Chương 45: Án Hút Máu (11)
Nĩa? Chân mày Phác Thái Anh cau lại, một cái nĩa đơn giản đến không thể đơn giản hơn lại là thứ biến hai sinh mạng trở thành hai cỗ thi thể lạnh như băng. Nghĩ đến chuyện một thứ đồ dùng thông thường trong cuộc sống con người lại biến thành lưỡi dao giết người, trong lòng Phác Thái Anh rất không dễ chịu. Đừng nhìn bề ngoài Phác Thái Anh là người lạnh lùng, nhưng nội tâm thì lại là rất lương thiện.
“Thái Anh, vụ án của mọi người tiến triển đến đâu rồi?” Kim Trân Ni nhìn nội dung trên bảng trắng, chân mày cũng nhíu lại, nhìn sơ đồ phân tích trên bảng, hiển nhiên là tổ trọng án vẫn chưa tìm ra chút đầu mối nào.
Hai người đều không thích đối phương cau mày, nhưng mỗi khi bắt gặp chuyện liên quan đến vụ án thì đều không tự chủ mà làm ra động tác giống nhau.
Phác Thái Anh thật sự là vì vụ án, còn Kim Trân Ni cũng vì vụ án, nhưng nguyên nhân chính xác thì chẳng qua chỉ là vì Phác Thái Anh mà thôi.
“Ở đầu mối quan trọng nhất, hai lần phạm tội, hung thủ đều xử lí rất gọn gàng sạch sẽ, muốn bắt được hắn ắt phải tốn nhiều thời gian.” Phác Thái Anh nhìn bảng trắng, phía trên đó chỉ viết qua loa vài chữ, tỷ như động cơ gây án của hung thủ, tâm tình khi hung thủ gây án, hung khí, địa điểm giết người, báo thù. Còn gì nữa?
“Madam, trước đây em có xem một bộ phim, hung thủ trong đó cũng hút máu người, trong lúc cảnh sát truy đuổi hung thủ thì phát hiện hắn là một ma cà rồng. Mọi người nói xem có khi nào tên hung thủ lần này cũng bắt chước giết người như vậy hay không?” Tiêu Tiêu ở tổ trọng án nổi danh là người nghiện phim, phim Hàn phim Mỹ phim thần tượng nào cũng xem qua, có mức độ hiểu biết hơn tất cả mọi người ở đây. Cô nhìn phần cổ của nạn nhân trên hình chụp, nói.
“Bắt chước giết người? Cũng có thể coi là một phương hướng, thông thường khi phạm tội, có một vài hung thủ sẽ dựa theo kiểu mẫu nào đó để hành hạ nạn nhân đến chết giống như những chi tiết trên phim hay tiểu thuyết. Tâm lý giết người của hung thủ sẽ thay đổi theo những gì hắn xem trong phim hoặc tiểu thuyết, ngay lúc hắn xuống tay thì sẽ dựa vào kiểu mẫu trong đầu.” Kim Trân Ni tiếp lời của Tiêu Tiêu.
“Chẳng lẽ hung thủ lần này cũng có vấn đề về tâm lý, thích giết người lấy máu? Đúng là chịu không nổi mà.” Tư Hàn lắc đầu.
“Bắt chước giết người cũng không thể nói là trong lòng hắn có vấn đề, ngược lại, hắn rất thông minh và cảnh giác, sẽ vận dụng những kiến thức đã xem vào thực tế, học đi đôi với hành.” Kim Trân Ni bác bỏ giải thích của Tư Hàn.
“Học đi đôi với hành? Mẹ nó, tên hung thủ này cũng quá cẩn thận rồi, đầu mối của chúng ta cứ đứt đoạn như vậy, rất khó thu thập. Tư Hàn nói đúng đó, đúng là chịu không nổi mà.” Đại Vĩ mắng lớn.
“Có lẽ chúng ta còn chưa tra ra được những thứ mình đã bỏ sót.” Phác Thái Anh nói.
Trước mắt tất cả manh mối đều đã biến mất, một lần nữa quay về con số không, phải bắt đầu chỉnh sửa lại từng chút một.
“Ừm, Thái Anh nói đúng. Kết hợp phân tích hai hiện trường, trưng bày trong nhà cũng không có gì khác thường, có thể nói cẩn thận như vậy chứng tỏ trước khi gây án hung thủ đã nhiều lần đến nhà của nạn nhân. Trong nhà không lưu lại nhiều dấu vết, nếu đây là lần đầu tiên hung thủ vào nhà, trong nhà sẽ không giống như tình trạng chúng ta nhìn thấy, chăn gối bừa bộn, quần áo lung tung, ly tách đổ ngã. Nhìn qua thì có vẻ không hài hòa nhưng lại rất hợp với lẽ thường, rất phù hợp với hoàn cảnh chứng cứ khi tình nhân ý loạn tình mê. Nhưng cẩn thận nhìn lại, thì có lẽ là không bình thường, sau khi hung thủ giết chết Triệu thiếu gia thì lại không sửa sang lại hiện trường gây án, chứng tỏ hung thủ đã có kế hoạch kín đáo với địa điểm gây án, phương thức gây án, nhưng cũng chính kế hoạch kín đáo này sẽ sinh ra một vài hiệu quả không ngờ. Thái Anh, tôi nghĩ chúng ta cần phải nhìn lại hiện trường vụ án một chút.”
