Nhật ký xuất đạo của Nguyên Dương aka Nguyên Dương debut làm diễn viên
Cố Thanh Bùi và Hà Cố hẹn chủ nhật chơi banh với nhau, thuận tiện uống một ly.
Nhưng là Nguyên Dương không vui, Tống Cư Hàn không yên tâm, cho nên khi bốn người mặt đối mặt đứng ở trên sân banh mọi người đều không nhịn được cười.
"Nguyên tổng, đã lâu không gặp."
Người mở miệng trước lại là Tống Cư Hàn, hắn thật không nghĩ Nguyên Dương cũng chạy tới đây.
Nói tới chuyện của hai người bọn họ, quả thực có chút buồn cười.
Một tháng trước truyền thông Tống thị có ra một bộ phim, vai chính là một diễn viên đang nổi dưới trướng Tống Cư Hàn. Chàng trai trẻ môi đỏ răng trắng, dương quang sáng sủa —— đơn giản mà nói chính là loại hình mà Cố Thanh Bùi trước kia yêu thích.
Cố Thanh Bùi rảnh rỗi không có việc gì làm liền làm ổ trên ghế salon xem phim, thuận miệng liền nói câu "Dáng dấp không tệ" .
Nguyên Dương đang cầm chổi lông gà quét bụi trong hộc tủ khiếp sợ quay đầu, nhìn chằm chằm cậu diễn viên trẻ đang cười trên ti vi, cảm thấy mình cần phải làm chút chuyện gì đó.
Cố Thanh Bùi ngày hôm sau không đi làm được.
Đêm đó Nguyên Dương nằm ở trên giường xoa eo cho Cố Thanh Bùi, đột nhiên đưa ra một quyết định trọng đại.
Y nói: "Em phải đi diễn xuất."
Cố Thanh Bùi hoảng sợ đến nỗi điện thoại cũng cầm không chắc, hắn xoay người lại sờ sờ trán Nguyên Dương, còn cau mày nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không có sốt mà. . ."
"Em là nói. . . Anh đang nhìn cái gì đó?" Nguyên Dương nương theo động tác xoay người của Cố Thanh Bùi nhìn thấy màn hình di động sáng loáng trên tay hắn —— phim mới chiếu của tiểu sinh đang ăn khách Lạc Tây Nguyên . . .
"Anh tại sao lại đang xem hắn!" Nguyên Dương vừa ủy khuất vừa giận gặm đầu vai bóng loáng của Cố Thanh Bùi một cái, đau đến Cố Thanh Bùi "A" một tiếng, hắn có lúc thật cảm thấy mình đang nuôi một con cún.
"Anh chỉ tùy thời nhìn một chút. . . Em nổi điên làm gì?"
"Anh tối ngày hôm qua còn nói em là tốt nhất! Anh còn nói anh không muốn ai khác!"
Gò má Cố Thanh Bùi nóng lên, đạp Nguyên Dương một cước.
"Không cần biết, em phải đi đóng phim." Nguyên Dương lần này là quyết tâm phải ló mặt trên ti vi. Y rất cứng đầu , cảm thấy Cố Thanh Bùi "Thích xem", y liền đi diễn, y không tin y còn không bằng một tên mặt trắng nhỏ.
Nguyên đại công tử dùng một buổi tối tưởng tượng tương lai tốt đẹp của mình, theo y tính toán diễn xuất cũng chẳng cần tiêu hao bao nhiêu tinh lực.
Cố Thanh Bùi cũng lười để ý y, tánh tình trẻ con, ngày mai phỏng đoán liền quên sạch sẽ.
Bọn họ ôm nhau ngủ như cũ.
Cố Thanh Bùi không nghĩ tới, ngày hôm sau khi hắn gọi điện cho Nguyên Dương, Nguyên Dương đã đang ngồi đối diện Tống Cư Hàn.
