Chương 42: Người Động Nghịch Lân Giết Không Tha
Đợi Phác Thái Anh đến gần, Hắc Đại Hổ hướng tới Phác Thái Anh nhếch miệng cười "bá" một tiếng đem kim bối đại khảm đao trong tay hắn quăng ở trên mặt đất, đối Phác Thái Anh nói: "Tiểu huynh đệ, ta thưởng thức ngươi, nhưng thưởng thức là thưởng thức, quy củ là quy củ, đao kiếm không có mắt, không bằng chúng ta tỷ thí quyền cước đi, bất quá đã nói rồi, trong vòng 30 hiệp ngươi nếu bị thua, vẫn phải đem đồ vật lưu lại."
Phác Thái Anh nghe Hắc Đại Hổ nói như vậy, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Hắc Đại Hổ này cũng không phải người tội ác tày trời, như vậy vừa lúc, dù sao ta vốn cũng không muốn giết người.
"Đại ca sảng khoái, vậy tiểu đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói xong Phác Thái Anh cũng không chút do dự đem bội đao trong tay cũng quăng ở trên mặt đất.
Kim Trân Ni ngồi ở trong xe, ẩn ẩn mà nghe được Phác Thái Anh cùng Hắc Lão Hổ hai người đối thoại, duỗi tay nhẹ nhàng xốc một góc bức màn lên, thấy Phác Thái Anh thật sự đem binh khí chính mình cắm ở trên mặt đất, bất đắc dĩ mà phát ra một tiếng than nhẹ...
Kim Trân Ni trong lòng phiền muộn không thôi: Phác Thái Tuấn này rốt cuộc là quăng luôn cái trí thông minh ở đâu? Hay đây nguyên bản mới là hắn đây? Nói hắn thông minh, tên sơn tặc này rõ ràng dụ hắn vào tròng hắn lại nhìn không ra, vui tươi hớn hở mà nhảy vào. Nói hắn ngu ngốc, thế nhưng hắn lại có thể phát hiện Ám Ảnh mai phục ở ngoài thành Hồ Châu trước tiên, hơn nữa còn đưa ra suy luận bên cạnh mình có nội gian, còn có thể trước lúc bọn họ tiến vào sơn cốc liền biết có vấn đề.
Kim Trân Ni hạ mành không muốn nhìn xem tình huống bên ngoài nữa, đối với sức chiến đấu của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni vẫn rất tin tưởng.
Lúc này Kim Trân Ni đã kết luận, một trận này Phác Thái Tuấn cho dù thắng cũng chưa nhất định sẽ an toàn, bất quá Kim Trân Ni nghĩ: Nếu có thể thông qua nguy cơ lần này có thể để cho Phác Thái Tuấn minh bạch nhân tâm hiểm ác, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Rốt cuộc hiện giờ Phác Thái Tuấn đã là quân cờ trung cục của nàng, nếu không thể để hắn trưởng thành nhanh lên một chút, về sau sợ rằng phải trả giá bằng cả tính mạng.
Kim Trân Ni lại không có nghĩ đến, nàng tò mò nhấc mành nhìn, lại để một tên tiểu sơn tặc đứng ở cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng...
"Tiểu huynh đệ, thỉnh!"
Hắc Đại Hổ hướng tới Phác Thái Anh làm một tư thế mời.
Phác Thái Anh cũng trả lễ cho Hắc Đại Hổ, liền nắm tay hướng tới Hắc Lão Hổ công qua.
Phác Thái Anh tòng quân mấy năm nay ở quân doanh luyện đều là sát chiêu, không có bất luận chiêu thức hoa lệ gì, mỗi một lần ra tay chủ ý đều là dùng lực lượng ít nhất khiến cho địch nhân chịu thương tổn lớn nhất, thậm chí là một chiêu mất mạng.
Phác Thái Anh cũng không muốn giết Hắc Đại Hổ, nàng chỉ nghĩ kéo dài hơn 30 hiệp, sau đó để lộ chút sơ hở để thua trong giây lát là được.
Phác Thái Anh thẳng quyền xuất kích, hướng tới ngực Hắc Đại Hổ mà đánh.
Hắc Đại Hổ còn không biết thực lực Phác Thái Anh, chiêu thứ nhất này hắn cũng không dám đón đỡ, mà hướng tới bên cạnh sườn một bước, xảo diệu tránh đi một quyền này của Phác Thái Anh, hơn nữa thời điểm Phác Thái Anh cung nắm đấm qua, trảo một cái đã bắt được Phác Thái Anh cánh tay, mượn lực dùng sức kéo về phía trước!
