Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2. tỉnh giấc

'B công anh nào đâu li tàn
Cánh hoa y vn thong đâu đây
Ch ngày sau ươm mm n r
Mt con người mi chng l lùng.'

'Xin chào, cậu ổn chứ?'

Park Woojin giật mình quay sang, tự bao giờ đã có một người con trai ngồi lại bên cạnh cậu lúc nào không hay.

Người con trai ấy bo gối, nghiêng đầu nhìn Woojin. Anh có ngoại hình thật đẹp, đó là những gì Woojin nghĩ tới ngay từ giây phút anh lọt vào tầm mắt cậu. Khuôn mặt anh với hai má bầu bĩnh thật đáng yêu, cùng với đó là làn da sáng ngời cùng đôi môi chúm chím hồng hào. Trong sáng và thuần khiết, như một thiên thần được thượng đế giáng xuống. Mái tóc đen nhánh, loà xoà trước mi mắt nhưng vẫn không thể giấu nổi đôi mắt to tròn của anh. Nó như chứa cả một trời sao lấp lánh, hướng về phía cậu một ánh nhìn thật trìu mến và xen chút lo lắng. Trái tim gợn sóng của Woojin vì anh mà đột nhiên yên ả đến lạ. Giọng nói trầm ổn ngọt ngào của người kia cũng khiến Woojin ngây người mất vài giây.

Cậu quay mặt, quệt vội nước mắt, và im lặng. Woojin không nghĩ cậu có nhã hứng kết bạn bây giờ, khi mà cậu mới trải qua một quãng thời gian không mấy thoải mái. Hơn nữa người trước mặt còn nhìn thấy cậu khóc nữa. Cậu không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bản thân yếu đuối như bây giờ. Dù đây có là trong mơ hay ngoài thực...

'Này cậu tên gì vậy?'

'...'

'Này cậu ơi~'

'...'

'Cậu ơi~'

'...'

'Cậu da ngăm ơi cậu nghe thấy không?'

'Yah cậu bảo ai đen hả?'

Woojin tức giận ngóc đầu dậy, quay sang hét lớn. Từ nhỏ đến giờ Woojin vẫn luôn gắn liền với biệt danh 'người con của biển cả' chỉ đơn giản bởi làn da có phần trầm hơn so mọi người. Kim Donghyun bạn thân cậu còn trêu chọc rằng đó là do nụ cười cậu như ánh nắng mặt trời nên da cậu mới bị cháy theo. Sau đó thì hắn bị cậu tẩn cho một trận, làm khuôn mặt đẹp trai ngàn vàng mà các chị em trân quý của Donghyun bầm mất một chỗ to tướng. Nhưng dù cậu có phát điên cả ngàn lần vì cái trò đùa ấy, Kim Donghyun vẫn chẳng chịu dừng lại. Park Woojin chợt trùng xuống. Lý do ngày ấy cậu khó chịu cũng không hẳn là vì làn da ngăm của mình, có lẽ là do cái nụ cười này nữa. Cậu không thích sự rực rỡ của nó. Không hề thích. Nó khiến mọi người và cả chính bản thân cậu nghĩ rằng cậu vẫn ổn. Nhưng cậu chưa hề ổn. Chưa bao giờ.
Cậu bạn kia giật mình nhìn Woojin quạo lên rồi lại bối rối khi thấy cậu trở lại trạng thái như ban đầu. Anh lúng túng nhìn cậu một chút, rồi từ từ dịch người đến sát gần Woojin. Anh chợt ngại ngùng nhìn sang một bên, tay giơ về phía cậu và điều đó khiến Park Woojin khó hiểu nhìn anh với vẻ đầy nghi ngại.

'T... Tôi nghĩ cậu cần một cái nắm tay'

Mặt anh đỏ ửng đến tận mang tai, miệng lắp bắp lên tiếng. Bầu không khí thật im lặng bao trùm hai người. Park Woojin ngây người, từ trước đến nay cậu chưa từng gặp một ai giống anh. Một con người không biết từ đâu ra xuất hiện ở một chốn mông lung như này. Một con người chủ động để người khác nắm tay ngay lần đầu gặp mặt. Một con người kỳ quặc.

