Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29


TᏂασ l*и kiểm tra giường ngủ, nước l*и ướt đẫm ga trải giường, buổi sáng bị chồng yêu nắc tỉnh

Mọi việc cứ như vậy, lúc tham quan phòng ngủ chính, hắn phải kiểm tra xem độ đàn hồi và độ êm của giường có ổn không, để sau này còn mây mưa này nọ đủ tư thế với Trần Đào, hắn bắt anh tựa vào mép giường làm một nháy, rồi bảo Trần Đào quỳ lên giường như cɧó ©áϊ để chó đực nện, bọn họ làm vài cơn mưa rào rải rác, mỗi lần anh sướиɠ sắp lêи đỉиɦ thì dươиɠ ѵậŧ lại rút ra ngoài, lúc này, anh không nhịn nổi nữa, ngón chân duỗi thẳng, cả người run rẩy đạt cực khoái.

Trương Nghiêu cười thơm thơm má anh, "Anh yêu, cái này thì bắt buộc phải mua rồi, anh làm ga giường ướt nhẹp luôn."

"Hức..." Trần Đào xấu hổ phát khóc, chưa được bao lâu mà nước l*и của anh đã rải từ cửa hàng thời trang lên tận giường căn hộ, tất cả là tại mấy tên khốn này.

Phòng tắm cũng là khu vực trọng điểm cần kiểm tra, Trần Đào phải cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ các chồng để tắm rửa, nếu phòng tắm mà giống y chang cái phòng cho thuê rẻ tiền kia thì, thôi thôi, không đủ chỗ đứng nữa.

Quản lý Vương nhìn tiểu Trương dùng đủ loại thủ đoạn lấy lòng giám đốc Trần, cũng đoán được ý của Trương Nghiêu, tỉ mỉ giới thiệu phòng tắm, nói phòng tắm có vòi hoa sen cỡ đại kết hợp với các vòi con, đem lại trải nghiệm hòa mình vào cơn mưa, ngoài ra còn có một bồn tắm mát xa tự động đặt cạnh cửa sổ, sức chứa rộng cho phép nhiều người tắm chung, cùng nhau thưởng thức quang cảnh thành phố.

Phòng tắm rất hợp ý Trương Nghiêu, hắn liếc mắt, quản lý Vương hiểu ngay, mời bọn họ tham quan, còn mình thì lui ra ngoài đóng cửa lại.

Làʍ t̠ìиɦ quá nhiều lần, Trần Đào biết tỏng suy nghĩ đen tối của Trương Nghiêu, lúc tay hắn sờ vào eo mình, anh chủ động quấn lấy cổ Trương Nghiêu, nâng một chân gác eo hắn, Trương Nghiêu đưa tay đỡ mông anh, Trần Đào cưỡi một phát lên háng tên đàn ông. Như vậy vẫn chưa đủ, anh còn kéo khóa quần Trương Nghiêu xuống, móc cây gậy thịt nóng bỏng ra, sau đó banh mép l*и nuốt trọn cây hàng vào trong.

Hai chân Trần Đào quấn lấy eo Trương Nghiêu, dựa vào người hắn, bị hắn bế đến trước vòi sen, nói là muốn thử độ rộng của phòng, bọn họ đi qua đi lại trong phòng tắm, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâm chọc cửa tử ©υиɠ của anh, thúc mạnh đến nỗi Trần Đào suýt tè ra, sau đó lại bị bế đến chỗ bồn tắm, hắn đè anh xuống rồi suồng sã nắc l*и.

"Hưm a... Đừng làm nữa..." Trần Đào cầu xin, cảm giác chua xót bừng lên từ khoang bụng làm anh khó chịu, nhỏ giọng xin tha, "Chồng, anh muốn đi tiểu..."

Trương Nghiêu bế anh đứng đối diện với bồn cầu, dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cắm l*и, bảo anh cứ tiểu đi, Trần Đào không muốn, đây không phải nhà mình hay khách sạn, nhưng dưới thế công dữ dội của ©ôи ŧɧịt̠ bự, cộng thêm Trương Nghiêu bảo nó sắp thành nhà của anh rồi, Trần Đào thỏa hiệp, vách l*и co rút, dươиɠ ѵậŧ đằng trước run rẩy bắn nướ© ŧıểυ, Trương Nghiêu bị l*и siết chặt đến nỗi phun tinh, tinh đặc nóng bỏng ních đầy l*и anh.