Phác Thái Anh bị Hắc Đại Hổ này lôi kéo về phía trước một hai bước, nghiêng thân đem toàn bộ người tất cả bại lộ ở đối thủ trước mặt!
Trên tay Hắc Đại Hổ thi lực gắt gao bắt lấy tay Phác Thái Anh, đem Phác Thái Anh cố định ở trong phạm vi hắn công kích, sau đó khúc khởi đùi phải, đầu gối hướng tới vòng eo Phác Thái Anh đánh tới!
Phác Thái Anh nhanh chóng nâng chân phải lên, đạp thật mạnh trên chân phải Hắc Đại Hổ vừa nâng lên, theo Phác Thái Anh này một bước, đầu gối Hắc Đại Hổ hướng eo Phác Thái Anh đánh tới hơi hoãn lại.
Thấy chiêu thức bị phá Hắc Đại Hổ cũng không hoảng hốt, nhanh chóng buông chân phải, nâng lên hữu quyền đánh vào mặt Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cúi người xuống, nắm tay Hắc Đại Hổ mang theo trận gió xẹt qua trên đỉnh đầu nàng. Sau khi cúi người Phác Thái Anh đồng thời nâng lên tay trái, dùng khuỷu tay đánh về phía yết hầu của Hắc Đại Hổ.
Phác Thái Anh cơ hồ ra chiêu theo bản năng, thẳng đến khuỷu tay đã cách yết hầu Hắc Đại Hổ rất gần, nàng mới bừng tỉnh phát hiện: Bởi vì bản thân hành động theo thói quen, một quyền này nàng đánh ra chính là sát chiêu!
Phác Thái Anh rất rõ ràng, lấy lực đạo của một quyền này đánh vào yết hầu của hắn, yết hầu tất gãy, vậy chính là giết hắn!
Chỉ là, muốn thu lực cũng đã không còn kịp rồi...
Ở tình thế nghìn cân treo sợi tóc Phác Thái Anh mạo hiểm bị lực đạo của mình phản chấn gây nguy hiểm cho bản thân ngạnh sinh hạ bả vai một chút.
"Đông!" Một tiếng, khuỷu tay Phác Thái Anh ở một khắc cuối cùng khó khăn lắm mới không đánh vào yết hầu Hắc Đại Hổ, mà rơi xuống trên ngực hắn.
lồng ngực bởi vì va chạm phát ra giòn vang, Hắc Đại Hổ bị Phác Thái Anh đánh một quyền này trước mắt tối sầm, tay bắt lấy Phác Thái Anh cũng buông lỏng ra, lui nửa bước về sau.
Hắc Đại Hổ xoa xoa ngực bị Phác Thái Anh đánh trúng, sắc mặt ngưng trọng nhìn Phác Thái Anh, Hắc Đại Hổ có chút hối hận, hắn không nên đáp ứng cái yêu cầy đơn đả độc đấu này.
Hắc Đại Hổ liếc mắt nhìn nhìn kim bối đại khảm đao cắm trên mặt đất, động tư tâm.
Đúng lúc này!
"A..." tiếng thét chói tai của Kim Trân Ni từ phía sau Phác Thái Anh truyền đến.
Nguyên lai là tên tiểu sơn tặc thừa dịp Phác Thái Anh phân thần chiến đấu, nhìn rèm cửa xe lừa động, sốt ruột muốn lập công, trộm đi tới phía trước xe lừa, xốc tấm rèm lên.
Kim Trân Ni bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ, liền phát ra tiếng thét chói tai.
"Công chúa!"
Tiểu Thập Nhất đang núp trên sườn núi từ trên mặt đất bò dậy định đi cứu Kim Trân Ni, lại bị Dư Nhàn một phen đè lại, hơn nữa bưng kín miệng.
"Đừng nhúc nhích, không đến một khắc cuối cùng không cần xằng bậy, ngươi không thấy người nọ cầm trên tay chính là dây thừng sao!"
Chính là, một tiếng thét này của Kim Trân Ni lại làm Phác Thái Anh phân tâm, Phác Thái Anh quay đầu lại, nhìn thấy cư nhiên có tên sơn tặc thừa dịp chính mình cùng đại đương gia bọn họ tỷ thí công phu trộm chạy tới đánh xe lừa, lại còn có xốc rèm xe lên!
