"Sinh nhật vui vẻ." "Cám ơn."
Nguyên Cố: "Sinh nhật vui vẻ." "Cám ơn."
Thời gian: Trong khoảng hai năm Nguyên Cố chia lìa, sinh nhật Cố Thanh Bùi .
Nguyên Dương ký xong phần văn kiện cuối cùng, đóng lại bút thép, giơ tay lên nhéo gáy một cái, ngửa đầu xoay phần phía dưới cổ đã cứng ngắc.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, thư ký dè dặt đi tới, "Nguyên tổng. . . ."
Nguyên Dương liếc nhìn cậu, cầm lên bọc văn kiện trước mặt tiện tay ném tới bàn làm việc đối diện, lãnh đạm nói: "Đem đi đi."
" Vâng, " thư ký cầm văn kiện lên hơi liếc mắt nhìn Nguyên Dương, vẫn là không nhịn được mở miệng nói: "Nguyên tổng, nghỉ một lát đi, ngài vì vụ này đã liên tục ba ngày không nghỉ ngơi, chúng ta. . ."
"Bớt nói nhảm, " Nguyên Dương buồn bực cắt đứt lời thư ký, "Ngại mệt mỏi thì cút ngay đi." Thư ký ngay sau đó ngậm miệng, xoay người đi ra cửa.
"Đúng rồi." Thanh âm trầm thấp mệt mỏi của Nguyên Dương vang lên lần nữa, thư ký xoay người, làm ra tư thế tùy thời chuẩn bị nghênh đón nhiệm vụ mới.
Nguyên Dương cầm lên điện thoại di động của mình quơ quơ, "Đi làm cho tôi một thẻ sim mới."
"Nguyên tổng, ngài muốn đổi số điện thoại di động?"
"Không liên quan đến cậu, ít hỏi đi." Nguyên Dương hiển nhiên đã cực kỳ mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn đuổi thư ký ra ngoài để mình chợp mắt một lúc.
Thư ký cũng là người biết nhìn sắc mặt, không hỏi nhiều, mở cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng lại từ bên ngoài, đi làm chuyện của mình.
Nguyên Dương một tay xoay điện thoại di động, tựa hồ đang suy tư điều gì, chỉ chốc lát sau hắn nhận được điện thoại.
"Nguyên tổng, Cố tổng hôm nay hẹn nhân viên công ty sau khi tan việc ở quán rượu XX chúc mừng sinh nhật. Vương Tấn họp ở trong nước không thể qua, Cố tổng hôm nay. . . dường như tâm tình rất tốt." Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng báo cáo nghiêm chỉnh quy cũ lại quen thuộc, là thám tử Nguyên Dương phái đi Singapore, đặc biệt báo cáo cho Nguyên Dương tất cả mọi động tĩnh của Cố Thanh Bùi.
" Được, đã biết, cho gửi lời chào Tiểu Lý, tối nay để cho hắn trông Cố Thanh Bùi một chút, giúp anh ấy ngăn cản rượu, không cho phép người khác rót."
Tiểu Lý là nằm vùng của Nguyên Dương vào công ty của Cố Thanh Bùi ở Singapore, bình thường phối hợp với thám tử tiết lộ các loại tin tức cho Nguyên Dương.
" Được, Nguyên tổng, vậy tôi cúp máy trước đây."
" Ừ."
Cúp điện thoại, Nguyên Dương đi tới trước cửa sổ phía sau, nhìn nhà cao tầng mọc như rừng trong thành phố, trong con ngươi u tối lộ ra thần sắc không rõ.
Cố Thanh Bùi. . .
Sau khi tan việc, Nguyên Dương hôm nay không đáp ứng lời hẹn của Bành Phóng , mà tự mình lái xe trở lại nhà mà hắn và Cố Thanh Bùi từng ở chung. Những ngày qua, hắn quá mệt mỏi, chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.
Tắm xong, Nguyên Dương cầm ra một lon bia từ trong tủ lạnh, hắn cầm điện thoại di động lên, ngồi trên thảm giữa phòng khách dựa lưng vào ghế sa lon. Vóc dáng hắn lớn như vậy, co ở một góc ghế sa lon nhìn có chút đáng thương.
Một lon bia rất nhanh xuống bụng, hắn theo ánh sáng trên màn ảnh điện thoại di động mở ra thông báo cuộc gọi, ở trong mục 'Người liên lạc gần đây' tìm một vòng không thấy cái tên mà hắn muốn.
Không biết làm sao mở ra 'Người liên lạc', ngón tay thon dài chậm rãi lướt, cuối cùng ở cái tên 'Cố Thanh Bùi' liền ngừng lại.
Hắn nhìn ba chữ kia cười một tiếng giễu cợt, nhấn gọi, vô ích.