Trần Đào rên la một hồi, tên đàn ông đưa tay vuốt ve mép l*и, day day hộŧ ɭε rồi nhẹ giọng dụ dỗ, "Lần sau thử tè bằng chỗ này đi anh."

"Ừm..." Trần Đào run rẩy, ngoan ngoãn đồng ý.

Anh không mặc qυầи ɭóŧ, động thịt không thể giữ được đống tinh này, bị người lạ phát hiện là một chuyện, nhưng để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của Trần Đào thì lại là chuyện cấm kỵ, Trương Nghiêu sao có thể để anh trai dâʍ đãиɠ nhà mình bị người ta nhìn, bèn bế anh lên giường nằm, còn mình ra ngoài đi kí hợp đồng mua nhà với quản lý Vương.

Lúc này quản lý Vương mới phát hiện, chủ sở hữu viết tên Trần Đào, nhưng bỏ tiền lại là tiểu Trương, giờ ông ta mới biết hóa là tiểu Trương là giám đốc Trương, gu của người giàu thật kì quái.

Hợp đồng được kí, hắn thanh toán trả góp, căn hộ cao cấp thuộc về Trần Đào. Bị đám đàn ông âu yếm cả ngày, anh mệt mỏi, chưa kịp cởi đồ đã nặng nề thϊếp đi, bắt đầu mơ về viễn cảnh bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Giá phòng rất đắt nhưng Trương Nghiêu vẫn dư sức trả hết một lần, tuy nhiên hắn chỉ trả góp vì với tiền lương hiện tại của Trần Đào, anh không thể trả nổi khoản vay mua căn hộ này, sẽ phải dựa vào hắn, công ty mà Vinh Huyên cho Trần Đào có thể gánh được khoản vay, nhưng tóm lại tất cả mọi thứ phải phụ thuộc vào bọn họ.

Lúc Trần Đào đang ngủ, Trương Nghiêu gọi công ty chuyển nhà dọn hết đồ đạc của anh lại đây, hắn nhắn địa chỉ vào boxchat, Vinh Huyên và Dịch Gia Niên cũng đến, tiện mang theo đống quần áo mới sắm cho Trần Đào.

Bốn người bọn họ có một nhóm chat do Trần Đào tạo, anh có thói quen giữ liên lạc với khách hàng, thích lập nhóm chat, tên nhóm rất hài, Đào Đào da^ʍ và các chồng trẻ đẹp trai, thực ra ban đầu tên nhóm không như này, vì Trần Đào ngứa tay đặt tên là Trần Đào đẹp trai và các con simp, đám đàn ông đã bắt anh đổi thành tên này.

Ba người là bạn thân, họ đủng đỉnh làm mấy ván bài trong nhà Trần Đào, bữa tối thì gọi ship, mãi đến chín giờ tối Trần Đào vẫn chưa tỉnh, Vinh Huyên bèn bước vào phòng ngủ chính, gọi anh dậy bảo anh ăn lót dạ rồi ngủ tiếp.

Trần Đào mơ màng mở mắt ra, thấy là Vinh Huyên, anh an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Vinh Huyên đành phải dìu anh dậy, lót gối vào sau lưng anh, để Trần Đào ngồi dựa lên đầu giường, giống như bệnh nhân không thể tự sinh hoạt, cầm bát cháo đút anh ăn từng muỗng.

Trần Đào mệt không chịu nổi, buồn ngủ há mồm ăn cháo, uống thêm hộp sữa bò Vinh Huyên cầm, sau đó nằm xuống giường ngủ tiếp. Vinh Huyên cũng không phiền anh, chu đáo đắp chăn cho Trần Đào, cúi đầu thơm anh một cái rồi đứng lên, ai ngờ Trần Đào lại quen thói ngửi thấy mùi chồng yêu thì chủ động hé miệng, vươn lưỡi quấn lấy y, Vinh Huyên nứиɠ luôn, chống tay trên giường, cúi người hôn hít Trần Đào suýt ngạt thở, anh ngái ngủ trách móc, bảo y để cho anh ngủ, phiền quá đi.