Phác Thái Anh nhìn thấy một màn này, một cổ nhiệt huyết xông thẳng đỉnh đầu.
Mà Hắc Đại Hổ cũng bắt được thời khắc Phác Thái Anh phân tâm quay đầu lại, hướng bên cạnh bước một bước, cầm lên kim bối đại khảm đao trên mặt đất, cũng nhanh chóng đi tới trước mặt Phác Thái Anh xoay cánh tay, dùng một chiêu quét ngang ngàn quân hướng Phác Thái Anh cường hoành bổ tới!
Phác Thái Anh cảm giác được một đạo hàn quang hiện lên trong khóe mắt, đại não còn không kịp phát ra phản ứng, thân thể bao năm phải du tẩu giữa ranh giới sống chết lập tức hành động theo bản năng.
Hai chân Phác Thái Anh dùng sức mạnh mẽ lùi về một bước, tuy rằng tránh đi kết cục bị người khác một đao xẻ làm hai, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Phác Thái Anh lại phân tâm, lưỡi đao vẫn xẹt qua cánh tay trái Phác Thái Anh, một đạo máu tươi lập tức liền chảy xuống.
Thấy một kích thực hiện được, Hắc Đại Hổ cười to: "Ha ha ha ha ha... Người trẻ tuổi, binh bất yếm trá, hôm nay ngươi liền đem mệnh lưu tại này đi."
Đối với chuyện này, Phác Thái Anh lại không có đáp lại bất cứ lời gì, nàng thậm chí ngay cả cánh tay bị chém đến đổ máu cũng chưa nhìn một cái.
Phác Thái Anh lui về phía sau một bước rút lên bội đao của mình, sau đó ở thời điểm Hắc Đại Hổ nhìn chằm chằm lại xoay người, đem phía sau lưng cùng phần gáy yếu ớt không hề giữ lại bại lộ cho đối phương.
Còn tốt, tên sơn tặc kia còn chưa làm gì công chúa.
Phác Thái Anh cầm theo bội đao căn bản không quản Hắc Đại Hổ sau lưng như thế nào, cất bước chạy về hướng chiếc xe lừa.
Hắc Đại Hổ không nghĩ tới thiếu niên này thế nhưng đột nhiên sẽ như thế, nao nao, mà thời điểm Hắc Đại Hổ này ngây người, Phác Thái Anh đã bắt đầu chạy vội.
"Lên cho ta!" Hắc Hổ vung tay lên, đám lâu la tiểu đệ lập tức hướng tới Phác Thái Anh vọt qua.
Phía sau chính là mười chín tên sơn tặc tay cầm binh khí hướng nàng công tới, Phác Thái Anh cũng không quay đầu lại chạy vội về phía trước.
Khoảng cách đến xe lừa tổng cộng bất quá vài chục bước, lại làm Phác Thái Anh cảm thấy vô cùng dài lâu, nàng hối hận, nàng không nên lòng dạ đàn bà!
Cũng may Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn xe lừa, thấy người nọ chỉ là nhìn chằm chằm vào trong xe, đứng im không nhúc nhích liền thoáng yên tâm.
Tên tiểu sơn tặc xốc màn xe lên đập vào mắt cư nhiên là một đại mỹ nhân, hắn sống từ nhỏ tới lớn trước nay đều không có gặp qua nữ nhân xinh đẹp như thế.
Hắn thế nhưng cứ ngây người trước xe lừa mà nhìn chằm chằm, quên mất hành động.
Nguyên nhân chính là như thế, cho Phác Thái Anh có cơ hội đến ứng cứu!
Phác Thái Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh xe lừa, một phen kéo lấy cổ áo tên tiểu sơn tặc đem hắn từ trước xe kéo ra, lực lượng mạnh mẽ thậm chí trực tiếp làm hai chân tên kia cách mặt đất bay lên!
"Bang" một tiếng, tiểu sơn tặc kia rơi xuống đất, lần này làm hắn lăn thất điên bát đảo, mắt đầy sao xẹt.
Phác Thái Anh nắm chặt tấm gỗ bên hông xe chống thân thể, nôn nóng nhìn vào phía trong xê liền thấy, ánh vào mi mắt chính là một màn làm nàng vừa hối hận vừa đau lòng.