Từ lúc Phác Thái Anh bọn họ phân tích tình thế trên bảng trắng và suy đoán kiểm chứng, thủ pháp gây án lần này của hung thủ đã không còn giống với vụ án trước đó.
Trước mắt bị sương mù che phủ, muốn vén lớp sương mù dày đặc này lên để nhìn thấy ánh mặt trời, vậy thì bước đầu tiên là phải quay lại địa điểm ban đầu, bước thứ hai là từ trong đó tìm ra manh mối.
“Cũng đang có ý định này.” Đề nghị của Kim Trân Ni chính là suy nghĩ trong lòng Phác Thái Anh, chẳng qua bây giờ còn chưa tìm được hiện trường gây án của vụ Lý Chí Phong, Phác Thái Anh có chút lo lắng.
“Lát nữa chúng ta sẽ đi, tiếp tục phân tích.” Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni nói.
“Lương Diệc, đem bản đồ Hương Cảng đến đây.” Nhận được cái gật đầu của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái. Chuyện cần làm bây giờ là tìm cho ra hiện trường gây án, nếu không thể bắt đầu từ chỗ chiếc xe vậy thì không biết có thể phát hiện được gì từ trong bản đồ hay không.
“Nghi phạm đã lái chiếc xe đến những đâu?” Phác Thái Anh nhìn Lương Diệc nói.
“Đường Lạc Sơn, phố Chiết Giang, đường Hung Hom*,...” Lương Diệc vừa nói vừa nhìn Phác Thái Anh đánh dấu những vị trí kia lên bản đồ.
*Tên đường này mình không tìm được tên dịch thuần Việt như hai tên đường kia, nên chỉ có thể dùng phiên âm thôi.
Nhóm người Phác Thái Anh, Kim Trân Ni nhìn từng vị trí trên bản đồ, có vài nơi lặp đi lặp lại, vị trí của nơi này cũng không cách xa nhau lắm, lẽ nào hung thủ đang cố ý vòng vo? Cẩn thận đến mức đó?
“Nhìn hướng lái xe của hung thủ có vẻ là không muốn để người khác biết được nơi hắn đã xuất hiện.” Kim Trân Ni nhìn những kí hiệu trên bản đồ, nếu đoán không sai, hung thủ sẽ nghĩ đến chuyện cảnh sát điều tra ra chiếc xe, cũng đoán được là sẽ tìm được những nơi chiếc xe xuất hiện, nên đã cố ý bày trận. Cho dù là thu hẹp phạm vi, nhưng nhiều nơi như vậy, có thể tìm ra được không phải là chuyện dễ dàng.
“Gần những nơi này có nhà vệ sinh bỏ hoang hoặc nhà xưởng hóa học nào không?” Phác Thái Anh chỉ chỉ những nơi chiếc xe xuất hiện, hỏi.
“Madam, gần đó có vài nơi bị bỏ hoang, em và Tư Hàn sẽ đến đó kiểm tra thử.” Khu vực xung quanh những nơi này đều có nhà bỏ hoang, trong lúc hung thủ sát hại Lý Chí Phong nhất định sẽ tìm một nơi không người, cho nên cần phải điềm tra xem thử.
“Ừ.” Phác Thái Anh gật đầu, nói tiếp: “Mọi người đi điều tra tình hình kinh doanh của Lý gia và Triệu gia, còn có người đàn ông kia nữa, cuối cùng đến những nơi trên bản đồ, tôi và Trân Ni sẽ đến Triệu gia xem xét tình hình.”
“Yes Madam.”
“Đi thôi.” Đám người Lương Diệc chia ra làm việc, Phác Thái Anh đến phòng làm việc của mình lấy một vài thứ, sau đó kéo tay Kim Trân Ni đi, động tác rất tự nhiên, giống như trước đây đã làm vô số lần.
Kim Trân Ni nhìn hai bàn tay tự nhiên giao nhau kia, sau đó nhìn chằm chằm một bên mặt của Phác Thái Anh, cười một tiếng, trở tay nắm lại tay Phác Thái Anh.
Phản ứng của Kim Trân Ni không thể nghi ngờ chính là cho Phác Thái Anh một liều thuốc trợ tim, chút bất an trong lòng liền yên tĩnh lại. Trên mặt thì giả bộ như không có chuyện gì, nhưng chỉ có Phác Thái Anh mới biết nội tâm của mình không bình tĩnh cỡ nào.
