Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Một tinh thần thể

Park Jihoon có chút phân không rõ thời gian trôi qua, tin tức tố công kích đối với một người mang thai có thể nói là "Trí mạng", nếu không phải Park Woojin đánh dấu tạm thời cậu, đứa nhỏ này có khả năng đã... Park Jihoon hung hăng siết chặt ngón tay, Park Thư!

Cậu có thể cho phép Park Thư nhục nhã cùng ức hiếp mình trong thời gian dài, nhưng nó dám để cho Alpha xa lạ đuổi đến cửa đả thương người, chuyện này chưa kết thúc đâu!

Đầu ngón tay Park Jihoon run rẩy mở màn hình di động, mới bảy phút trôi qua.

Vào lúc này hơi thở tuyết tùng mãnh liệt xông vào, Park Jihoon gian nan quay đầu, cửa phòng khép hờ bị hung hăng đẩy ra.

Park Woojin là Alpha cao cấp, bất luận dấu vết gì của tin tức tố xa lạ để lại cũng không thể gạt được hắn, nam nhân sắc mặt cực kì âm trầm, nhưng động tác cúi người ôm lấy Park Jihoon lại vô cùng dịu dàng "Đi, chúng ta..."

"Cho tôi một ít tin tức tố" Giọng điệu Park Jihoon vô cùng khẩn trương, giọng nói cậu khàn khàn, môi mỏng cọ vào cổ Park Woojin, để lộ ra uỷ khuất nhè nhẹ "Đau..."

Park Woojin liền duy trì tư thế ôm ấp này mà cắn tuyến thể Park Jihoon.

Có lẽ là nguyên nhân tâm lý, tóm lại theo tin tức tố dũng mãnh đi vào, Park Jihoon cũng dần dần bình tĩnh lại, sương đen trước mắt tản ra, hô hấp cũng từ dồn dập mà trở nên ổn định, thân thể căng chặt của cậu đột nhiên trở nên mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Park Woojin, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Có chuyện gì vậy?" Hương bạc hà từ hỗn loạn đến bình thản, đại biểu cho tình hình của Park Jihoon chuyển biến tốt đẹp, mà phát sinh chuyện như vậy, Park Woojin cần phải biết nguyên nhân xảy ra chuyện này.

Park Jihoon thoạt nhìn không muốn nói, tuy rằng Park Diệu Thịnh chưa từng cho cậu thực quyền, nhưng mấy năm nay cậu đối với Park thị rõ như lòng bàn tay, nghĩ kỹ đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng giờ phút này đây hơi thở trên người Park Woojin quá mức làm cho người ta sợ hãi áp lực, tuy rằng không phải đối với cậu, nhưng Omega lại có tâm lý "Phục tùng" Alpha của mình, Park Jihoon buột miệng thốt ra "Có thể là Park Thư"

Chi đưa ra một đáp án này, như vậy chính là Park Thư. "Nó là em trai của em" Park Woojin bế Park Jihoon lên "Một Alpha sắp phân hóa..." Giọng nói nam nhân đột nhiên im bặt, như là đem căm giận ngút trời trong khoảnh khắc áp xuống, không muốn để cho Park Jihoon thấy, hắn tinh tế vuốt ve phía sau lưng thanh niên, chuyển đề tài "Có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần" Park Jihoon không chút nào che giấu bài xích từ nội tâm "Đã không sao rồi"

Nghĩ đến bác sĩ đã từng dặn dò Park Woojin không nên quá miễn cưỡng, đương nhiên trọng điểm ở chỗ thuốc men và các thiết bị y tế cũng không hiệu quả bằng chính mình, hắn là Alpha của Park Jihoon, là ràng buộc và liên hệ đã khắc vào gen, hắn có thể cảm giác được Park Jihoon giờ phút này rất thoải mái.

"Cần tôi phải làm gì không?" Park Woojin cúi đầu, lưu ly sắc trong mắt nhiều thêm vài phần ôn nhu, đem hình bóng Park Jihoon toàn bộ đều lưu trong đó "Như thế nào mới có thể làm cho em thoải mái hơn?"