Vinh Huyên cười cười cởi đồ cho anh, hôn chụt chụt hai núʍ ѵú mọng nước, lúc tách đùi anh ra tính thơm l*и yêu mấy cái thì phát hiện l*и múp phủ một tầng tϊиɧ ɖϊ©h͙, xem ra Trần Đào đã quen với nó, để thế này mà vẫn ngủ được, y bèn cầm khăn ướt lau l*и cho anh, sau đó rời khỏi phòng ngủ.

"Vợ yêu sao rồi?" Dịch Gia Niên đang chơi game trên TV với Trương Nghiêu trong phòng khách rộng lớn, thấy Vinh Huyên bước ra thì ngẩng đầu hỏi.

"Vợ ngủ rồi." Vinh Huyên ngồi xuống ghế, nhàn nhã rót cho mình một ly rượu vang.

"Chậc, người gì mà yếu đuối, tôi còn chưa ȶᏂασ đã." Dịch Gia Niên điều khiển tay cầm, bực mình cằn nhằn.

Tiếng KO vang lên, Trương Nghiêu đặt tay cầm xuống, nói với hai người còn lại, "Ê, hai người về đi, còn tính ăn vạ trong nhà tôi đến bao giờ."

"Nhà ông?" Dịch Gia Niên lớn tiếng, "Nhà này ông mua cho Trần Đào cơ mà."

Gã nhấn mạnh tên Trần Đào, thấy Trương Nghiêu đắc ý nhún vai, gã bất mãn, "Đừng tinh tướng, làm như mỗi mình mình có tiền không bằng."

Lúc hai người đấu võ mồm, Vinh Huyên thả ly rượu xuống rồi đứng lên, bước đến trước một phòng ngủ phụ, nói với cả hai, "Tùy hai người, tôi ngủ phòng này, mai tôi sẽ cho người dọn đồ vào đây." Nói xong, y bước vào phòng đóng cửa lại.

"WTF! Đồ cơ hội."

Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu há hốc mồm, đơ mất hai giây, sau đó đứng dậy, chạy về phía phòng ngủ còn trống.

Lúc chủ nhân còn chưa biết gì, ba gã đàn ông đã chia phòng xong xuôi, quy định phải được anh cho phép mới được tiến vào còn chưa thi hành đã bị phá vỡ.

Ánh mặt trời ngày mới xuyên qua tấm rèm, rọi vào phòng ngủ, hình dáng trên chiếc giường lớn dần trở nên rõ ràng, đôi chân trần trụi đung đưa trong không trung, chăn bị xốc sang một bên, cơ thể cường tráng màu mật của Trần Đào bị một người trắng nõn đè dưới thân, anh dạng người hình chữ đại, run nhè nhẹ.

Cửa l*и ướŧ áŧ sưng đỏ giữa hai chân đang bị một cây dươиɠ ѵậŧ thô to đâm chọc, phía dưới hai người quấn quít, trứng dái nặng trĩu của gã đàn ông nện lên mông mập nhiều nước của Trần Đào, phát ra tiếng bốp bốp dâʍ đãиɠ.

Hóa ra là Dịch Gia Niên tối hôm qua không được túi ủ ©ôи ŧɧịt̠ yêu thương, dươиɠ ѵậŧ nhớ nhung dựng đứng cả đêm, lúc trời còn chưa sáng đã mò vào phòng anh, nhân lúc anh chưa tỉnh lại, thèm khát banh chân Trần Đào ra âu yếm l*и yêu.

Trần Đào bị ȶᏂασ tỉnh cả người, nhưng không thể phản kháng lại, đành mềm như bông nằm trên giường cho Dịch Gia Niên cày cấy, dươиɠ ѵậŧ hì hục giã l*и, cả người anh lắc lư lên xuống, mông cọ xát ga trải giường, kɧoáı ©ảʍ dồn dập làm anh rên la dâʍ đãиɠ, "Ưm a... Chồng... Côи ŧɧịt̠ bự quá..."

Trải qua nhiều lần tẩy não, Trần Đào đã quen nói mấy lời tán tỉnh bậy bạ, miệng rên la càng lớn, ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm thọc cũng càng mãnh liệt.

