Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#29.

           

Hyungseob nằm ngủ mơ màng, bị tiếng chuông điện thoại réo liên tục làm giật mình mà tỉnh dậy. Giọng nói của Seonho ở đầu dây bên kia như âm hồn héo úa vọng đến:

"Anh...em làm quen với Lai Kuanlin rồi..."

"Thế thì nói chuyện tiếp đi."

"Anh, anh đang say đấy à?"

"Anh cũng chẳng biết." Hyungseob uể oải ngáp một cái thật to. Sự não nề của Seonho bên kia truyền cả qua điện thoại, cậu vừa nghe nó kể chuyện vừa xảy ra vừa buồn nhớ lại vẻ cáu kỉnh của Woojin, xem ra sự cáu kỉnh hay ghét bỏ cũng không làm Woojin trở thành người xấu được. Cậu em vẫn đang thở vắn than dài qua điện thoại, Hyungseob mải nghĩ đến xuất thần, không nghe rõ nó nói những gì, cậu chỉ cười cười đùa giỡn:

"Anh thấy đây là tín hiệu tốt đấy chứ. Em cũng lên kế hoạch sẽ nói chuyện lại từ đầu với Kuanlin sau khi về nước đúng không? Bước chín mươi chín bước dùm nó rồi, nó là người cần phải bước bước cuối cùng chứ." Huống gì, chuyện của hai đứa này không phải kiểu người bước chín chín bước kẻ bước một bước, mà là Yoo Seonho bước chín chín bước rồi co giò chạy về vạch xuất phát, để Lai Kuanlin mới đi được một bước phải ngỡ ngàng rồi cũng cuồng chân đuổi theo. Cậu Yoo thấy cậu Lai đang phi  nước đại về phía mình thì cũng vứt hết cả giá rổ mà chạy lại lần nữa rồi.

"Anh về nước rồi mà vẫn chưa có tí gì xảy ra à? Anh gặp anh Woojin chưa? Nói chuyện chưa? Anh ấy có đánh anh không? Nếu anh ấy đánh anh thì em gọi xã hội đen cho anh xử lý anh ấy nhé?"

"Woojin không cục súc như Kuanlin đâu nhé."

"Gớm, bênh chằm chặp." Đầu dây bên kia Seonho xì một cái rõ dài. " Nghe cái giọng này của anh là em biết chuyện tốt chẳng ra tốt mà xấu chẳng ra xấu rồi. Anh đẩy nhanh tiến độ lên đi, theo đống phim từ Hàn qua Đức qua Pháp mà em đã cày, ex gặp lại nhau mà không cọ sát sinh nhiệt được lần nữa thì chắc chắn câu chuyện kết thúc rồi. Anh mà không nhanh nối lại tình xưa thì lúc quay về Pháp chắc chắn hai người đứt hẳn đấy."

"Này Yoo Seonho... dạo này em lén anh xem phim con heo đấy à?"

"Bậy, thế em không phải người lớn chắc?" Seonho vặn lại, giọng đầy tự đắc. "Huống gì chẳng có phim con heo nào xây dựng được những tư tưởng nhân văn và tiến bộ vượt bậc như thế đâu nhé, chỉ có Yoo Seonho này thôi.Bên Hàn đang là nửa đêm đúng không? Anh ra ngoài uống nước ấm rồi ngủ tiếp đi, sáng mai dậy nhớ uống canh giải rượu."

"Vâng, cậu đừng học ngành kinh tế nữa mà chuyển qua làm biên kịch luôn đi. Đuổi anh đi ngủ sớm thế để chú em làm gì?" Hyungseob cười trêu, đổi lại Seonho bên kia gắt gỏng đầy vụng về, che giấu sự ngượng ngùng:

"Nhắn tin với Lai Kuanlin chứ còn gì nữa!!!"

.

.

.

Mới bảnh mắt tiếng chuông điện thoại đã réo ầm ĩ bên tai Hyungseob, cậu cương quyết bấm nút tắt, vùi mặt vào chăn. Hôm qua Seonho gọi cậu dậy giữa chừng làm Hyungseob bị mất giấc, trằn trọc một lúc lâu mới đi vào giấc ngủ được. Bảy rưỡi sáng, đến con gà còn chưa thèm gáy, tiếng chuông điện thoại dai dẳng nhất quyết không buông tha cậu, Hyungseob "Aishhh" một cái rồi nghe máy. Đầu dây bên kia là Park Jihoon giọng tươi rói trong vắt, tràn trề sức sống:

"Đi ăn phở không Hyungseob? Ăn phở giải rượu tốt lắm đấy!"

"Không đi với Woojin đâu nhé." Hyungseob cảnh giác. Jihoon bên kia ngạc nhiên:

"Ơ, nó có uống mấy đâu mà phải giải?"