Park Jihoon môi run rẩy, tựa như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Nhưng Park Woojin không cho cậu cơ hội này, nam nhân thả lỏng một bàn tay nắm cằm Park Jihoon, khiến cho cậu nhìn về phía mình, ngoài mặt thì uy hiếp, nhưng thực chất lại vô cùng lo lắng "Nói"

Đuôi mắt Park Jihoon đỏ lên, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng "Anh có thể... ở đây với tôi không?" Cậu mới bị Alpha xa lạ dùng tin tức tố công kích, điều này đối với Omega bình thường mà nói là một chuyện cực kì kinh hồn bạt vía, càng đừng nói tới việc cậu đang mang thai, cảm xúc càng thêm mẫn cảm, từ lúc Park Woojin vừa xuất hiện cậu đã muốn khóc, chỉ là vẫn luôn nhịn đến bây giờ.

"Đương nhiên" Park Woojin điều chỉnh tư thế làm cho Park Jihoon gối lên vai của mình, hắn chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân cận như thế, nhưng giờ phút này tuyến thể yếu ớt của Omega gần ở bên môi, hắn lại cảm thấy cái ôm ấp này chỉ có thể là của Park Jihoon, đổi thành ai cũng chưa đủ tư cách, Park Woojin đắp chăn lông lên người Park Jihoon "Như vậy được chưa?"

Park Jihoon chậm rãi chớp chớp mắt, đây là biểu hiện tuyệt đối thả lỏng cảnh giác, cậu nhỏ giọng nói "Được rồi"Tròng kính cậu rất mỏng, bên cạnh còn treo một cái dây kính màu vàng nhạt vô cùng tinh tế, ít có nam nhân nào có thể tôn lên nhan sắc quý giá như vậy, thậm chí còn có vài phần nữ tính, nhưng Park Jihoon lại có thể, cậu đeo mắt kính lại phá lệ trông thanh tuấn nho nhã, nghe nói lúc vừa thành niên cậu còn được một Omega xa lạ tỏ tình, thật là một Omega "Thông minh" hiếm thấy, cũng đủ bình tĩnh kiềm chế, gặp loại chuyện này cũng không khóc than trời đất.

"Trước khi kết hôn tôi có xem qua ảnh chụp" Park Woojin bỗng nhiên mở miệng, đầu Park Jihoon hơi nghiêng về phía hắn, ý bảo đang nghe, Park Woojin tiếp tục "Từ tiểu học đến đại học, ông nội lo lắng tôi nhìn người một cách phiến diện, mà tôi nhớ rõ trước khi vào đại học em không mang mắt kính"

Park Jihoon còn đang ảo não đắm chìm ở "Chuyện mất mặt vậy thế nhưng hiện tại mới được biết", nghe vậy sửng sốt một chút "Đeo mắt kính sao? Lúc tốt nghiệp cấp ba có một trận bạo phát bệnh cảm, 90% Omega ở Thành Đô đều bị bệnh" khoé mắt cậu sáng sủa thoáng nhìn Park Woojin gật đầu, Park Jihoon suy nghĩ lý do thoái thác không được bén nhọn lắm "Cận thị là di chứng sau sốt cao, nhưng cũng không nghiêm trọng, hơn 200 độ"

"Phát sốt sao?" Park Woojin nháy mắt bắt lấy trọng điểm "Nhưng tôi nhớ rõ nếu trị liệu kịp thời sẽ không để lại di chứng gì" Trừ khi thể chất đặc biệt kém, mà bình thường kém đến như vậy sẽ không chống đỡ được đến khi sốt cao kết thúc.

Park Jihoon không hé răng.

Park Woojin trong lòng ẩn ẩn có đáp án, có chút phát lạnh, rõ ràng tin tức tố của hắn một chút cũng không ấm, thế nhưng cũng có thời điểm không muốn nghe, theo sát đó Park Woojin ôm chặt Park Jihoon, hô hấp gần đến mức phun ở trên mặt đối phương, hắn nhẹ nhàng lay động Park Jihoon "Nói, làm sao lại bị như vậy?"

