Chương 35 : Gió mưa vùi dập
“Chị ngủ một giấc đi cho khỏe, thức cả đêm rồi.” Trân Ni thấy đôi mắt của chị Nghiên mệt mỏi, cô liền gợi ý cho chị ấy đi ngủ. Mới ngày hôm qua cô còn tức điên lên vì cuộc gọi của hai người ấy, bây giờ lại thấy thương. Đôi khi phụ nữ với nhau mới hiểu cảm giác của nhau, Trân Ni cũng là một người thường hay bị đòn khi còn nhỏ, cô rất ghét đàn ông lớn tướng lại đi đánh phụ nữ.
“Chị có làm phiền hai em không?” Nghiên hơi e dè, dù sao đây cũng là tổ ấm của hai người họ. Hôm qua cô nhớ Thái Anh quá đỗi nên mới không kiềm được gọi cho em ấy, cô biết mình sai, biết mình đang phá hoại mối quan hệ của hai người họ. Nhưng cô chỉ muốn nói cho em ấy biết rằng mình nhớ rất nhiều, cô vốn không cần em ấy đáp lại mình.
Trân Ni không phải dạng người không biết phải trái, Thái Anh biết điều này, cô bé là một người có lòng trắc ẩn. Nên cô không lạ lẫm gì khi Trân Ni bảo với chị Nghiên là không làm phiền, cứ ngủ lại nhà của hai người.
“Chị ở nhà một mình có sao không? Trễ giờ học của Trân Ni rồi, Trân Ni đi xe đạp em sợ không kịp.”
“Không sao, em chở Trân Ni đi học đi, chị xin lỗi hai em trước.” Chị Nghiên cười, nụ cười trên gương mặt bầm đen một vệt lớn, đôi mắt đỏ au. Mỹ nhân vốn dĩ là để nâng niu, vậy mà hắn lại nhẫn tâm đánh đến độ này.
Bình thường giờ này hai người sẽ ăn sáng rồi Thái Anh mới chở Trân Ni đi học, hôm nay vì chuyện chị Nghiên nên không thể ăn sáng, cũng không tết tóc được cho Trân Ni đi học. Vậy nên Trân Ni chỉ xõa mái tóc mềm mượt của mình sau lưng, trên đường đi Thái Anh mua cho ổ bánh mì vào trường ăn tạm. Trân thành ghé sát vào tai Thái Anh, nói nho nhỏ: “Sau này chị không được đánh em… Chị mà động đến em một chút, em cũng bỏ chị.”
“Em đừng nghĩ nhiều, chị không bao giờ đánh em hết.” Đương nhiên là Thái Anh sẽ không bao giờ đánh Trân Ni, cô thương em ấy như vậy, yêu em ấy như vậy. Người cô yêu nếu cô không nâng niu, còn mong xã hội này trân trọng?
“Em nói trước, nếu chuyện đó xảy ra chị đừng trách em tuyệt tình.”
“Tuân lệnh, phu nhân~”
“Em muốn uống sữa, ghé bà Bảy mua sữa cho em đi.” Mới ban nãy còn dùng giọng hù dọa, bây giờ lại nhõng nhẽo đòi uống sữa.
Thái Anh ghé vào tiệm tạp hóa bà Bảy mua một bịch sữa cho em ấy, đợi Trân Ni vào bên trong sân trường mới quay xe trở về. Trân Ni xõa mái tóc dài sau lưng, hiếm khi nào cô lại để tóc bung xõa thế này. Thằng Lộc đang đá cầu, quay đầu lại thấy Trân Ni đi từ ngoài vào bên trong trường, gió không nhiều nhưng tóc của cô bay nhẹ, từng bước từng bước đều xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Lần đầu tiên trong đời hắn biết cảm giác đứng hình là như thế nào.
“Gì vậy mậy? Sao không đá?” Trái cầu từ bên hướng thằng Kiên đá qua nhưng không được Lộc đáp lại.
Thằng Lộc ho một cái, lấy lại tinh thần bắt đầu đá cầu tiếp.
Về tới nhà có chị Nghiên, Thái Anh lại không biết làm sao, nhưng cũng phải về, không về nhà thì sợ chị ấy có vấn đề, mà về thì lại khó xử. Thái Anh ghé vào tiệm quần áo mua cho chị ấy hai bộ quần áo mới, tuy không thời thượng bằng quần áo chị ấy thường mặc nhưng mặc tạm vẫn ổn.
Mua đồ xong lại ghé đi chợ mua đồ nấu ăn, Thái Anh kéo dài thời gian hết sức có thể nhưng cuối cùng cũng phải về nhà. Cô đẩy xe vào bên trong nhà, chị ấy đang thức đọc sách, quyển sách mà Trân Ni đang đọc dở bỏ trên giường.
“Sao chị không ngủ?”
