Chương 9: Hoa có chủ
Diêu Tiểu Kiều đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc, mày ngài nhíu lại, mang theo khó hiểu nhìn Kim Trân Ni đang ngồi trên ghế.
Bàn làm việc bố trí đơn giản, sắp xếp gọn gàng, trước mặt sếp Kim đặt một bảng báo cáo trông rất mờ nhạt.
"Sếp Kim, đến giờ rồi"
"Ừm"
Kim Trân Ni khẽ đáp một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy. Rời khỏi phòng làm việc, Diêu Tiểu Kiều lập tức theo sát phía sau, luôn giữ khoảng cách đúng một sải tay.
"Sếp Kim, tôi vừa nhận được tin, nghe nói hai mảnh đất mà chúng ta để ý bây giờ không còn ai muốn nữa"
Biểu cảm Kim Trân Ni không thay đổi, khóe môi nhếch thành một đường cong mỏng, cười như không cười, hoàn toàn không thể nhìn rõ.
"Ừm, rất tốt, có thể giảm thiểu một phần chi phí phát sinh khi đấu giá"
Lần này ông trời cũng muốn giúp nàng. Hai chữ 'ông trời' này, có phải nên gọi Phác Thái Anh một tiếng hay không?
Hai ngày trước Diêu Tiểu Kiều cho người điều tra, biết được rằng hai mảnh đất mờ nhạt kia chỉ có khoảng hai, ba người dòm ngó, bây giờ đã không còn ai. Phác Thái Anh quả nhiên rất lợi hại, giúp người liền giúp tới cùng.
......
Sau khi đỗ xe dưới tầng hầm, Kim Trân Ni nhanh chóng bước ra ngoài. Diêu Tiểu Kiều ôm theo một bảng tài liệu nhỏ, im lặng đứng phía sau đối phương.
"Sếp Kim thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Kim Trân Ni nhanh chóng gật đầu, trên mặt không biểu lộ một chút tâm tình nào, thật là khiến người khác không thể đoán được.
"Cô Kim, đến thật đúng lúc..."
Nghe được giọng nói quen thuộc, khóe môi Kim Trân Ni cơ hồ nhếch lên rất mỏng. Bước chân khựng hẳn, trực tiếp quay lưng nhìn lại.
"Cô Phác, chào buổi sáng"
Hai chữ "cô Phác" trực tiếp phá tan dáng vẻ bình tĩnh của Diêu Tiểu Kiều. Cô vô thức lùi lại phía sau, trốn dưới bóng lưng thon dài của sếp Kim, cúi đầu kinh hãi không dám ngẩng mặt.
Người phụ nữ đó cô từng gặp qua một lần, chính là lúc cô ta đứng ở trên cao, dùng súng bắn chết một kẻ phản bội, sự dứt khoát tuyệt tình đó khiến cho Diêu Tiểu Kiều kinh hãi đến rợn cả sống lưng. Đối diện với uy áp mạnh mẽ của Phác Thái Anh, thư ký Diêu không khỏi run rẩy.
Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của Diêu Tiểu Kiều, Kim Trân Ni lập tức nhận ra vấn đề, nhẹ nhàng lên tiếng giải vây.
"Tiểu Kiều, vào trong tìm trước một vị trí đi, chỗ nào càng ít nổi bật càng tốt"
Diêu Tiểu Kiều gật đầu một cái rồi quay lưng chạy trối chết. Phác Thái Anh nâng tay hất nhẹ về sau, lười biếng cất lời:
"Bùi Tôn, đi theo cô ấy đi"
"Được"
Người rời đi hết, Phác Thái Anh không chút rụt rè kéo lấy eo nhỏ của Kim Trân Ni.
"Hôm nay cô Kim thật xinh đẹp, muốn không nổi bật cũng thật khó"
Nàng nhếch môi cười, đôi mắt hoa đào đen láy lập tức dịch lên, chạm phải ánh nhìn câu dẫn của người phía trước.
Lời khen này, nàng nhận rồi.
"Hoa càng rực rỡ càng nhiều người muốn hái, cách tốt nhất bảo toàn sự sống chính là lẩn trốn"
"Ồ? Hoa có chủ cũng có người muốn hái?" Phác Thái Anh híp mắt cười, mang theo dáng vẻ mị hoặc.
Kim Trân Ni che miệng, giấu đi nụ cười xinh đẹp yêu nghiệt của mình, lập tức phản bác.
"Là cướp"
Bàn tay đang ấn trên eo nhẹ nhàng buông lỏng. Phác Thái Anh nâng tay, vô lực nâng lên cằm nhỏ của Kim Trân Ni.