"Ba mẹ đưa Park Thư đi ra ngoài du lịch, người hầu trong nhà cho rằng không nghiêm trọng" Park Jihoon dăm ba câu nói cho qua chuyện. Park Woojin trong lòng cứng lại, thật khó tưởng tượng một mình Park Jihoon như thế nào chống đỡ đến bây giờ, cậu chỉ là đứa trẻ vừa thành niên, lại là Omega, lần đó bệnh cảm lưu truyền làm mọi nhà cảm thấy bất an, Park Daehwi trực tiếp bị đưa đi cách ly bảo vệ, mà Park Jihoon sốt cao lại tự mình ở nhà chịu đựng, còn bị di chứng cận thị. Alpha cao cấp thiếu xót lòng đồng cảm, nhưng Park Woojin giờ phút này trong lòng phát khẩn, ngoại trừ thương tiếc cũng chỉ thừa lại phẫn nộ, hắn vẫn luôn cho rằng Park Diệu Thịnh chỉ là không xứng làm ba, hiện tại lại cảm thấy coi hắn là người người là đã nâng cao hắn rồi.

Cảm xúc như vậy tầng tầng kích phát, như là xuất phát từ bản năng, Park Woojin nghiêng đầu hôn mặt Park Jihoon, rất nhẹ rất nhanh, như là một cơn gió, lại như một mảnh lông chim, đột nhiên làm người ta tưởng như là ảo giác.

Park Jihoon "???"

Park Woojin "..." Đây là "Từ tâm" theo như lời Bae Jinyoung nói sao?

"Khụ khụ!" Hai người đồng thời ho ra tiếng, trong không khí có người châm lửa kíp nổ, ước số ái muội nháy mắt nháy mắt đẩy ra.

Tinh thần Park Jihoon kém, loại "trêu chọc" bất cẩn này hoàn toàn làm giảm bớt căng thẳng trong lòng cậu, qua vài phút, đầu trên vai trở nên nặng trĩu, Park Woojin rũ mắt, thấy người này ngủ rồi.

Trong phòng để lại đủ tin tức tố nồng đậm, Park Woojin chăm sóc Park Jihoon ngủ sâu, sau đó động tác cực nhẹ mà rời đi.

"Nghe bảo tiêu của tôi nói anh ta nằm gục ngay ở đó! Omega thật sự vô dụng, người như vậy còn đòi tranh đấu với tôi" Park Thư nằm trên ghế sô pha, đem chuyện bản thân dùng thủ đoạn hạ tiện công kích anh trai Omega của mình thành một đề tài câu chuyện, cùng người bên kia trò chuyện đến hăng say.

Tô Linh từ trên lầu đi xuống, nghe vậy trong lòng kinh ngạc "Con đang nói ai?"

Tô Linh là một Omega điển hình, dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ nghe lời Alpha của mình, mấy năm nay bà nhìn Park Diệu Thịnh đối với con trai trưởng rất không công bằng, nhưng mà một chút biện pháp cũng không có, chỉ cần Park Diệu Thịnh phóng thích một chút tin tức tố, bà liền không hề có đường sống mà phản kháng.

"Được rồi, tôi tắt máy trước" Biết mẹ thương tiếc anh trai, Park Thư cũng lười quan tâm đến bà, chủ yếu là nữ nhân này cứ khóc không ngừng, quá phiền "Không ai hết, mới vừa coi tin tức thôi"Tô Linh lại không tin "Tiểu Thư, Park Jihoon là anh của con, con không thể..."

"Được rồi!" Park Diệu Thịnh vừa lúc từ trên lầu đi xuống, bị công việc tra tấn đến đau đầu, nghe được hai chữ "Park Jihoon" liền tức giận "Park Jihoon dựa vào cái gì mà so với Tiểu Thư".