'Cảm ơn'

Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên khi bắt đầu cảm nhận những ngón tay của cậu khẽ chạm vào tay anh. Một lời đề nghị kỳ quặc đến từ một người kỳ bí được một người kỳ lạ không kém chấp nhận. Bàn tay hai người nắm chặt trong suốt hàng giờ đồng hồ mà chẳng ai lên tiếng về nó, dù cho anh có vẻ bắt đầu nói liên tục về những câu đùa vu vơ cốt chỉ để cậu vui lên. Dẫu vậy, Park Woojin vẫn một mực gục xuống cánh tay còn lại trên đầu gối, không để cho người bên cạnh nhìn khuôn mặt của cậu. Cậu chưa bình ổn lại sau khi từng đợt sóng cảm xúc tức mình ùa về, nhưng cái nắm tay của người kia khiến tâm cậu bình ổn hơn rất nhiều. Bàn tay của người to lắm, nhưng lại vừa khít với bàn tay cũng không hề nhỏ bé của cậu. Tuy nó có phần thô ráp bởi những vết chai sần nổi lên nhưng đem lại cho cậu thật nhiều sự ấm áp. Có lẽ nó giống như anh, không biết nói những lời khuyên nghe vĩ đại mà thực chất lại sáo rỗng, nhưng có thể dùng tất cả để khiến người khác yên lòng.

'Này, tên gì?'

Anh ngẩn người khi nghe thấy cái tông giọng nam tính của Woojin lần đầu phát lên sau cả hàng tiếng đồng hồ cậu giữ mình kín như bưng, dù cậu vẫn nhất quyết không ngẩng đầu lên nhìn anh. Mỉm cười thật tươi, anh chẳng giấu nổi hạnh phúc, nhanh chóng trả lời câu hỏi của cậu với cái tông giọng vui vẻ lạ thường.

'Im Youngmin, anh là Im Youngmin'

Woojin lén nhìn nụ cười người nọ. Một nụ cười thanh thuần đáng yêu. Có lẽ vì anh là thiên thần, nên nụ cười của anh mới thật dễ chịu làm sao. Woojin bỗng chẳng còn cảm thấy ghét cười nữa. Cậu quay đầu, nhìn thẳng xuống mặt hồ, nhẹ buông một câu khi vành tai đã dần đỏ ửng.

'... nghe ngốc thật'

'Gì chứ?'

Woojin phụt cười khi thấy biểu cảm giận dỗi của Youngmin. Ai đời cơ thể lớn tồng ngồng vậy rồi còn phùng má chu miệng lên như trẻ con thế chứ.

'Tôi là Park Woojin.'

Anh quay người nhìn cậu, miệng lầm bẩm lại cái tên người đối diện, ánh mắt chạm phải đôi mắt cậu và chợt trở nên trìu mến lạ thường. Nó khiến tim cậu đột nhiên lại đập lên từng hồi vội vã, nhưng không hề khiến cậu khó thở như khi cậu vật lộn với đống ký ức tồi tệ đó. Và Woojin đang cảm nhận được từng tế bào trong người nóng dần theo những giọt mật ngọt trong mắt anh chảy ra.

'Nà-này, sao anh lại tìm thấy tôi?'

Lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng, Woojin nói ra câu hỏi lớn nhất trong lòng mình từ nãy đến giờ. Thực khó hiểu khi ở một nơi như thế này, cả hai lại xuất hiện cùng nhau.

'hmm... tôi nghe thấy tiếng chân, nên tôi đã đi theo, và thấy cậu...'

Im Youngmin cố gắng dùng ngón trỏ day day thái dương, nhớ lại chút sự việc xảy ra cách đây chẳng lâu. Park Woojin quay đi, chẳng nói thêm một lời nào sau câu trả lời của Youngmin. Anh trở nên lo lắng khi thấy thái độ của Woojin, liên tục đánh mắt sang phía cậu.

Vậy là không chỉ lúc cậu khóc, mà cả từ trước ấy, anh cũng đã thấy...

Woojin trở nên thật bình tĩnh. Với một tông giọng bằng bằng, cậu đáp lời.

'Anh có ngại nghe tôi dài dòng một chút không?'