Trong xe Kim Trân Ni sắc mặt trắng bệch lui vào một góc, đôi tay nắm chặt thanh chủy thủ mình đưa cho nàng, trên mặt mang theo sự trấn định miễn cưỡng nhưng thất bại cùng kinh hoảng.
Nhìn Kim Trân Ni như vậy, trong lòng Phác Thái Anh đau xót, một cổ cảm xúc phức tạp phun trào ra, có thương tiếc, có nghĩ mà sợ, có hối hận, có hổ thẹn, còn có phẫn nộ thật sâu...
Phác Thái Anh buông xuống màn xe, sau đó xoay người lại, hướng tới tên tiểu tặc đang giãy giụa muốn đứng dậy đi tới.
Phía sau hắn mấy trượng, mười chín tên lâu la sơn tặc tay cầm binh khí miệng hô chém giết, xông về phía Phác Thái Anh.
Mà Phác Thái Anh lại căn bản phảng phất như không có nhìn đến bọn họ, cầm bội đao trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm tên tiểu sơn tặc đang ngồi dưới đất kia từng bước một đi tới.
Tiểu sơn tặc cũng ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, thấy được biểu tình Phác Thái Anh thô bạo lại tàn khốc, còn có ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào chính mình...
Trong lòng hắn hiện lên một thanh âm vô cùng rõ ràng: Hắn muốn giết ta!
Tiểu sơn tặc tê liệt ngồi dưới đất, nhớ tới bản thân phải chạy trốn nhưng lại phát hiện thân thể của mình cư nhiên không nghe sai sử!
Hai chân hắn loạn động, nhưng ngoại trừ đá ra một ít đá vụn lại không còn có bất kỳ tác dụng gì.
Phác Thái Anh đối với tiểu sơn tặc híp híp mắt, khóe mắt cùng khóe miệng nàng theo thói quen hơi động.
Khoảng cách mười chín tên lâu la kia còn cách Phác Thái Anh không đủ một trượng, bọn họ sôi nổi giơ vũ khí trong tay lên, chuẩn bị chém lên người Phác Thái Anh.
Chỉ là Phác Thái Anh lại coi như bọn hắn không tồn tại, như cũ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt tên tiểu tặc, giơ tay chém xuống.
Trong không gian vang lên tiếng binh khí chạm vào thân thể người, máu tươi phun trào bắn ra!
Tiểu sơn tặc kia bị Phác Thái Anh chính diện chém đầu, đầu hắn chảy đầy máu tươi, từ động mạch chủ rớt ra lăn tung tóe rơi xuống trên mặt đất, bắn đến một bên xe, thậm chí còn chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình hoảng sợ, mới bất động...
Tĩnh.
Tĩnh mịch một cách quỷ dị.
Thi thể chậm rãi ngửa ra sau rồi rớt xuống trên mặt đất.
Bọn sơn tặc giơ binh khí muốn chém Phác Thái Anh đã gần trong gang tấc, chỉ cần lay động binh khí trong tay, liền có thể chém lên đầu Phác Thái Anh.
Chỉ là, thời gian phảng phất như yên lặng, đám sơn tặc đều bất động đứng ở tại chỗ, liền tiếng hô hào đều biến mất.
Phác Thái Anh bị máu tươi vun vẩy bắn khắp người, lúc này máu tươi trên mặt Phác Thái Anh thậm chí đã hình thành từng dòng, theo khuôn mặt ngăm đen của Phác Thái Anh chảy xuống từng giọt...
Thế nhưng Phác Thái Anh đối với khuôn mặt dính đầy máu tươi lại không thèm quan tâm, trong tay xách theo một bội đao đầy máu từng giọt nhỏ xuống, ánh mắt lạnh băng, quanh thân nổi lên một trận sát khí.
Phác Thái Anh gắt gao nhìn chằm chằm đám sơn tặc trước mặt, phảng phất như ai dám bước lên một bước liền sẽ trở thành xác chết không đầu thứ hai như tên tiểu tặc kia.
Vì thế, một màn quỷ dị cứ như vậy đã xảy ra, mười chín tên sơn tặc, không hẹn mà cùng cấm thanh dừng bước, ngay cả giơ binh khí cũng đều đều đồng loạt dừng lại.
Mười chín tên sơn tặc hô hào chém giết, không người dám đi tới phía trước một bước!