Động thịt kiều nộn được âu yếm triền miên đã biến thành ao sâu ngập nước, qυầи ɭóŧ không được mặc, lúc nào cũng trong trạng thái banh l*и, để các chồng yêu muốn thì ȶᏂασ, bị dươиɠ ѵậŧ của Dịch Gia Niên nện mấy chục phát, anh lại bắt đầu phun nước.

"A a a... Đừng mà chồng..." Trần Đào sướиɠ tê người, eo cũng nhấc lên không, hai chân dang rộng để gã cắm l*и, đã nghiện còn ngại đưa tay đẩy ngực gã, "Đừng, đừng ȶᏂασ nữa... Anh phải đi làm..."

Vách l*и ngấu nghiến ©ôи ŧɧịt̠ bự của Dịch Gia Niên làm gã phê tận óc, vừa hôn anh vừa giã l*и, "Anh đến cái công ty lôm côm đấy làm gì, Vinh Huyên bảo cho anh công ty để anh làm CEO mà? Argh... Vợ dang rộng chân ra, để em yêu cái l*и này sâu hơn nào..."

Trần Đào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, bị nắc mạnh đến nỗi vυ' bự dập lên dập xuống, lắp bắp muốn thuyết phục gã đàn ông đang dùng l*и mình để tuốt ©ôи ŧɧịt̠, "Nhưng, nhưng mà anh chưa từ chức, không, không thể bỏ bê công việc được... A..."

Dịch Gia Niên đang ȶᏂασ hăng hái, mặc kệ tinh thần trách nhiệm của anh nhân viên chăm chỉ, gậy thịt thô dài phập mạnh hơn, lần nào cũng hung ác đâm xuyên tử ©υиɠ anh, tần suất đâm rút như vũ bão làm mép l*и Trần Đào ứa bọt trắng.

Trần Đào bị yêu không phản kháng được, hai mắt trợn trắng, toàn thân phiếm hồng, trở thành đĩ da^ʍ bị du͙© vọиɠ nhấn chìm, đùi banh rộng hết cỡ để dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông dễ dàng quất đánh l*и múp.

Đâm rút thêm trăm lần, Dịch Gia Niên mới bóp chặt eo Trần Đào, dươиɠ ѵậŧ chà mạnh vào tử ©υиɠ, hai người cùng thở dài thỏa mãn, mông Trần Đào run bần bật, vách tử ©υиɠ vui vẻ đón đống sương tinh tanh tưởi của Dịch Gia Niên.

Trần Đào thỏa mãn thở hổn hển, một lát sau lại cảm thấy có dòng chảy nóng bỏng rót vào l*и mình, anh lắc mông muốn chạy trốn, lại bị Dịch Gia Niên ôm thật chặt, đành bất lực để gã đái vào tử ©υиɠ, phần bụng phồng lên.

"Hức... Sao em lại làm thế..." Hai mắt Trần Đào ngấn nước, tức giận trách móc.

Nếu là Vinh Huyên hay Trương Nghiêu thì hai người sẽ dỗ anh, nhưng Dịch Gia Niên thô lỗ lại đưa tay tát cái bép lên vυ' Trần Đào, "Em làm gì? Chồng đái vào l*и vợ thì có gì phải khóc hả!"

Thịt vυ' mật vừa non vừa mềm, bị tát mạnh bạo như vậy thì đỏ ửng lên, Trần Đào đáng thương ôm ngực, nhỏ giọng nức nở, "Đau... Em hư quá..."

"Em hư?" Dịch Gia Niên nện tử ©υиɠ anh, "Em mà hư thì còn lâu mới mua xe cho anh, hừm."

Ồ? Trần Đào sửng sốt, động thịt xoắn chặt, Dịch Gia Niên gầm gừ rên nhẹ, hỏi: "Em còn hư không?"

"Ưm a... Không hư..." Trần Đào e lệ lắc đầu.

Dịch Gia Niên hài lòng hôn anh chụt chụt, "Vợ ngoan ủ nướ© đáı của chồng trong l*и, rồi tí nữa chồng dẫn vợ đi mua xe nhá."

"Ừ..." Trần Đào rất nghe lời siết chặt cửa l*и nhầy nhụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com