Park Thư đắc ý dào dạt "Đúng vậy!" Nói xong lại chà xát cánh tay "Sao lại thế này? Tự nhiên lại lạnh lên thế"

Hơi thở tuyết tùng thu liễm, bao trùm toàn bộ nhà cũ Park gia là cái lạnh thấu xương từ đỉnh núi tuyết vạn năm không tan.

"Lão gia!" Quản gia hoang mang rối loạn vọt vào "Park, Park tiên sinh tới!"

Park Diệu Thịnh mặt mày nhảy dựng "Ai?!"

"A一" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Park Thư nháy mắt mặt biến sắc, nó nhận ra đó là bảo tiêu nó thích nhất.

Park Woojin cũng nhận ra tin tức tố của bọn họ, chỉ cần tưởng tượng đến bọn họ đụng đến Park Jihoon trong lòng liền bạo phát, hai mắt Park Woojin ánh lên đáng sợ, như là trong không khí xuất hiện một bàn tay to vô hình, nâng Alpha kia lên không trung, nam nhân sắc mặt xanh tím, nghẹn đến mức khó chịu, chờ đám người Park Diệu Thịnh nghe được động tĩnh ra tới, Park Woojin trong nháy mắt đã thực hiện hàng chục lần công kích tin tức tố!

Áp chế giữa Alpha là tuyệt đối, tin tức tố công kích từ Alpha cao cấp không dễ chịu hơn những gì Park Jihoon trải qua, thậm chí là với tình huống thịnh nộ càng thêm thống khổ gian nan.

"Park Woojin!" Park Diệu Thịnh gầm lên, nhưng lúc Park Woojin liếc mắt nhìn qua một cái, ông lại sợ đến mức lùi về phía sau, thật cẩn thận hỏi "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tên Alpha này..." Park Woojin gằn từng chữ, lưu ly sắc trong mắt có chút biến hoá mà đổi màu, đó là dấu hiệu khi phát động công kích "Làm bị thương Omega của tôi"

Hắn liền như vậy tra tấn làm cho Alpha cường tráng kia hai mắt vô thần miệng sủi bọt mép, có thể thấy được cấp bậc tin tức tố làm cho người ta sợ hãi.

Park Thư ngửi được nguy hiểm, trước tiên trốn sau lưng Park Diệu Thịnh, run run rẩy rẩy nói "Anh làm, làm sao xác định được là hắn?!"

"Câm miệng!" Park Diệu Thịnh lúc này mới hiểu ra Park Thư làm gì, mức độ nhạy bén của Park Woojin đối với tin tức tố vượt qua Alpha tầm thường mấy trăm lần, nói cách khác hắn căn bản sẽ không nhận sai người!

...Park Jihoon rất nhanh đã tỉnh dậy, cậu hướng đến bên cạnh sờ sờ, trống không, trong lòng không kịp mất mát thì có một cái gì đó xù xù cọ vào tay cậu, Park Jihoon kinh ngạc đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới nhìn đến trong tầm tay có nhiều thêm một vật nhỏ, cái đuôi dài và mềm mại, bộ lông màu tuyết trắng, ước chừng to bằng lòng bàn tay, chóp mũi có chút hồng, hai tai dựng thẳng lên, động tác nhảy lên người cậu phá lệ nhẹ nhàng uyển chuyển, trông tinh xảo như một mô hình vậy.

Đây là... hồ ly? Trong mắt Park Jihoon toát lên yêu thích, không biết Park Woojin mua khi nào, rốt cuộc không nhịn được, cậu sờ sờ lỗ tai của vật nhỏ, xúc cảm tuyệt vời.

"Hồ ly nhỏ" thoải mái mà nheo lại đôi mắt, cùng thời khắc đó, Park Woojin trong nhà cũ của Park Gia hơi ngừng lại, tin tức tố bị chặn lại, Alpha bị hắn đánh liền ngã ở trên đất.

Không ai nhìn thấy lỗ tai Park Woojin đỏ lên.

Thực thể tin tức tố cùng chủ nhân xài chung một cái tinh thần thể.

Trước mắt bao người, Park Woojin giơ tay, nhẹ nhàng nắn vuốt vành tai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com