Thi thể vừa ngã xuống còn phun máu, từng dòng mắu đỏ tươi ấm áp, nhớp nháp chảy đầy đất, thậm chí có chút chậm rãi bò về phía giày của bọn sơn tặc, giống như tên tiểu sơn tặc chết không nhắm mắt đang giơ tay về phía họ, như lời triệu hoán từ địa ngục.
Phác Thái Anh nhìn quanh một vòng, ánh mắt Phác Thái Anh nhìn đến nơi nào tên sơn tặc đối diện đều buông xuống binh khí, thậm chí còn lùi lại một bước.
Hắc Đại Hổ một tay cầm theo kim bối đại khảm đao một tay xoa ngực vừa bị đấm vào, nghe tiếng la hét của đám tiểu đệ mình đình chỉ, lại vừa thấy như có máu tươi vẩy ra, liền cho rằng đám lau la nhà mình giải quyết tên nhãi ranh tự cho mình là đúng kia rồi.
Vì thế Hắc Đại Hổ hả giận hướng tới đám tiểu đệ đang vây ở phía trước hô: "Mẹ kiếp, đều tránh ra cho lão tử!"
Nghe được thanh âm đại đương gia của mình, mười chín tên sơn tặc như được đại xá, nhanh nhẩu tránh ra thành một đường.
Vào lúc đám người chậm rãi tách ra, Hắc Đại Hổ liền thấy được một màn...
Một vị thiếu niên mặt đầy máu, nửa thân quần áo cũng bị máu tươi làm ướt sũng, trong tay cầm một bội đao còn vươn máu, dưới chân dẫm lên một bãi máu tươi đang chậm rãi khếch tán, trước người là một khối thi thể không đầu còn chảy máu ào ạt, một cái đầu tròn vo lăn ở bên kia...
Hắc Đại Hổ hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, vị thiếu niên kia giống như sát thần lại hướng tới chính mình chậm rãi bước đến.
Con ngươi hắc bạch phân minh bị dòng máu đỏ chảy trên khuôn mặt ngăm đen khiến tên thiếu niên trông mười phần quỷ dị.
Hắc Đại Hổ đột nhiên lui về phía sau một bước.
Mười chín tên sơn tặc tự giác mà chia làm hai hàng, dọc theo con đường Phác Thái Anh từng bước một hướng tới Hắc Đại Hổ, bọn họ lập tức cúi sát đầu vào ngực, ánh mắt một chút cũng không dám dừng lại trên người Phác Thái Anh.
Hắc Đại Hổ trong lòng hoảng hốt, nhưng rốt cuộc so với tên tiểu sơn tặc bị chém đầu tâm lý cũng cường ngạnh hơn đôi chút.
Tuy là như thế, Hắc Đại Hổ như cũ cảm giác tay chân mình đang run rẩy, hắn không rõ, như thế nào thiếu niên vừa rồi còn trông có vẻ hình lành dễ khi dễ kia chớp mắt liền biến thành bộ dáng sát khí bừng bừng như thế này?
"Tiểu... tiểu huynh đệ... ngươi... nghe ta nói..."
"Tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta giải thích..."
"Không không không, đại ca, đại ca, ngươi tha cho ta một con đường sống đi!"
Theo khoảng cách kéo gần, phòng tuyến tâm lý của Hắc Đại Hổ cũng ở từng bước sụp đổ, cuối cùng thanh âm cũng đều trở nên run rẩy.
Thế nhưng Phác Thái Anh phảng phất như cái gì cũng chưa nghe thấy, biểu tình trên mặt bất biến, bước chân như cũ đều đều hướng Hắc Đại Hổ đi đến.
Thấy xin tha cũng không hiệu quả, Hắc Đại Hổ giơ kim bối đại khảm đao trong tay lên, bổ tới Phác Thái Anh!
"A!!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế mà lại tuyệt vọng truyền ra rất xa rất xa...
Hắc Đại Hổ thậm chí đều không có thấy rõ ràng Phác Thái Anh ra tay như thế nào, hắn cảm thấy bụng của mình chợt lạnh, sau đó giống như có thứ gì từ trong thân thể của mình chảy ra.
Hắc Đại Hổ giơ khảm đao cúi đầu vừa thấy, ruột của hắn, tính cả những thứ thịt không thể kể tên kia trong khoang bụng hắn cùng nhau trào ra...
Chuyện này không đúng a, sở trường của hắn là một chiêu quét ngang ngàn quân cơ mà? Như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com