"Thế cậu cũng có uống đâu mà giải?" Hyungseob vặn ngược lại. Ở đầu dây bên kia, Jihoon im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng thẽ thọt như sợ Hyungseob lại đâm bang mình một lần nữa:

"Cậu thiếu niềm tin vào tôi đến thế ư?"

"Không phải, tôi..."

"Đừng nói nữa. Tôi biết mà. Cậu chê tôi phiền đúng không?" Jihoon nói như thể sắp khóc đến nơi, giọng ảo não của cậu đột nhiên khiến Hyungseob bối rối chẳng biết phải làm gì. "Tôi biết tôi là trung tâm gây rối mà, tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa Hyungseob à, hic..."

"Thôi được rồi đi ăn ở đâu?" Hyungseob vò đầu, không cam tâm bước xuống giường. Hệ quả của việc đã uống rượu còn ngủ không ngon giấc hiện rõ trên gương mặt cậu, bọng mắt của Hyungseob sưng to như thể đắp hai quả trứng gà vào, mặt thì phờ phạc, giữa trán còn có một cục mụn bé xinh mọc lên. Vuốt qua cái tổ quạ trên đầu, cậu vào đánh răng rửa mặt thay đồ, mười phút sau xuống đến sảnh đã thấy Park Jihoon vận đồ thể thao đang đứng chờ mình, nụ cười tươi như nắng mai.

"Ủa sao cậu lại mặc như sắp đi làm thế này?"

"Đoàn làm phim dĩ nhiên phải đến sớm hơn diễn viên rồi." Hyungseob không mặn không nhạt nhìn Jihoon, lòng thầm thở dài. Biết thừa mình sắp rơi vào cái bẫy mà cậu chàng đặt ra nhưng cậu không đủ cứng rắn để dập điện thoại. Park Jihoon năm nay mà không được nhận Baeksang thì đúng là sự thiếu sót của nền điện ảnh nước nhà.

Y như rằng, Jihoon dẫn Hyungseob đến một hàng phở mà Woojin đã từng kể cho Hyungseob nghe rất nhiều lần, còn hứa hẹn nếu hai người uống rượu cùng nhau thì sáng hôm sau sẽ ra đó ăn giải rượu. Chưa kịp uống rượu với nhau thì đã chia tay, Hyungseob không biết khóc hay cười khi nhìn thấy Woojin đội mũ đen sùm sụp đang ngồi thù lù một góc mà húp soàn soạt. Jihoon còn làm như bất ngờ lắm:

"Trời ơi tin được hông?? Tui được gặp Park Woojin idol ở hàng phở nè!"

Woojin ngước lên, nhìn thấy Hyungseob đứng đằng sau Jihoon thì không mặn không nhạt lườm thằng bạn một cái. Jihoon đon đả kéo ghế ngồi phịch xuống trước mặt Woojin:

"Úi, hết bàn rồi. Park idol cho bọn mình ngồi cùng với nhe?"

"Tôi ăn xong rồi." Woojin một hơi nhét hết đống bánh phở và thịt bò trong bát vào miệng mình, nhai như thể kiếp trước chúng đã gây thù chuốc oán gì với cậu vậy. Hyungseob tự dưng rùng mình, cảm giác như đống đồ ăn ấy đang chết thay cho mình, cậu không tự chủ được lùi lại một bước. Lúc này Woojin đã nhai xong, cậu đặt đũa xuống bàn, ngước mắt nhìn Jihoon một cái đầy lạnh nhạt rồi bỏ đi.

"Aii... Hyungseob à ngồi xuống đây nào." Jihoon thở dài.

"Đừng làm mai làm mối nữa." Hyungseob gọi  một bát phở tái rồi đưa menu cho Jihoon. "Cậu có thấy rất vô ích không?"

Jihoon lặng im. Hyungseob cũng không buồn nói nữa, cậu tập trung ăn phở. Tính ra Hyungseob cũng thất vọng lắm, cảm giác như thể mình không những bị người ta ghét mà còn bị ghét đến ngó lơ, im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ mà. Đến lúc hai người ra trả tiền, thu ngân nhìn hóa đơn một lúc rồi nói, bàn hai người đã được một người trẻ tuổi thanh toán rồi.

Jihoon mở lớn mắt hai giây rồi phá ra cười.

"Đm..." Cậu lẩm bẩm. "Nhờ mua bánh gạo cho thì không bao giờ lấy thiếu một xu!"

.

.

.

"Anh cứ định không nói chuyện mà vẫn trả tiền cho người ta như thế à? Người ta gọi như thế là trai đểu bẩm sinh đó?" Kuanlin nằm lăn ra ghế sofa, nghe Woojin kể chuyện thì nhỏm dậy.