“Trên mặt tôi dính gì sao?” Rời khỏi đồn cảnh sát, Phác Thái Anh cảm giác có tầm mắt nào đó cứ nhìn mình chằm chằm, không cần nghĩ cũng biết là ai. Vì muốn bản thân biểu hiện tự nhiên một chút nên Phác Thái Anh giả bộ chuyên tâm lái xe, nhưng mà trong lòng thì rất không thoải mái. Cứ tưởng nhìn một lúc thì Kim Trân Ni sẽ dừng lại, nhưng mà đến giờ thì Phác Thái Anh vẫn cảm nhận đường tầm mắt nóng bỏng kia. Dù da mặt của Phác Thái Anh có dày hơn nữa, bản lãnh giả vờ có cao siêu hơn nữa thì đối mặt với ánh nhìn của người mình thích cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhất là bây giờ mình đang ở vai trò thầm mến người ta, sự không thoải mái trong lòng từ từ khuếch tán, âm nhạc trong xe cũng không thể xóa tan bầu không khí ngột ngạt này.
“Lỗ tai của cô đỏ rồi.” Kim Trân Ni thu hồi ánh mắt, nhìn dòng xe cộ phía trước, hai tay ôm ngực. Mặc dù tầm mắt nhìn phía trước nhưng dư quang vẫn liếc nhìn Phác Thái Anh, không biết phản ứng sắp tới của Thái Anh có giống như mình đoán không nhỉ?
Lỗ tai đỏ? Phác Thái Anh vô ý thức vươn tay ra nắm lỗ tai để thử nhiệt độ, đúng như lời Kim Trân Ni nói, đầu ngón tay đang chạm vào vành tai của cô cảm nhận được hơi ấm. Trong lòng có chút xấu hổ, trộm nhìn Kim Trân Ni một cái, sau đó trộm nhìn gương chiếu hậu, chắc chắn trên mặt mình không dính thứ gì thì mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Phụt~, Thái Anh lúc không được tự nhiên rất là đáng yêu nha, đúng rồi, Thái Anh bây giờ so với Thái Anh lúc nghiêm túc lái xe đáng yêu hơn rất nhiều đó.” Kim Trân Ni vừa nói vừa nâng tay nhéo nhéo lỗ tai Phác Thái Anh, cho đến khi lỗ tai dần đỏ ửng lên thì mới hài lòng thu tay về.
Lúc Kim Trân Ni nắm lấy vành tai của mình, trong lòng Phác Thái Anh liền lộp bộp, mặc dù trong xe có mở nhạc nhưng vẫn nghe rõ ràng lời của Kim Trân Ni. Trái tim của Phác Thái Anh khi nghe nàng nói mấy lời đó thì liền đập không có quy luật, một cái, hai cái, ba cái, động tác trong tay Kim Trân Ni càng chậm thì tim của Phác Thái Anh đập càng nhanh, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mấy lần muốn mở miệng ngăn cản hành động của Kim Trân Ni nhưng bởi vì trong lòng cuồng loạn mà từ bỏ.
Đến khi Kim Trân Ni thu tay về thì Phác Thái Anh mới âm thầm thở ra một hơi, trái tim đang nhảy loạn cũng quay về như lúc ban đầu, nhưng bởi vì lời của nàng mà cảm thấy từ lỗ tai đến trên mặt đều nóng bừng.
“Ui chao~, mặt của Thái Anh nhà chúng ta cũng đỏ rồi, Thái Anh, tôi đâu có trêu chọc cô đâu, sao lại thay đổi sắc mặt rồi?” Kim Trân Ni nhìn phản ứng của Phác Thái Anh, lại bồi thêm một câu. Ừm, nhiều lúc cuộc sống nhàm chán có thể hành hạ người khác, đùa giỡn người khác, cũng là một cách tìm niềm vui không tệ, ít nhất bây giờ không có nhàm chán, Kim Trân Ni rất thưởng thức vẻ mặt của Phác Thái Anh.
“Khụ, tôi vẫn nghĩ Trân Ni là một người rất nghiêm túc, không ngờ cũng có một mặt nghịch ngợm như vậy.” Phác Thái Anh thu hồi lúng túng, phản bác lại, cố gắng đè xuống trái tim đang nhảy loạn, chuyên tâm lái xe.
Đúng là quá đắc ý vênh váo quá rồi, có nên uốn nắn lại một chút không nhỉ? Phác Thái Anh không cho rằng mình là trái hồng mềm, thế nhưng hết lần này đến lần khác cứ mềm nhũn trước mặt Kim Trân Ni, xem ra cái danh xưng trái hồng mềm này rất hợp với cô rồi.
“Thái Anh~~~” Kim Trân Ni giả bộ đáng thương, vươn tay kéo kéo tay áo Phác Thái Anh.
“Hử?” Phác Thái Anh nhướn mi, lại muốn gì nữa đây?
“Da thịt mềm mại của Thái Anh thật thoải mái.”
Điên khùng một câu khiến cho Phác Thái Anh chả hiểu gì.
“Chuyên tâm lái xe đi.” Đương nhiên Phác Thái Anh sẽ không biết ý nghĩa của mấy lời này, cho nên Kim Trân Ni lại bày ra tư thái nghiêm túc.
Phác Thái Anh nghi ngờ liếc mắt nhìn Kim Trân Ni, thấy nàng đang an tĩnh tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần thì cũng không quấy rầy, chỉ có thể tự mình suy nghĩ hàm nghĩa của câu nói kia. Da thịt mềm mại?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com