Cố Thanh Bùi đi Singapore cùng ngày liền đổi số di động, hắn cũng biết nhưng hắn một mực kỳ vọng số cũ này của Cố Thanh Bùi có thể gọi thông, vậy thì thể hiện rằng Cố Thanh Bùi còn nguyện ý để cho hắn liên lạc với mình, như vậy hắn sẽ không để ý hết thảy vọt tới Singapore, nói cho Cố Thanh Bùi mình nhớ hắn bao nhiêu, đã trải qua bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu hối hận về tất cả mọi việc mình từng làm.
Nhưng là, Cố Thanh Bùi cho tới bây giờ cũng sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, cho tới bây giờ chưa từng cho. Vô luận hắn làm sao cầu xin Cố Thanh Bùi không nên rời khỏi, cầu Cố Thanh Bùi tin tưởng hắn, hắn có thể vì Cố Thanh Bùi cố gắng, không tiếc hết thảy đạt được thứ mà Cố Thanh Bùi mong muốn, cũng chỉ là thiếu một chút xíu thời gian.
Hắn đuổi không kịp thở, nhưng là đối phương thật giống như cho tới bây giờ không xem hắn là người, ngay cả chó cũng không bằng, đi tiêu sái như vậy, một cái ngoái đầu nhìn lại cũng không muốn để lại cho hắn.
Gắng sức đuổi theo, rốt cuộc không thấy bóng lưng người.
Khóe miệng Nguyên Dương nhếch lên cười lạnh một tiếng, ánh mắt dần dần hung ác, lon bia trong tay cũng bắt đầu biến hình oằn mình chịu đựng lửa giận của Nguyên Dương, chỉ có thể phát ra âm thanh buồn buồn của tiếng vỏ nhôm bị bóp nhăn nhúm, trong không khí còn pha tạp tiếng nghiến răng, Nguyên Dương bây giờ giống như một con dã thú sắp nổi giận, hắn gào thét ra còn khá tốt, khi hắn buồn bực không lên tiếng, thời điểm một mình nảy sinh ác độc quả thực để cho người không lạnh mà run.
Giống như một ít động vật giàu tính công kích, khi nó gầm to, bạn biết đây là nó đang cảnh cáo bạn, đang thử thăm dò bạn, chỉ cần bạn giữ tư thái bất động, song phương ở một giai đoạn dò xét lẫn nhau, bạn tối thiểu tạm thời an toàn. Nhưng khi nó không lên tiếng, thời điểm chẳng qua là gắt gao nhìn chăm chú vào bạn, bạn sợ rằng đã lạnh một nửa.
Cả phòng rơi vào một tầng băng sương lạnh thấu xương.
Một trận tiếng chuông báo rơi vào tai Nguyên Dương còn đang tức giận, hắn nhận điện thoại.
" A lô?" Giọng bình thản không gợn sóng.
"Anh em, ở nhà chứ ?" Là Bành Phóng gọi tới.
" Ừ, mày có chuyện gì?" Cố Thanh Bùi đi được một năm, Nguyên Dương đối với tâm tình kích động của mình khống chế tốt hơn rất nhiều, cũng học được cách che giấu cơn tức giận của mình.
Nguyên Dương ngữ khí bình thản làm cho Bành Phóng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở, "Tao hôm nay vừa vặn rảnh, muốn tao qua đó bồi mày vài ly không?"
"Không cần, không có chuyện gì thì tao cúp đây."
Sau khi Cố Thanh Bùi đi, trạng thái của Nguyên Dương một mực không tốt, tất cả các thứ này Bành Phóng đều thấy rõ. Hắn luôn luôn hẹn Nguyên Dương đi ra ngoài, uống chút rượu, tán gẫu một chút, định giảm bớt phiền muộn ưu tư trong lòng Nguyên Dương, nhưng từ đầu đến cuối hiệu quả không lớn.
Hôm nay Nguyên Dương không tới hẹn, hắn thuận tiện hỏi thăm một chút, biết được hôm nay là sinh nhật Cố Thanh Bùi, lúc này mới gọi điện thoại tới xem một chút trạng thái của huynh đệ nhà mình như thế nào.
"Nguyên Dương!" Ở khoảnh khắc Nguyên Dương sắp cúp máy, Bành Phóng ở bên đầu dây kia gấp rút kêu một tiếng.
Nguyên Dương lần nữa đem ống nghe nhắm ngay lỗ tai, không nhịn được hỏi một câu: "Mày rốt cuộc có chuyện gì? Có rắm mau thả!"
"Nguyên Dương, đã một năm rồi, nên buông xuống thôi."
Lời này vừa ra, Nguyên Dương trầm mặc một hồi, đầu ngón tay cầm điện thoại đều run rẩy, hắn đè giọng, cố gắng bình tĩnh, khạc ra một câu: "Cúp máy."