"Anh biết nói cái gì bây giờ?"

"Trên phim có nhiều mà! Cậu dạo này khỏe không? Nhìn cậu gầy đi rồi kìa? Hoặc anh vẫn chưa nguôi giận thì có thể nói "cậu vẫn còn dám vác mặt về đây à?", "cậu còn mặt mũi mà nhìn tôi ư?", kiểu kiểu thế. Hoặc anh đánh nhau với anh ấy luôn đi, đàn ông con trai với nhau cả đám sợ gì cơ chứ?"

"Chú đang kể lại chuyện của mình với Seonho đấy à?" Woojin liếc một cái, Kuanlin tự động ngồi im. Một hồi lâu sau, cậu lí nhí:

"Người ta có biết gì đâu..."

"Anh sẽ nói chuyện với cậu ấy, nhưng không phải bây giờ. Cơ mà sao anh lại phải bắt chuyện trước? Cậu ấy bỏ anh đi cơ mà?"

"Anh trai à, anh mà bắt người ta nói chuyện trước thì anh thành trai đểu thật đó! Anh Hyungseob cũng đủ cắn rứt lương tâm rồi mà! Anh phải mở lời thì mới chứng tỏ mình là một chàng trai rộng lượng, đầy lòng khoan dung được!"

Ngừng một lát, Kuanlin tiếp tục:

"Với cả, sau khi bối cảnh phim được set up hoàn chỉnh, anh Hyungseob sẽ cùng với thầy của ảnh bay về Pháp. Dù gì thì anh ấy cũng chưa học xong mà. Bây giờ anh mà để anh ấy đi là mất thật đấy, người ta là nhiếp ảnh gia đầy triển vọng, ở lại kinh đô ánh sáng mới có thể trở thành huyền thoại chứ về đây thì sao mà thành."

"Em có vẻ nói chuyện với Yoo Seonho nhiều quá ha." Woojin dùng ánh mắt anh-biết-hết-rồi-đấy nhìn Kuanlin làm cậu đỏ bừng mặt, vội vã phân bua:

"Vớ vẩn! Nói vài chuyện linh tinh thôi." Ngừng một lát, cậu túm lấy bả vai Woojin mà lắc, cứ như thể lắc sẽ giúp Woojin bật một bóng đèn sáng trưng trong đầu và nhận ra tất cả mọi thứ vậy. "Anh nhớ phải nói đi nha nha nha nha!"

"Nghe cứ như mại dô mại dô cơ hội nghìn năm có một ấy nhỉ?"

.

.

.

Hôm sau, Jihoon đang ngồi uống nước quả thì suýt sặc khi thấy Park Woojin vừa hoàn tất cảnh quay đã lù lù đứng cạnh Ahn Hyungseob tự lúc nào. Đột nhiên cảm giác khổ tận cam lai tràn đầy lồng ngực khiến cậu thỏa mãn, cảm giác như mấy ngày hôm nay những gì mình làm chẳng có gì là uổng phí vậy. Tuy nhiên Woojin cứ đứng mãi như một cái cây thẳng tắp, miệng ngậm tịt như thể có ai cầm chìa khóa khóa chặt cậu ta lại vậy. Jihoon thở dài:

"Khổ quá, có mỗi cái chuyện mở miệng ra thôi mà cũng khó như nạy vỏ trai ấy!"

Bên kia, Woojin đang rất căng thẳng. Cậu biết nói gì với Ahn  Hyungseob bây giờ? Chẳng lẽ bổn cũ soạn lại, làm y như những gì Kuanlin nói à? Hay là làm gì? Có nên bày mặt lạnh không, hay bình thường thôi? Mình nên nói tông trầm hay tông cao? Từ từ đã mình hay bị nhầm hakdae với hwakdae, mình phải kiếm câu nào không có hai từ này. Nhưng câu nào không có hai từ này?

Park Woojin căng thẳng thì tay Ahn Hyungseob cũng đang đổ đầy mồ hôi vì hồi hộp. Cậu nhìn miệng Woojin hết khép lại mở mà vẫn chưa nói được lời nào, lòng tự dưng sốt ruột theo. Rốt cuộc cậu ấy có định nói gì với mình không? Hay là mình nói trước? Mà mình biết nói gì đây nhỉ, hi Woojin lâu quá không gặp à? Trời đất ơi Park Woojin không định nói chuyện với tôi thì ra chỗ khác dùm! Tim người ta rớt xuống đất chưa nhặt lên được đây nè!

Ngắc ngứ mãi, cuối cùng Woojin cũng bật ra được một câu:

"Cho tôi mượn máy ảnh được không?"

Nói xong thì cũng muốn tự cắn lưỡi mà chết.

End #29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com