" A lô? Vợ? Em đang cùng Tống Cư Hàn nói về chuyện phim ảnh, chờ lát nữa sẽ đi đón anh ăn cơm." Nguyên Dương đắc ý hướng Tống Cư Hàn chớp chớp mắt, Hà Cố đi thành phố kế bên chơi với em gái hai ngày, Tống Cư Hàn nhất thời có chuyện không đi được, bọn họ đã không nhìn thấy nhau suốt 46 giờ.
Tống Cư Hàn vốn đã phiền não, bị Nguyên Dương trêu chọc, hừ lạnh một tiếng dựa vào lưng ghế sa lon, trong lòng yên lặng thêm một số không vào cái giá Nguyên Dương đưa ra.
Bên đầu điện thoại kia Cố Thanh Bùi hai giây không lên tiếng, hắn còn chưa kịp phản ứng.
"Em thật muốn đi?" Hắn cho là Nguyên Dương nói mê sảng một chút mà thôi, nhưng quên cậu nhóc này quật khởi tới mười con trâu cũng kéo không lùi.
"Đúng vậy, chờ xem chồng anh đi." Nguyên Dương giống như cún con giành công, liều mạng vẫy đuôi, dù là Cố Thanh Bùi không thấy được y.
Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, y có tiền vui vẻ thì rải chơi, đừng quá mệt mỏi là được. Vì vậy hắn chỉ dặn dò Nguyên Dương đừng bị Tống Cư Hàn lừa gạt.
Hai người lại nói mấy câu ngọt ngào, Cố Thanh Bùi cố kỵ Tống Cư Hàn ở đó, rất nhanh cúp điện thoại.
Nguyên Dương nắm điện thoại di động, còn chưa đã ghiền cong cong môi. Tống Cư Hàn chỉ cảm thấy mình sắp bị mù mắt chó.
"Vậy thì quyết định vậy đi, kịch bản tôi không có yêu cầu gì, cùng tiểu tử họ Lạc kia có cảnh diễn tay đôi là được."
Tống Cư Hàn liếc y một cái.
"Thêm tiền."
"Nhiêu?"
"Hai chục triệu."
". . . Đệt! Anh quả nhiên là một tên lường gạt!"
Tống Cư Hàn: ?
Tống Cư Hàn làm việc rất nhanh, hai ngày sau Nguyên Dương được như nguyện đứng ở phim trường.
Y phải diễn chính là một lão đại băng đảng, một tay che trời, hô phong hoán vũ, hơn nữa không cần yêu cầu kỹ thuật diễn gì quá nhiều.
Quan trọng nhất chính là có thể đè Lạc Tây Nguyên xuống đất đánh một trận.
Y vô cùng hài lòng.
Nguyên Dương là người đã cầm qua súng thật, có cái loại đó khí thế thâm độc, y không cần diễn cũng có thể làm không tệ. Đạo diễn cũng đối với tên công tử "mang tiền vào tổ " này yên lòng, thầm vui mừng Tống tổng chưa cho mình phiền phức lớn, có lúc thậm chí còn khen Nguyên Dương diễn tốt.
Vì vậy Nguyên Dương lúc này cuộc sống ở phim trường và công ty hai đầu chạy. Diễn xuất so với y tưởng tượng mệt mỏi hơn nhiều, mặc dù đại đa số thời điểm y cũng chỉ là ngồi phân phó thủ hạ cái này cái kia, nhưng một cảnh quay nhiều lần cũng đủ phiền.
Ngay cả Cố Thanh Bùi cũng nói tinh thần y không sung mãn như trước kia, bất quá buổi tối hôm đó Nguyên Dương liền buộc hắn thay đổi lời nói.
Bận rộn qua mấy ngày, rốt cuộc đến màn "Đánh người ".
Nguyên Dương tâm tình phá lệ tốt, hai ngày này hắn ở phim trường không có gì liền bới móc Lạc Tây Nguyên, cũng không quá đáng lắm. Mặc dù y tự biết mình ngây thơ, nhưng nghĩ đến Cố Thanh Bùi ở trong ngực y còn xem mấy sự kiện của tiểu tử này, liền giận đến nhe nanh.