Nghiên vén tóc của mình qua mang tai, mỉm cười: “Chị ngủ một chút rồi.”
Thái Anh đi còn chưa tới hai tiếng, vậy mà Nghiên nói là đã ngủ rồi. Cô mang một bao ni lông đồ đưa cho chị ấy, bảo chị ấy thay đồ ra rồi ngủ. Thật ra cô cũng có thể đưa quần áo của mình cho chị ấy mượn, nhưng quần áo của cô hơi trẻ con một tí, có vẻ chị ấy mặc sẽ không hợp.
“Cám ơn em.”
Nghiên cầm theo một bộ đồ đi vào nhà vệ sinh thay ra, khi cô cởi quần áo ra móc lên sào mới thấy được sau lưng mình vằn vện lằn ngang lằn dọc. Cô cười giễu bản thân mình, đúng là một thân lầm lỗi. Tối hôm qua không những hắn dùng tay đánh, mà còn dùng thắt lưng quật liên tục vào người cô, cô mặc pyjama tay dài nên không ai thấy được. Hắn đánh cô hệt như đang đánh một kẻ thù, chẳng mảy may hối hận.
Nhưng Thái Anh lại mua cho cô áo thun cọc tay với quần lửng, cô mặc vào liền lộ ra hết vết đòn roi tối qua, chúng vằn vện ghê người, bầm đen bầm đỏ báo hiệu ngày hôm qua trận đòn không hề nhẹ.
Lúc Nghiên đi vào phòng, Thái Anh nhịn không được mà ngẩn người, chị ấy bị đánh đến độ cả người không chỗ nào không thương tích. Rốt cuộc hắn ta yêu thương chị ấy đến đâu mà có thể xuống tay tàn bạo như thế?
“Tối hôm qua có người cứu chị không?” Nếu không, cô nghĩ nếu hắn cứ càng đánh càng hăng, không chừng tối qua chị Nghiên đã chết rồi.
Nghiên gật đầu: “Có, chị khóc nên hàng xóm nghe chạy qua can.”
“Vậy chị tính như thế nào?”
Nghiên hơi mím môi, tính như thế nào?
“Chị muốn ly hôn.” Nếu đã đến mức này rồi, cô cũng không muốn lừa mình dối người nữa, cô muốn li hôn. “Em có thể chở chị đi bệnh viện không?”
“Chị cảm thấy chỗ nào không ổn sao?” Bản thân Thái Anh cũng không cảm nhận được mình đối với người mình yêu và người mình không yêu khác biệt thế nào. Nghiên nghĩ nếu Trân Ni bị đứt tay chảy máu, không chừng Thái Anh đã chở đi bệnh viện từ lúc nào. Chị cảm thấy chỗ nào không ổn sao? Chị chỗ nào cũng không ổn.
“Chị muốn giám định thương tật để đơn phương ly hôn.”
Cô biết chắc chắn hắn sẽ không đồng ý kí vào đơn ly hôn, nhưng nếu có bản giám định thương tật này cô sẽ có lý do đơn phương ly hôn. Hắn đã đánh cô dẫn đến mâu thuẫn không thể giải quyết, mục đích hôn nhân cũng không còn.
“Vậy chị mặc áo khoác vào đi, em chở chị đi.”
Hai người quyết định lên bệnh viện khám để giám định thương tích, buổi trưa về nhà Trân Ni đã ở nhà rồi. Thái Anh thấy Trân Ni đang hí hoáy nấu cơm trong bếp, cô đi vào bếp, trước khi Trân Ni ghen tuông cô nghĩ mình nên khai thật tất cả.
“Chị vừa chở chị Nghiên đi giám định vết thương về, làm thủ tục ly hôn.” Thành khẩn mong vợ hiền không giận dỗi cô, cô cũng hết cách, nếu không chở chị ấy đi cô sẽ trở nên khốn nạn hơn bao giờ hết.
“Em biết rồi, chị dọn cơm đi, cho chị Nghiên ăn.”
Không những Trân Ni không giận mà còn cười, cả ngày hôm nay Thái Anh thấy Trân Ni khá dễ tính với chị ấy. Đúng là không giống với Trân Ni như mọi ngày.
Nghe Trân Ni sai bảo như vậy, Thái Anh nhanh nhẩu đem cơm nước bày biện ra phòng khách ăn. Lúc Trân Ni bưng tô canh ra, thấy chị Nghiên bị đánh đến lợi hại như vậy cô cũng ngẩn người. Chị ấy bị đánh còn nặng hơn cô nghĩ.
“Chị ăn cơm.” Trân Ni không tươi tỉnh lên nỗi, nhìn vết thương trên người chị ấy mà thương không thôi.
Nghiên lại cố gắng cười thật tươi cho không khí đỡ ảm đạm, cô hít một hơi, khen ngợi Trân Ni nấu ăn thật giỏi, thật ngon mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com