Nhận được cái lắc đầu của người nọ, Park Woojin chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Youngmin. Mọi thứ cậu đã trải qua, đã chịu đựng, quay trở lại trong đầu cậu và rồi tuôn ra, chẳng ngừng. Những đớn đau, những bất công, những đàm tếu, qua giọng kể của Woojin, sao lại trở nên bình thường đến thế. Như thể mọi chuyện đã qua là một lẽ tất yếu, rằng Woojin đã vượt qua một cách dễ dàng, dù cho thực tế, có chăng đó chính là lý do khiến Woojin lạc ở đây.
Youngmin từ từ dịch người gần về phía Woojin, ánh mắt vẫn bâng quơ đặt ở nơi khác như chẳng có chuyện gì đáng để tâm. Chỉ có bàn tay anh là thật lòng, nó nắm lấy tay Woojin không buông, có đôi khi thả lỏng và xoa thật nhẹ nhàng, như để trấn an, giúp cậu bình tĩnh lại khi giọng cậu bắt đầu có chút run run. 

'Woojin đừng khóc...'

Im Youngmin bất chợt đưa tay lên lau khóe mi người bên cạnh. Woojin bật cười, gì chứ cậu đâu có yếu đuối đến vậy, cậu vẫn chưa khóc mà.
Và rồi Youngmin tiến lại, đặt lên môi Woojin một nụ hôn thật nhẹ nhàng, như một cánh hoa đào vô tình lướt qua, có chút ngọt ngào, có chút lưu luyến, chẳng kịp để Woojin kịp nhận ra. Cậu ngẩn người hồi lâu, chút dư vị trên đầu môi tan ra, hoà quyện với những đau thương âm ỉ trong tim, vừa đắng lại vừa ngọt.

'Anh rốt cục là ai...'
sao lại khiến trái tim em bồi hồi...

Woojin nhìn anh với ánh mắt có chút kỳ lạ, ánh mắt cậu chưa từng dành cho ai. Nhưng trái ngược với cậu, Im Youngmin lại lặng người một vài giây, lòng lạnh đi. Anh đánh mắt sang hướng khác, né tránh cậu, nhếch lên một nụ cười không toàn vẹn, chua xót đáp lời.

'Anh cũng đã tự hỏi như vậy, cả trăm lần...'

Bàn tay đan lấy tay cậu khẽ nắm lại. Anh đang sợ. Có lẽ anh sợ một mình, nhất là giữa một nơi như này. Trắng xóa, rộng lớn, mông lung. Woojin không biết nữa. Tim cậu nhói lên, sự cô đơn của anh như đồng điệu với nỗi đau thương của Woojin, khiến Woojin càng đau lòng. Khẽ ôm anh vào lòng, cậu nhẹ nhàng vỗ về. Youngmin bình tĩnh hơn một chút, lại nở nụ cười để trấn an Woojin.

'Em biết anh không ổn mà...'

Người con trai ấy thật đáng thương. Chẳng biết mình đến từ đâu, sinh ra vì điều gì, chẳng biết rồi bao giờ sẽ biến mất. Vật vờ như một hồn ma, nhưng lại chẳng thể siêu thoát. Woojin tự hỏi nếu anh có một cuộc sống bên ngoài kia, giống như cậu vậy, thì anh sẽ là người như thế nào. Liệu anh có ấm áp như với cậu lúc này? Woojin muốn xoa dịu nỗi đau của anh, như anh đã làm với cậu vậy. Cậu mong anh đừng nở nụ cười ấy với cậu nữa, cái nụ cười che đậy cả thế giới ấy, bởi hơn ai hết, Woojin hiểu nó khổ sở như thế nào. Youngmin mím môi, để mặc bản thân được mệt mỏi trong lòng người bên cạnh. Người anh run lên, nhẹ nhàng.

Hai trái tim bị tổn thương, vô tình gặp nhau, chẳng hề định trước, giữa chốn không người vô định này, cùng nhau lấp đầy những lỗ hổng của thương đau bằng chút ấm áp chẳng biết khi nào sẽ nguội.

tích tóc

Woojin chợt thấy bản thân thật lạ. Cậu không thể ngăn nổi hai hàng mi đang trĩu xuống nặng nề. Cơ thể cậu nhẹ tênh.

Liệu có phải cậu đang tỉnh dậy khỏi giấc mơ này?
Vậy còn anh? Anh sẽ như thế nào? Anh sẽ biến mất theo chút ảo mộng trắng xóa này ư?
Để rồi lại một lần nữa rơi vào quên lãng?

Ôi không, Park Woojin chưa muốn rời đi.

Mắt cậu mờ dần, và rồi điều cuối cùng cậu lưu lại trong mắt là vẻ mặt hoảng hốt tột độ của anh.



.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com