con người của tôi... xấu xa hơn em tưởng"

Xấu xa như thế nào cũng chưa từng ở trước mặt nàng làm chuyện bất chính. Phàm là người kinh doanh, tâm tư càng đơn thuần, càng không thể làm nên chuyện. Kim Trân Ni không phải không hiểu, ngược lại càng hiểu rất rõ đạo lý này.

"Nếu không xấu xa, làm sao có thể giữ vững Phác thị? Cô Phác, đừng cho rằng lúc nào trời cao cũng có đức hiếu sinh, người càng lương thiện càng khó làm nên đại nghiệp"

Kim Trân Ni vừa nói vừa chậm rãi thu tay về, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại nếp gấp trên vai áo đối phương, còn cố tình vuốt qua vài cái. Bả vai này cũng không tồi, thon thả, mềm mại.

Mỗi lần tiếp xúc với Kim Trân Ni đều có thể khiến cô đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Tuổi không lớn nhưng nhân sinh quan lại vững vàng như thạch, ẩn sau dáng vẻ trưởng thành, an tĩnh kia, rốt cuộc còn che đậy bao nhiêu thứ?

Đâm đầu vào công việc nhiều năm, xem ra cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.

"Sao lúc trước tôi không phát hiện Thành Đô lại có người phụ nữ hợp ý mình đến như vậy? Cô Kim, nhẫn tâm với ai cũng đều như nhau, nhưng nếu là em, tôi nghĩ... mình không làm được"

Kim Trân Ni cười như không cười, không chút sợ hãi nhìn sâu vào mắt phượng tinh xảo của đối phương.

"Miệng lưỡi của cô Phác thật khiến người khác dễ hiểu lầm"

Bên ngoài trời không còn mưa. Sau khi ra ngoài, Kim Trí Tú ngồi ở phòng ăn, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Nhìn thấy chị gái, sắc mặt nhợt nhạt của cô gái nhỏ lập tức trở nên vui mừng. Kim Trí Tú ôm chặt chị gái, không để ý đến bên cạnh vẫn còn một người.

"Chị... hắn ta... hắn ta sao rồi?"

Dùng tay vỗ lưng em gái, khóe mắt Kim Trân Ni vướng lại chút đau lòng. Kim Trí Tú là tâm can bảo bối của nàng, mặc dù con bé ngốc nghếch, ra ngoài cũng dễ bị lừa gạt. Nhiều lần bực bội đứng ra trách móc, chỉ là lần này có chút không nỡ. Vô tình vướng phải sự việc oái oăm này, ai có thể lường trước được?

Kim Trân Ni thở dài một tiếng, dùng thái độ dịu dàng nhất trả lời em gái:

"Không sao đâu. Đã được người khác dạy dỗ rồi"

Kim Trí Tú ủy khuất gật đầu, nước mắt rỉ ra, nũng nịu đáng thương với trước mặt.

"Chị, là chị dạy dỗ hắn sao?"

Nàng do dự không đáp, sau khi liếc nhìn Phác Thái Anh một cái mới chậm rãi lắc đầu.

"Không phải, là... cô Phác"

"Cô Phác?"

Kim Trí Tú nhanh chóng ngốc đầu đứng thẳng. Mắt nhìn thấy Phác Thái Anh, lưng nhỏ bỗng dưng lạnh toát, khuôn mặt vừa có chút sinh khí lập tức như bị trút cạn. Cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay chị gái kéo về một góc, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp.

"Chị... chị có biết cô Phác đó tiếng tăm lẫy lừng như thế nào không? Sao lại dây dưa với loại người đó?"

Kim Trân Ni nhướng mày, tò mò khó hiểu.

"Tiếng tăm... có gì không tốt?"

Kim Trí Tú thầm nuốt một ngụm nước bọt, vừa đảo mắt nhìn vừa khó nhọc nói:

"Đại khái là không có gì tốt lành, tàn nhẫn, thâm độc, là đại nhân vật nguy hiểm không thể dây vào"

Tiếng tăm của Phác Thái Anh quả nhiên không có cái nào tốt. Kim Trân Ni thở dài bất lực, sau đó xoa đầu em gái, lơ đễnh nói:

"Được rồi. Chúng ta về nhà"

Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững không mấy để tâm của chị gái, không phải Kim Trân Ni, Kim Trí Tú mới là người bất lực nhất. Cô không hiểu, chị gái vì sao lại cứ thích dây vào những người nguy hiểm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com