"Có sao?"
"Có đấy"
Ngón tay đang tùy ý đùa nghịch trên cằm dễ dàng bị nàng gạt xuống. Kim Trân Ni trực tiếp quay lưng bước đi, còn không quên nhắc nhở người ở phía sau.
"Cô Phác, mau đi thôi"
Phác Thái Anh xoa xoa ngón tay còn vương lại chút hương thơm tươi mát của đóa hoa nhỏ, bật cười một cái.
Trong phòng đấu giá, Diệu Tiểu Kiều nhanh chóng tìm được một chỗ không hề nổi bật. Chỉ là, Bùi Tôn lúc này lại đứng bên cạnh cô, cũng có nghĩa, Phác Thái Anh sẽ ngồi bên cạnh Kim Trân Ni.
Mắt thấy Phác Thái Anh bước vào, vai nhỏ của Diêu Tiểu Kiều lập tức run rẩy. Bùi Tôn tò mò liếc mắt, vô tình bị dáng vẻ sợ hãi này làm cho yêu thích không rời.
"Thư ký Diêu sợ sếp Phác đến vậy sao?"
Vốn còn cho rằng Diêu Tiểu Kiều sẽ trừng mắt tức giận, không ngờ đối phương rất nhanh liền gật đầu, còn ngẩng đôi mắt ẩm ướt như muốn khóc nhìn anh. Khoảnh khắc đó, một mảnh khát khao muốn yêu đương trong trái tim Bùi Tôn được đánh thức.
Anh ngượng ngùng quay đi, ngốc nghếch trấn an đối phương:
"Bình tĩnh, đừng sợ. Cô Phác... không đáng sợ như vậy. Vả lại, ở đây còn tôi và cô Kim, có việc gì tôi sẽ ôm thư ký Diêu chạy trốn..."
Nhận ra có gì đó không đúng, Bùi Tôn bắt đầu luống cuống sửa chữa.
"Không phải, ý tôi là..."
Diêu Tiểu Kiều bị chọc cho bật cười. Cô thật không ngờ, bên cạnh một người đáng sợ như Phác Thái Anh, lại có một người trợ lý đáng yêu đến như vậy.
Trong lòng cảm thấy hổ thẹn, Bùi Tôn oán giận thầm tự trách mình. Sao lại đột ngột trở nên ngốc nghếch như vậy, có điều, nếu như có thể làm cho trợ lý Diêu vui vẻ, chút mất mặt này có là gì.
Phòng đấu giá chật kín người. Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bán kính một mét xung quanh không nàng một ai. Nhìn thấy Phác Thái Anh, mọi người đều tự động bỏ trống một hàng ghế, sợ hãi giữ khoảng cách, hoàn toàn không nhìn ra bên cạnh cô vẫn còn một người.
Lúc này, buổi đấu giá bắt đầu. Đợt đấu giá lần này không tệ, có rất nhiều đồ vật quý hiếm được mời chào.
Phác Thái Anh khoanh tay tựa vào thành ghế, mắt phượng sắc sảo bày ra dáng vẻ an tĩnh, đợi chờ kịch vui.
Mảnh đất phía đông Thành Đô là cái bẫy lớn đương nhiên là phải để lại cuối cùng.
Kim Trân Ni đợi một lúc cũng đợi đến lượt đấu giá của hai mảnh đất nhỏ kia. Quả thật như Diêu Tiểu Kiều nói, ngoài nàng ra, không ai để ý đến hai mảnh đất tưởng chừng không có lợi nhuận này.
Vì vậy, khi thấy người bên cạnh Phác Thái Anh giơ bảng đấu giá, có người không nhịn được liền tò mò, có người hoài nghi thân phận, cũng có người lén lút cười thầm, mắng nàng ngu ngốc.
Hai lần đầu giá liên tiếp, Kim Trân Ni thành công giành được hai mảnh đất kia. Quá trình diễn ra suôn sẻ không hề có rào cản nào, lại còn giảm được tối đa chi phí phát sinh khi đấu giá. Phác Thái Anh à, cô chính là ông trời của nàng.
Kim Trân Ni cười thầm một tiếng trong lòng, họ mắng nàng ngốc nghếch, không phải là đang gián tiếp mắng Phác Thái Anh ngu ngốc hay sao?
Cô đảo mắt nhìn nàng, bắt gặp biểu cảm vui vẻ trên mặt nữ nhân mới âm thầm cười. Có cô ở đây, khó khăn cũng phải cúi đầu, lựa chọn người khác.
