Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Là bạn, bạn giường

Kim Trân Ni nhíu mày nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, bất giác thở dài một tiếng.

"Anh đến tìm Trí Tú sao?"

"Anh..."

Cơ Hoành hít sâu muốn nói, thế nhưng dây dưa quá lâu, lại bị nàng trực tiếp cắt ngang.

"Trí Tú ở trên phòng, có cần tôi gọi em ấy xuống không?"

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Kim Trân Ni, Cơ Hoành vô cùng khó chịu. Vốn dĩ muốn mời nàng một bữa cơm, chỉ là khi đến nơi, nhìn thấy đối phương chuẩn bị ra ngoài, còn nhầm tưởng rằng bản thân là đến tìm em gái nàng ấy.

Có điều Cơ Hoành không biết, ý đồ của mình sớm đã bị nàng nhìn thấu. Lại càng không biết, nàng vì không muốn dây dưa với mình mà trực tiếp lấy Kim Trí Tú ra làm lá chắn.

Anh trong mắt người đó, suy cho cùng chỉ là một người xa lạ, không đáng nhắc đến.

"Trân Ni, em muốn ra ngoài?"

Kim Trân Ni cúi đầu nhìn vào điện thoại, lạnh nhạt đáp một tiếng: "Ừm"

Nắm bắt tốt thời cơ, Cơ Hoành nhanh chóng thu lại vẻ mặt tối tăm, vừa cố gắng thu hẹp khoảng cách vừa mỉm cười đề nghị:

"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi"

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

"Không cần. Không phải anh đến tìm Trí Tú sao?"

Cơ Hoành khựng lại một nhịp, mắt thấy Kim Trân Ni đảo người tránh né, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bi thống cực kỳ khó nói.

"Anh..."

Nàng ghét nhất là thái độ ngập ngừng không nói nên câu đó, vừa dây dưa mất thời gian, lại vừa khiến người khác nảy sinh khó chịu.

Kim Trân Ni thở dài một tiếng, lạnh lùng ngoảnh đầu quay đi. Anh vẫn giống như ba năm trước, khiến người ta chán ghét không muốn nhìn.

Trong nhà lập tức có thêm một người. Thời điểm Phác Thái Anh xuất hiện, trên tay mang theo một bó hoa hồng có màu xanh thẳm.

"Cô Kim, chờ tôi có lâu không?"

Vừa nhìn thấy cô, cơ mặt căng cứng của Kim Trân Ni lập tức buông lỏng, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lãnh đạm của mình.

"Không lâu lắm"

Đặt hoa vào tay đối phương, Phác Thái Anh cưng chiều vuốt nhẹ một lọn tóc mỏng vào phía sau vành tai.

"Một lát nữa còn quà cho em"

Kim Trân Ni cúi đầu mỉm cười, đáy mắt cong cong, xinh đẹp tựa ánh trăng non.

Thời điểm nhìn thấy Phác Thái Anh, trong lòng Cơ Hoành tựa như dâng lên một trận sóng thần vô cùng hung bạo. Tặng hoa rồi vén tóc, giữa hai nữ nhân sao lại có hành động thân mật đến vậy? Thật sự không bình thường chút nào. Anh trăm nghĩ ngàn nghĩ, tìm kiếm mọi cách tiếp cận Kim Trân Ni, muốn làm cho nàng vui vẻ.

Thế nhưng người phụ nữ này cũng quá tuyệt tình, ba lần bảy lượt đều khước từ anh, đến một ánh nhìn hòa khí cũng buồn chán không muốn thể hiện.

Vậy mà người kia vừa xuất hiện, nàng ấy giống như đóa hoa nở rộ, bày ra dáng vẻ thoải mái không chút câu nệ.

Ăn phải một bình giấm lớn, ruột gan Cơ Hoành đều ám phải một thứ chua chát không thể thanh lọc được.

Nhận ra bên cạnh có người, Phác Thái Anh đảo mắt một cái, ánh nhìn sắc sảo mang theo sát khí không hề che giấu, đặt ở trên người đối phương.

"Vị này là..."

Bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của Phác Thái Anh, trái tim đang treo lơ lửng trong người Cơ Hoành lập tức căng cứng.

