Chương 14 : Mèo con Lilac
Nhà thờ, chủ nhật, người đông.
Hôm nay Thái Anh lại gặp chị Nhã Nghiên một lần nữa, bình thường chị Nghiên thường ngồi cách xa cô tập trung đọc kinh nhưng hôm nay chị ấy lại mang quạt đến gần chỗ cô ngồi. Thái Anh cảm thấy chị ấy đang muốn kết bạn với cô, cô cũng không biết vì sao chị ấy lại muốn như thế. Chị Nghiên nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, tóc mai nhẹ bay bay, gương mặt lại như chất chứa ngàn vạn tâm tư.
Lễ xong Thái Anh chuồn trước, nhưng cô không cách nào thoát khỏi được chị ấy. Cô đi trước một bước chị ấy lại lẽo đẽo theo sau, hết cách cô bèn quay lại hỏi rằng, “Hôm nay chị lại muốn em chở về nhà hả?”
Nghiên gật đầu xác nhận, đúng vậy, cô muốn Thái Anh chở cô về nhà.
“Chị đi xích lô đi, em đi ngược hướng mà.”
“Chị thích em chở.” Nghiên chẳng bao giờ cho Thái Anh một cơ hội từ chối, một khi cô đã quyết thì có mười núi cô cũng dời.
Thái Anh thở dài một tiếng, số cô thật khổ! Vậy nên cô cũng chẳng dám kì kèo nữa, đành dắt xe ra chở chị ấy về nhà. Vì hôm qua Thái Anh và Trân Ni vừa đi Vũng Tàu về nên hôm nay Trân Ni vẫn còn đang ngủ ở nhà cô, cô mà không về sớm không chừng Trân Ni sẽ băm nát cô cho cá ăn. Vậy nên cô phóng xe như bay về nhà chị Nghiên, bình thường đều đi với tốc độ bình thường hôm nay tự nhiên chạy nhanh làm Nghiên ngồi không vững, cô đành ôm eo Thái Anh lại, giữ cho bản thân không ngã nhào xuống đường.
Bình thường phải đi mười lăm phút mới tới, hôm nay còn chưa tới mười phút Thái Anh đã thả Nghiên xuống trước cửa. Gương mặt Nghiên thoáng lên nét không vui, cô ra hiệu cho Thái Anh dắt xe vào bên trong nhà mình. Thái Anh lắc đầu, nhanh chóng giải thích, “Em phải về rồi, hôm nay nhà có khách.”
“Bé Trân Ni qua chơi à?” Nghiên hỏi, “Em và con bé thế nào rồi, xác định mối quan hệ chưa?”
“Quan hệ gì chứ?” Thái Anh đỏ mặt mà không biết vì sao, bắt đầu từ hôm qua cô đã hứa với Trân Ni rằng sẽ không rời bỏ cô bé, cho dù có như thế nào cũng luôn là người đồng hành bên cạnh Trân Ni. Vì thế nên mọi chuyện có một chút khác, chẳng hạn như sáng hôm nay Trân Ni đỏ mặt khi nhìn cô. Chẳng hạn như khi cô ôm Trân Ni, thân thể Trân Ni có chút cứng đơ, nằm yên ra như khúc gỗ cho cô ôm. Bình thường Trân Ni đối với cô không hề cứng ngắt như vậy.
Bắt đầu từ hôm qua mối quan hệ của hai người đã có nhiều biến chuyển hơn, ít nhất là Thái Anh nghĩ vậy, cô cũng không biết rõ mối quan hệ đó nên đặt tên như thế nào nữa.
Nghiên nhích sát lại gần Thái Anh một bước chân, Thái Anh nhanh chóng lùi lại một bước, cô sợ để hàng xóm thấy không nên. Lời nói của Nghiên tuy nhẹ bẫng nhưng lại khiến Thái Anh thấy khó hiểu, lúc nào Nghiên cũng như biển sâu cất giấu vạn vật kì bí, là ai cũng không thể hiểu rõ. Ngay cả người hiểu về biển nhất là Niên cũng không rõ vợ mình.
“Vậy… em có thể gần gũi chị thêm một chút không?” Một câu hỏi, một lời đề nghị, một gợi ý khiến cho người nghe không biết phải trả lời thế nào. Cô muốn Thái Anh gần gũi mình thêm một chút nữa, gần gũi ở đây không phải làm tình, cô không cần những thứ phút chốc như thế. Cái cô cần là một người bạn, một tâm hồn tương đối giống mình. Và cô nhìn ra, người tương đối giống mình đó chính là Thái Anh.
Bình thường Trân Ni nói ra những lời như thế nào Thái Anh cũng hiểu được sơ sơ hoặc tóm gọn ý, chỉ có chị Nghiên là nói mười lần cô hiểu được một lần, còn chín lần còn lại đều hiểu sơ sơ. Chị ấy quả thật nói năng rất khó hiểu.