Ngày hôm nay y sáng sớm đã đến phim trường, trong sân chỉ có mấy người thưa thớt, không nghĩ tới Lạc Tây Nguyên đã ở đó.
Thấy y đi tới, Lạc Tây Nguyên sững sốt một chút, lộc cộc chạy tới. Thợ trang điểm đang hóa trang vết thương cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kết hợp với vết thương tím bầm tạo thành một chút điềm đạm đáng yêu.
Nguyên Dương không nghĩ như vậy, nội tâm y mừng như điên.
Lạc Tây Nguyên nhìn nụ cười xuất thần của Nguyên Dương, xấu hổ cúi đầu.
Hắn hai ngày trước nghe người ta nói, Nguyên gia đại công tử tiêu tiền vào tổ, chỉ đích danh muốn cùng hắn diễn tay đôi, giá hai ngàynày đối với hắn cũng chú ý có thừa, bây giờ. . . Còn nhìn hắn cười! Hắn cảm thấy đây là thời điểm nên cho thấy thái độ của mình một chút.
Lạc Tây Nguyên ngẩng đầu làm ra một vẻ mặt giả bộ khóc: "Nguyên ca, anh hôm nay có thể hạ thủ nhẹ một chút không a ~ "
Nguyên Dương lòng nghĩ thế còn chưa xong đâu, ngoài miệng lại nói "Nhất định" .
Lạc Tây Nguyên trù trừ một chút, sát lại gần Nguyên Dương. Nguyên Dương còn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp không chú ý tới.
"Nếu là Nguyên tổng chưa nói đã ghiền. . . Chúng ta tối nay. . ."
Khí tức ấm áp phun ở bên tai, Nguyên Dương giật mình một cái, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Y chợt lui về phía sau một bước, trợn to hai mắt. Ám chỉ rõ ràng như vậy y sao lại không nghe ra chứ!
Trong lúc nhất thời, các loại ý niệm "Hắn quả nhiên là gay!" "Ta tại sao phải tới nơi này" "Ánh mắt của vợ thật là tệ" ở trong đầu gào thét qua, vẻ mặt Nguyên Dương càng ngày càng vặn vẹo.
Lạc Tây Nguyên sợ hết hồn, phản ứng này. . . Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý? Nhưng là không đúng. . .
Trong phim trường vốn là không có mấy người, bây giờ cũng ném ánh mắt nghi ngờ về phía họ.
Nguyên Dương hơi tỉnh táo lại, da đầu một trận tê dại.
"Xin lỗi mọi người, " Y phủ lên khéo léo nụ cười, "Vợ tôi hôm nay kêu tôi cùng hắn đi xem phim, có thể không quay được, trở về tôi sẽ nói với đạo diễn."
Mọi người đều biết Nguyên Dương là một người không thể trêu, chẳng qua là Nguyên Dương kỷ luật rất nghiêm, mỗi lần đi quay cũng đúng lúc đúng giờ, lần này không thể quay còn chào hỏi, vậy thì còn nói gì nữa? Rối rít hướng Nguyên Dương chúc mừng trăm năm hòa hợp.
Nguyên Dương híp mắt trừng Lạc Tây Nguyên một cái, xoay người đi.
Lạc Tây Nguyên sợ run tại chỗ, ảo não thở dài. Bất kể Nguyên Dương nói thật hay giả, hắn đều biết đó là nói cho mình nghe.
Thật giống như đắc tội ông chủ lớn, làm thế nào đây, a a.
Nguyên Dương ngồi lên xe, trước tiên gọi điện thoại cho Tống Cư Hàn.
"Tôi không làm nữa." Chuyện đi về hướng hoàn toàn không đúng!
"Gì?"