Người này không thể dây vào, khí chất tỏa ra lại có thể áp bức người khác như vậy khiến cho anh nhất thời không thể tin nổi. Kim Trân Ni, sao lại quen được một người như vậy? Không đúng, chắc chắn là đã bị lừa.

Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng chen ngang bầu không khí căng thẳng đang âm thầm bùng lên.

"Là anh em họ hàng xa, anh ấy là Cơ Hoành, đến tìm Trí Tú..."

Phác Thái Anh mỉm cười nhàn nhạt.

"Hóa ra là vậy"

Chỉ là...

Nếu đã là anh em họ, nhìn thấy cô thân mật với Kim Trân Ni, hà tất gì lại có dáng vẻ ghen tị đến đỏ mặt như vậy? Đến cả phụ nữ cũng nảy sinh ghen ghét, nếu là đàn ông, sợ rằng đã bùng nổ từ lâu.

Xem ra ba chữ "anh em họ" mà nàng nhắc đến, có chút không được trong sáng.

"Trân Ni, cô ta là ai vậy? Nhìn không giống bạn bè cho lắm..." Cơ Hoành nhíu mày khẽ hỏi, dáng vẻ khẩn trương suýt thì phát điên.

Kim Trân Ni không hề hoảng loạn, chỉ hờ hững đáp: "Là bạn"

Phác Thái Anh cười thầm một tiếng, quả thật là bạn... bạn giường.

Dưa ép chín thì không được ngọt, trước mặt Cơ Hoành, Phác Thái Anh không hề tức giận, ngược lại càng bày ra dáng vẻ của một người chính trực.

"Cô Kim, chúng ta đi thôi. Ăn tối quá khuya sẽ ảnh hưởng dạ dày"

Kim Trân Ni gật đầu một cái, sau khi đem hoa đặt vào phòng ngủ liền theo Phác Thái Anh trở ngược ra ngoài.

Mắt thấy bóng người đi khuất, Cơ Hoành lảo đảo ngã xuống sofa. Anh ôm mặt oán giận, dáng vẻ cực kỳ không cam lòng.

Nếu năm đó không tham gia vụ cá cược, gây ra cho đối phương một sự hiểu lầm không thể giải thích, có phải bây giờ Kim Trân Ni đã là của anh hay không?

----------------------

Phòng ăn không lớn, bên trong lại như cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, dù có bàn chuyện quan trọng cũng không thể khiến người bên ngoài nghe được.

Phác Thái Anh đem thịt nướng lên khay đá, sau đó lấy ra một tập tài liệu không dày đưa cho Kim Trân Ni.

"Đây là..."

Nàng nhíu mày nhìn tấm bìa xanh thẳm dịu mắt, kỳ thực có chút tò mò.

"Quà của em..."

Phác Thái Anh không trực tiếp nói, chỉ thản nhiên mỉm cười, nhướng mày ra hiệu cho nàng xem xét, sau đó tiếp tục nướng thịt.

Ngón tay đặt trên bìa cứng nhẹ nhàng lật qua, Kim Trân Ni cụp mắt liếc nhìn nội dung được ghi trên tờ giấy trắng. Không ngoài dự đoán, chưa đầy mười giây, khuôn mặt xinh đẹp kia liền có biểu cảm chấn kinh.

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Phác Thái Anh, lập tức đóng lại tài liệu, trong lòng tựa như quét qua một cơn sóng lớn khiến nàng cực kỳ choáng váng.

"Cô Phác... thứ này không nên tùy tiện giao cho người khác..."

Phác Thái Anh chống cằm nhìn nàng, trong mắt xuất hiện ý cười.

"Sao vậy? Không hứng thú sao? Mảnh đất phía đông Thành Đô đó ngoài mặt có rất nhiều người tranh giành. Có điều, nếu như em thật sự có được nó, đợi ngày em động thổ thì ngày tàn của Đình Viên cũng tới"

Nghe đến đây, Kim Trân Ni thoáng chốc run rẩy. Nàng duỗi tay mở lại tài liệu xem một lần nữa, báo cáo không nhiều, chưa đầy mười phút nàng đã đọc xong.

Đặt tài liệu xuống bàn, Kim Trân Ni nhíu mày do dự, ngón tay đặt trên thái dương càng thêm ấn chặt.