Bành Phóng thở dài, cúp điện thoại.
Nguyên Dương tháo ra thẻ sim điện thoại, cầm lên một thẻ sim khác mà thư ký hôm nay mới làm để trên bàn uống trà nhỏ lắp vào máng sim. Sau đó ở trên màn ảnh nhanh chóng đánh ra một chuỗi con số, đó là số điện thoại của Cố Thanh Bùi mới đổi ở Singapore mà thám tử đã báo cho hắn từ rất lâu trước kia.
Hắn nhìn dãy số sững sốt hồi lâu, hắn không dám dùng số cũ của mình gọi tới, mặc dù hắn không xác định Cố Thanh Bùi có còn nhớ hay không số điện thoại của mình, nhưng là hắn sợ Cố Thanh Bùi sau khi thấy số kia sẽ cúp máy trong nháy mắt.
Điện thoại gọi thông, vang lên hồi lâu, bên kia không người tiếp.
Đúng rồi, Cố Thanh Bùi hôm nay cùng người khác đi ra ngoài ăn mừng, có lẽ uống nhiều rồi đi.
Nguyên Dương cúp điện thoại, vẻ mặt đờ đẫn. Hắn một mực muốn gọi điện cho Cố Thanh Bùi, nhưng hắn cuối cùng là không dám. Hắn sợ nghe được âm thanh cự tuyệt bên đầu điện thoại kia, lúc đó để cho hắn đối với chuyện bây giờ hắn đang làm mất đi lòng tin, cho nên hắn một mực chịu đựng, không dám để cho Cố Thanh Bùi chặt đứt khao khát sau cùng của hắn.
Nhưng là liên tục mệt mỏi ba ngày, tối nay hắn có chút không nhịn được, hắn nghĩ dù là có thể nghe Cố Thanh Bùi nói một tiếng "A lô" cũng tốt, dù là chỉ một tiếng, hắn quả thực quá nhớ Cố Thanh Bùi.
Mắt thấy lập tức qua mười hai giờ, Nguyên Dương khôi phục thanh tỉnh, hắn nhìn dãy số gọi thông mười mấy lần đều không người nhận, cuối cùng ở trước lúc đồng hồ gõ mười hai tiếng, hắn gửi qua một tin nhắn ngắn: "Sinh nhật vui vẻ."
Sau đó hắn liền ôm điện thoại di động, mơ mơ màng màng ngồi dưới đất đợi một đêm, Cố Thanh Bùi từ đầu đến cuối không có hồi âm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Dương chống ghế sa lon từ dưới đất đứng lên, thở ra một hơi, lắc lắc đầu óc hỗn độn, ngay tại lúc hắn chuẩn bị đi rửa mặt, điện thoại di động reo.
Hắn hoảng hoảng hốt hốt cầm điện thoại từ dưới đất lên, là trong dự liệu, cũng là ngoài ý liệu.
Cố Thanh Bùi gửi trả lời, "Cám ơn."
Một lát sau, lại gửi tới một tin nhắn, "Xin hỏi ngài là?"
Số điện thoại quốc nội xa lạ, cộng thêm mười mấy cuộc gọi nhỡ, lấy đầu óc của Cố Thanh Bùi hiển nhiên là đoán được cái gì.
Nguyên Dương chịu đựng chua chát cười hừ mấy tiếng, gửi lại, "Tôi là cấp dưới công ty cũ của ngài, ngài có thể đã quên tôi rồi."
Lần này qua rất lâu Cố Thanh Bùi mới trả lời, "Quả thật không quá nhớ, dù sao vẫn cám ơn lời chúc phúc của cậu, cũng chúc cậu tất cả đều tốt đẹp."
Nguyên Dương nhiều lần không nhịn được muốn gọi lại, nhưng là sợ ngay cả cơ hội đối thoại như thế này cũng sẽ mất đi.
Hắn tay run run lập tức gõ mấy chữ, "Cố tổng hãy chiếu cố mình thật tốt, chúng tôi rất nhớ ngài."
" Được."
Sau đó không có động tĩnh gì nữa, Nguyên Dương nhìn chằm chằm màn ảnh điện thoại, từ từ ngồi dưới đất, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nhỏ xuống.
Nếu như tôi nói tôi là Nguyên Dương, ông có thể hay không cũng không để ý đến tôi. . . . .
Mà bên đầu điện thoại kia Cố Thanh Bùi đánh xong chữ 'Được' đột nhiên cảm thấy một trận buồn bã, hắn lấy mắt kiếng xuống, từ từ cúi đầu nhoài người trên bàn làm việc.
Tôi cho là cậu, tôi còn tưởng rằng là cậu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com