"Cảnh của tôi! Anh tranh thủ thời gian để cho đạo diễn xóa đi."
"Cậu có bệnh à, tôi còn phải bồi bảo bảo đi dạo phố, cúp đây."
Điện thoại bị cúp gọn gàng sạch sẽ, Nguyên Dương biết Tống Cư Hàn ghi thù đây mà, cắn răng chịu đựng mắng mấy câu "Nhỏ mọn" .
Nguyên Dương cuối cùng tìm một lý do chuồn mất, bất quá phân đoạn đã quay bị cắt xóa xong được chiếu ra.
Về phần tại sao, Tống Cư Hàn sau khi bị Nguyên Dương liên tục quấy rầy tám cuộc điện thoại không thể nhịn được nữa tìm tới Cố Thanh Bùi, lúc đó hai người đang nằm ở trên giường ngủ trưa. Cố Thanh Bùi lại tra hỏi Nguyên Dương chuyện gì xảy ra, nghe xong cười ở trên giường nói hai chữ cút đi, bị tiểu chó săn giương nanh múa vuốt thu thập một trận.
"Đừng xóa nha, anh còn muốn xem em mà, sau này không đi nữa là được." Cố Thanh Bùi nói như vậy.
Nguyên Dương rất là hưởng thụ, ngược lại là đem Tống Cư Hàn chọc giận quá mức.
Tóm lại, tác giả vò đầu đến tóc rụng đầy đất mới ra kịch bản này, đổi lấy kết cuộc yên bình.
Mà lúc này bốn người mặt đứng đối diện, không hẹn mà cùng nhớ lại cái sự kiện quạ đen kia.
"Cũng chỉ mới hai tuần lễ, không nghĩ tới Tống tổng nhớ tôi như vậy." Nguyên Dương cắn răng đáp lại.
Sau sự kiện kia, Tống Cư Hàn thừa dịp một buổi dạ tiệc chạy tới nói xa nói gần thật tốt cáo trạng với ba y. Làm khó ba y tuổi đã cao còn nhéo lỗ tai y giống như đối với một đứa con nít, chửi mắng một trận, nói y một ngày cũng không tĩnh tâm được, Nguyên Dương tự biết mình lớn như vậy cũng không để cho ba y yên lòng, vừa tức vừa không tiện phản bác, ngay cả Nguyên Cạnh cũng cố gắng nén cười kéo Nguyên Anh chạy đi.
Tống Cư Hàn nhíu mày một cái: "Cậu chớ nói bậy bạ, tôi trong lòng chỉ có Hà Cố nhà tôi."
"Anh mẹ nó. . ."
Cố Thanh Bùi cùng Hà Cố bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng.
"Được rồi, chúng ta đánh banh đi." Hà Cố vỗ lưng Tống Cư Hàn một cái.
Tống Cư Hàn bắt lấy tay anh, kéo đến bên người mười ngón tay lồng vào nhau.
" Được, đều nghe anh."
Nguyên Dương làm bộ muốn ói, mới vừa muốn mắng lại, dư quang liếc thấy xa xa đi tới một người.
"Làm sao có người?"
Sân là Nguyên Dương tìm, cả bãi y đều bao hết, theo lý chỉ có bốn người bọn họ mới đúng, chẳng lẽ là nhân viên làm việc?
Nghe được tiếng của y, mấy người còn lại cũng theo tầm mắt nhìn sang.
"Lạc Tây Nguyên?" Tống Cư Hàn có chút kinh ngạc.
Lạc Tây Nguyên hiển nhiên cũng thấy bọn họ, dừng chân một cái, nghe được sau lưng truyền tới tiếng kêu đau, vội vàng lật đật tránh ra.
Bốn người lúc này mới chú ý tới phía sau còn có một người —— là Nguyên Cạnh.
Nguyên Dương nhất thời không biết nên đối với sự xuất hiện của người nào cảm thấy kinh ngạc hơn, thế nhưng như vậy thì có thể giải thích tại sao nơi này trừ bọn họ ra sẽ có người khác.