Báo cáo nói, mảnh đất phía đông Thành Đô tuy rộng lớn, lại nằm ở trung tâm, thế nhưng mấy chục năm về trước nó lại là một nghĩa trang lớn. Cho dù đã có người âm thầm di chuyển hài cốt, cũng không tránh khỏi việc thiếu sót.

Xét về mặt phong thủy, mảnh đất đã bị nhiễm âm khí nhiều năm. Ban ngày vào nhìn vào cũng khá tối tăm, vẫn là nhìn không được thuận mắt.

Kim Trân Ni xoa cằm nghĩ ngợi, không để ý đến chén nhỏ trước mặt đã đầy ắp thịt chín.

Phác Thái Anh nhướng người, ngón tay cong cong quẹt qua đầu mũi nhỏ nhắn của nàng một cái.

"Đừng nghĩ nữa. Cô Kim, tôi khuyên em, nếu em muốn an ổn thì tốt nhất đừng động vào mảnh đất đó. Nếu cần thiết, tôi có thể tư vấn cho em một vài mảnh thích hợp"

Bị cái trêu chọc của Phác Thái Anh làm cho giật mình, Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt vương chút ngạc nhiên.

"Vậy trong buổi đấu giá sắp tới, cô Phác..."

"Tôi không chọn mảnh đất đó. Lần đấu giá sắp tới tôi cũng không tham dự"

"Chẳng qua là, Triệu Xuân Thành cực kỳ để ý đến mảnh đất nghĩa địa kia. Nếu hắn ta thành công có được, vậy thì..."

Phác Thái Anh mỉm cười gian xảo, bình thản dùng đũa gắp một ít thức ăn vào chén đối phương.

"Kịch hay còn ở trước mắt, thật thú vị..."

Kim Trân Ni liếc mắt nhìn tập tài liệu nằm ở một góc, đáy mắt cong cong xinh đẹp như ánh trăng non.

"Cô Phác... cô có lòng rồi. Thật sự cảm ơn cô"

Nàng cầm đũa, mang theo tâm tình thoải mái ăn thịt vừa được nướng chín đặt ở trong chén. Phác Thái Anh nướng thịt rất chuẩn, thịt vừa nóng vừa mềm, cảm giác không bị khô cứng.

Sau đó, Phác Thái Anh vô cùng tận tình tư vấn cho Kim Trân Ni một loạt mảnh đất sắp được đấu giá trong đợt tiếp theo.

Người đứng đầu Phác thị, quả nhiên không hề tầm thường. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nàng đã sơ bộ nắm hết về các dự án có triển vọng. Nhìn dáng vẻ chỉ dạy không hề che giấu của cô, trong lòng bỗng dưng nảy sinh yêu thích.

Thật ra, đại ác ma trong lời đồn này cũng không có đáng sợ lắm, còn có chút thú vị.

Sau khi trở về, Kim Trân Ni lập tức gọi điện cho thư ký. Trong lúc đợi đối phương nhấc máy, trong lòng nàng bắt đầu do dự.

Suy nghĩ tựa như hai luồng thái cực đang không ngừng đấu đá. Đợi cho đến khi Diêu Tiểu Kiều nhấc máy, nàng mới thở dài thông suốt. Lần này nàng muốn cược một lần, nàng chọn Phác Thái Anh.

"Thư ký Diêu, tôi muốn đổi mảnh đất phía đông Thành Đô thành hai mảnh đất khác trong buổi đấu giá. Cụ thể là mảnh đất nào, tôi sẽ gửi cho cô"

"Sao vậy sếp Kim? Không phải đã quyết định chọn khu đất đó rồi sao?"

Kim Trân Ni khẽ liếm cánh môi, lời nói càng thêm kiên quyết.

"Ngày mai, cô sắp xếp người điều tra thử xem có bao nhiêu tập đoàn để ý đến hai mảnh đất này. Mọi chuyện còn lại, tôi tự có sắp xếp"

Mặc dù không hiểu lắm, thế nhưng Diêu Tiểu Kiều vẫn rất nhanh chóng đồng ý. Làm việc cho sếp Kim nhiều năm, quyết định của nàng hiếm có khi nào sai sót.

"Được, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra"

Sau khi cúp mắt, Kim Trân Ni nhanh chóng gửi thông tin cho Diêu Tiểu Kiều.

Lần này có cảm giác, hai mảnh đất này chắc chắn thuộc về nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com