“Em về nhé.” Thái Anh nhanh nhẩu lui xe về, cô đề máy rồi chạy bon bon về nhà. Nghiên nhìn theo bóng xe của Thái Anh khuất dạng, hơi mỉm cười một chút, dù sao cô bé này cũng sẽ là bạn của cô. Trước hay sau cũng thế. Cô bé này chính là người duy nhất mà cô muốn kết bạn, người duy nhất mà cô thấy hứng thú. Sau Hiền… Nỗi nhớ về Hiền khiến cô đau đớn trong tim, có thứ gì đó đã mục rữa dần từ ngày Hiền rời khỏi, nhưng cô lại cảm giác như bản thân mình sắp được chữa lành, cô đã tìm ra người có thể chữa trị cho mình.
Là Thái Anh, cô gái giống cô.
Lúc Thái Anh về đến nhà đã trễ hơn bốn mươi phút, Trân Ni đang loay hoay trong bếp nghe tiếng dắt xe vào sân mà không nói không rằng. Thái Anh trộm than một tiếng, nhất định Trân Ni nhà ta đã bắt đầu cáu gắt.
“Trân Ni… Chị mua thạch dừa về cho em ăn nè, chị đổ ra ly cho em nha.” Thái Anh cười hì hì lấy lòng Trân Ni, nhưng cô càng cười càng lộ ra điều muốn giấu. Và xui xẻo cho cô, Trân Ni luôn luôn đoán đúng những thứ cần đoán.
Trân Ni cho rau vào bên trong chảo dầu, tiếng nước đụng phải dầu nghe xì xèo vui tai. Nhưng Thái Anh thấy Trân Ni sắp sửa cho mình vào chảo xào cùng với rau rồi, ánh mắt hình viên đạn sướt qua mặt cô, cô nên tự liên hệ mua hòm trước… Cô sắp bị giết rồi!
“Hôm nay đi lễ vui ha, em còn tưởng chị quên đường về nhà chứ, em định đạp xe đi kiếm nè.” Trân Ni vừa đảo đều tay vừa nói hờn nói mác.
Còn Thái Anh thì biết được đạp xe đi kiếm mang ý nghĩa gì, cô chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đang chạy xe máy về, trên đường thấy Trân Ni đang đạp xe đạp ngược hướng kiếm cô. Vừa nghĩ đến đã rùng mình, nếu ngày đó xảy ra cô nên nhảy hẳn xuống xe dắt bộ về nhà, vừa đi vừa xin lỗi Trân Ni cho tiện.
“Chị vòng qua chợ mua thạch dừa cho em mà.” Thái Anh cố mở to mắt ra nói dối, nếu cô nheo nheo mắt nói dối thế nào Trân Ni cũng nhận ra.
“Từ nhà thờ qua chợ chưa đến mười phút đâu, cô bán thạch dừa chắc xinh đẹp lắm ha.”
“Bé Ni… Chị mua thạch dừa về hơi trễ, lần sau nhất định về sớm. Không để em trông.”
“Còn có lần sau?”
“À không, không có lần sau.” Thái Anh tự vả nhẹ vào miệng mình biểu thị cho việc nói sai hai chữ lần sau. Trân Ni khó tính khó nết, Thái Anh ở cạnh riết cũng quen, một người khó thì một người bắt buộc phải dễ tính, bằng không cứng quá sẽ gãy.
“Dọn cơm ăn đi, em nấu xong hết rồi.” Trân Ni đem chảo để xuống bồn nước một lát rửa, sau đó mới mang dĩa rau vừa xào ban nãy để lên bàn ăn. Thái Anh nghe tiếng meow nho nhỏ yếu ớt phát ra trong nhà, cô nhíu mày, cố gắng tập trung lắng nghe xem đó là gì.
Trân Ni chỉ hừ một tiếng, nói, “Mèo em mới xin về đó.”
“Em muốn nuôi mèo hả?” Thái Anh cúi đầu lần theo dấu vết của con mèo kia, cô phát hiện chú mèo nhỏ đang nằm co ro trong góc nhà, nhìn thấy cô chú mèo càng hoảng sợ thu mình lại. Thái Anh đưa tay nắm cổ mèo kéo ra ngoài, chú mèo lông màu xám tro có đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve. Nhớ đến hai hòn bi ve cô mới đưa chú mèo lên ngang mặt Trân Ni nhìn thử, đúng thật là giống như in đôi mắt của Trân Ni. Trân Ni và con mèo này thật có duyên.
“Em với nó không có giống, chị so làm gì.” Cô nhận lấy con mèo con từ tay của Thái Anh, bế nó vào lòng vuốt ve nó. Vì đây là mèo mới nên sợ nhà là chuyện đương nhiên, cô muốn nuôi nó trước tiên phải cho nó làm quen với gia đình của hai người.
“Tên nó là gì?” Thái Anh ngước mắt lên nhìn Trân Ni, mèo cũng tự động nhận giúp cô, ắt hẳn tên cũng đặt rồi.
“Lilac.”
Thái Anh cũng không biết ý nghĩa của Lilac là gì, nhưng cô cứ gọi mèo của hai người là Lí Lắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com