"Ca?" Nguyên Cạnh lách qua Lạc Tây Nguyên đi tới.
Lần này đến phiên Lạc Tây Nguyên ngu, Nguyên Lập Giang bên ngoài ít nói đến tên đứa con trai nhỏ Nguyên Cạnh này, cơ hồ không nhiều người biết. Lạc Tây Nguyên cũng chẳng qua là cảm thấy cái họ Nguyên này rất tình cờ thôi, kết quả. . . Bọn họ là anh em?
"Em làm sao ở đây?"
"Ba để quên đồ ở đây, kêu em tới lấy."
"Vậy hắn thì sao?" Nguyên Dương chỉ chỉ Lạc Tây Nguyên.
"Anh ấy là anh của bạn học của em, bọn em mới vừa cùng nhau ăn cơm."
"Em? Cùng hắn? Hắn. . ."
Nguyên Dương còn muốn nói gì nữa, bị Cố Thanh Bùi kéo.
Hắn nháy mắt với Nguyên Cạnh: "Tiểu Cạnh, bọn em cầm đồ đi nhanh đi."
" Vâng, chị dâu, các anh từ từ chơi."
Lạc Tây Nguyên lại một lần nữa trợn to hai mắt, lúc bị Nguyên Cạnh kéo đi hắn còn có chút hoảng hốt.
Hôm nay lượng tin tức. . . Có chút quá lớn. . .
Trên đường về nhà, Nguyên Dương còn có chút ủ rũ.
Đối với chuyện em trai ruột của y hướng về phía một tên mặt trắng nhỏ khác kêu "ca", y vô cùng khó chịu!
Cố Thanh Bùi nhìn y buồn buồn không vui, đột nhiên rất muốn trêu chọc y một chút.
"Ai, em nói xem, Tiểu Lạc nhìn người thật so với trên ti vi còn đẹp mắt hơn một chút ha."
Nguyên Dương quả nhiên lập tức bùng nổ.
"Anh mù à? Còn cái gì mà Tiểu Lạc? Hắn cũng không thích loại như anh, đừng nghĩ nữa."
Cố Thanh Bùi cố gắng nén cười: "Làm sao, hắn thích em đúng không?"
"Hắn thích cũng không được, em chỉ thuộc về anh." Nguyên Dương một cái tay nhéo mặt Cố Thanh Bùi, "Hơn nữa, hắn không thích em, hắn thích em trai em."
"Hả? Làm sao nay thông minh vậy?"
"Ai không nhìn ra chứ? Em còn có thể nhìn ra, anh đặc biệt thích em." Nguyên Dương nghiêng đầu cắn lên một dấu răng rõ ràng.
"Em thật không biết xấu hổ." Cố Thanh Bùi cười mắng.
"Vậy anh có thể nhìn ra được không?"
"Cái gì?"
"Em cũng đặc biệt đặc biệt thích anh."
Mặt khác:
Lúc anh em họ Nguyên ngươi một lời ta một lời, Tống Cư Hàn ôm Hà Cố ở bên cạnh xem cuộc vui.
Hắn cảm thấy mình còn thiếu một túi hạt dưa.
"Hắc hắc, báo ứng."
"Cư Hàn. . ." Hà Cố bất đắc dĩ nói.
"Ai, bảo bảo, em cũng đau lòng."
"Cái gì?"
"Nguyên Lập Giang, sinh được hai đứa con trai, cũng phế cả hai, ha ha ha ha!"
. . . Tống Hà thật giống như cũng không khá hơn chút nào, Hà Cố yên lặng nghĩ.
#Đại_Giang_Đại_Hà_thảm ( Đại giang đại hà là tên một bộ phim nổi tiếng, cũng là tên cp Nguyên Lập Giang-Tống Hà =)))
Cre: http://qiuchi624.lofter.com/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com