Mảnh đất phía đông Thành Đô chính là món hời cuối cùng trong buổi đấu giá. Hơn hẳn những lần trước, người trong phòng bắt đầu ồn ào rất náo nhiệt.
Triệu Xuân Thành là người kích động nhất, lúc búa gỗ gõ xuống một tiếng thông báo, hắn là người đầu tiên giơ bảng ra giá.
Kim Trân Ni híp mắt nhìn mấy chục người tranh giành nhau một mảnh đất nghĩa địa, âm thầm tự cười mình ngu ngốc. Nếu Phác Thái Anh không ngăn cản nàng, có lẽ trong đám người đó nàng cũng có mặt.
"Cô Phác, kỹ năng quan sát và đánh giá của cô rất tốt. Có thể truyền đạt cho tôi một ít được không?"
Phác Thái Anh quay đầu, lập tức nhấc mắt đặt trên người nàng.
"Kỹ năng này, tôi chỉ chia sẻ cho người trong nhà. Muốn học cũng không phải là không thể. Nếu cô Kim suy nghĩ đến việc trở thành người chung nhà chung phòng với tôi, tôi có thể dạy cho em"
Ba người còn lại lập tức bị lời nói của cô làm cho ngạc nhiên. Bùi Tôn cảm thấy trong lòng như có bão tố, trong mắt không giấu nổi chấn kinh.
Sếp Phác à, thật sự là mỹ nhân cũng không qua nổi ải mỹ nhân, đích thị là trúng tiếng sét ái tình rồi. Nhiều năm không thấy cô gần nam sắc, hóa ra đã bị nữ nhắc làm cho nhiễu loạn.
Kim Trân Ni nhanh chóng thu lại kinh ngạc, nửa đùa nửa thật trả lời:
"Cô Phác đừng đùa nữa, đãi ngộ đó tôi không nhận nổi"
Phác Thái Anh mân mê bảng số trong tay, bình thản phản hồi.
"Nếu em không nhận nổi, sợ rằng cả Thành Đô này, hoặc là Nam Dương, hoặc Viễn Thành, hay tất cả các thành phố khác... ai cũng đều không có khả năng"
Nói xong, Phác Thái Anh giơ cao bảng số trong tay, tùy ý ra một cái giá.
Kim Trân Ni rũ mắt nhìn sàn gỗ tối màu, người phụ nữ này nếu muốn trêu ghẹo nàng, hà tất gì thái độ lại chân thật như vậy?!
Có sự nhúng tay của Phác Thái Anh, buổi đấu giá càng thêm ồn ào náo nhiệt.
Để Triệu Xuân Thành biết, mảnh đất này Phác thị cũng để ý đến, vậy thì hắn ta sẽ càng kiên quyết có được. Một mồi lửa cỏn con này, cũng đủ rồi.
Mảnh đất được đấu giá, số tiền tăng lên gấp hai lần giá gốc ban đầu, thật sự đã vượt xa mức tưởng tượng. Thật ra mà nói, Triệu Xuân Thành là đang gom hết tất cả muốn cược một phen. Nếu như Kim Trân Ni thật sự chọn mảnh đất đó, sợ rằng với giá cả này, nàng cũng không dám liều mạng.
Kết quả đấu giá cuối cùng, mảnh đất nghĩa địa kia thành công cuộc thuộc về Triệu thị. Thời điểm ba chữ "Triệu Xuân Thành" được nêu lên, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau, ăn ý nở một nụ cười sảng khoái.
"Cô Phác, thao túng tâm lý rất tốt"
Phác Thái Anh ngả lưng vào ghế, hạ mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bên dưới của Triệu Xuân Thành. Đến con gái nhà lành cô cũng dụ dỗ được, một kẻ ngốc như hắn có là gì?
"Bùi Tôn..."
Nghe gọi, Bùi Tôn nhanh chóng khom lưng, cúi đầu bên tai Phác Thái Anh. Cô nhướng người nói nhỏ vào tai trợ lý mấy câu, sau khi nhận lệnh, trợ lý liền lập tức rời đi.
"Cô Kim, bây giờ tôi có chút việc cần phải đi trước, em ở lại giải quyết giấy tờ đi"
Kim Trân Ni mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt cong cong xinh đẹp tựa ánh trăng non.
"Về thong thả"
Phác Thái Anh nhanh chóng đứng dậy, ngón tay thanh mảnh khẽ lướt qua một lọn tóc nhỏ mới chịu quay lưng rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com