Chap 26
Sáng hôm sau, hắn k biết có việc gì rời đi rất sớm nhưng vẫn tranh thủ ghé sang nhà bếp dặn dì Trương nấu chút canh bổ huyết cho mèo nhỏ của hắn, dù sao đến kì thì cũng mất máu nhiều đấy chứ.
"Ngủ dậy rồi sao?" đang làm việc nhìn lên cũng đã 11g, hắn liền gọi cho cậu
"Người ta là đã dạy từ lâu" - cậu mỉm cười gấp quyển sách trên tay lại
"Có muốn ăn trưa k?" - hắn nghe giọng của cậu liền rất vui vẻ, ngồi dựa vào chiếc ghế xoay ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài
"Có aaa" - cậu nghe tới đồ ăn liền rất hứng thú, chả là bây giờ cậu đang rất thèm đồ ăn vặt, mà cô bạn Hà Mỹ Hoa kia lại đi shopping. Đúng lúc Xán Liệt rủ đi nên cậu liền gật đầu đồng ý thôi
Nghe xong hắn liền cười, chẳng nói gì rồi cúp máy, khoác chiếc áo vest lên, phóng xe về nhà
"Muốn ăn gì?" - cậu vừa lên xe với khuôn mặt tủm tỉm, vui vẻ thì hắn đã lợi dụng vén mái tóc của cậu
"Bánh tráng trộn, trà sữa, pizza..." - cậu sổ ra 1 tràng những món ăn ưa thích hồi cấp 3 của mình và Hà Mỹ Hoa thường ăn, khuôn mặt có vẻ rất mong chờ
"Không" - vừa lái xe hắn vừa buông 1 chữ dập tắt cả niềm vui của cậu
"Tại sao chứ?" - với khuôn mặt năn nỉ tỏ ra hết sức đáng yêu cậu nói
"Không tốt" - hắn vẫn giữ phong độ đó, khuôn mặt còn lạnh hơn cả tiền, nhìn thấy chẳng muốn ăn
"Đáng ghét! Muốn ăn cũng chẳng cho. Xấu xa!" - cậu là biết mình k thể cãi tay đôi với hắn, đành hậm hực nuốt cục tức dựa vào cửa xe lầm bầm
Hắn nghe lọt từng chữ vào tai nhưng k nói gì. Cậu ngốc này! Em là đang "bệnh" đấy, ăn những thứ đấy chẳng tốt tí nào. Tôi cũng là lo cho em thôi mà, em lại có thái độ đó với tôi. Được, xem tôi trêu chọc 1 lát
"Em bất mãn?" - hắn dừng xe, quay sang nâng cằm cậu lên, đã thấy khuôn mặt giận dỗi của cậu
"Nào có?" - cậu chỉ sợ hắn tức giận nên mới ngoan ngoãn nói thế thôi
Hắn k hiểu tại sao lại cười rất mờ ám, nham hiểm lái xe tiếp và nói
"Món Ý hay món Pháp"
"Món Ý" - cậu là giận vậy thôi chứ hắn hỏi liền trả lời ngay lập tức với đôi mắt sáng rực
Nghe thấy thế hắn liền phì cười nhẹ nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy
"Cậu..lại trêu em?" - cậu thấy có gì k đúng. Aizz cậu là đang giận hắn. Hắn rất đáng ghét, tại sao còn trả lời? Chiếc BMW dừng trước 1 nhà hàng Ý khá sang trọng, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là nơi dành cho giới thượng lưu, kẻ có tiền. Tuy thiết kế khá đơn giản, hài hòa tạo cho khách cảm giác thoải mái nhưng k kém phần lộng lẫy
Hắn vừa đặt mông ngồi xuống, k chần chừ gọi hết tất cả các món ăn trong menu k cần suy nghĩ
Khỏi phải nói, Bạch Hiền tiếc tiền thay cho hắn luôn, nên cậu cố gắng ăn cho hết mà cũng k ăn nổi
Bạch Hiền k biết ăn uống thế nào mà lại để dính tương lên khóe miệng, Xán Liệt thấy thế, liền lợi dụng chiếm tiện nghi nhướn người tới hôn vào khóe môi cậu, sau đó hắn liền bá đạo liếm môi nói 1 câu
"Không tệ, rất ngon"
Khỏi phải nói tim cậu như muốn nhảy ra ngoài luôn, mặt lại đỏ lên
"Em đi vệ sinh" thôi xong, cậu phải chuồn thôi. K thể nào ở trong cái nơi với cái bầu k khí biến thái như thế được. May đây là phòng VIP riêng chứ nếu ăn ở sảnh ngoài, chắc cậu phải đào hố chui xuống mất
Cậu bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong sau đó định bước ra ngoài thì
"Ưm" có ai đó từ đằng sau đã bịt miệng cậu, sau đó cậu liền ngất đi
Hắn thấy cậu đi lâu liền k vui, lo lắng mà đi tìm.
"Thưa ngài, Tịch Diệp Thành có động tĩnh. Hắn đột nhiên di chuyển ra khỏi thành phố" đúng lúc đó bên đầu dây kia Diệp Hàn thông báo tình hình. Xán Liệt im lặng 1 lúc rồi chửi to
"Mẹ kiếp! Mau phái đội tinh nhuệ của Hắc bang đi kiếm Bạch Hiền cho tôi" nói rồi hắn cúp máy. Vừa mới đây còn tức giận mà bây giờ hắn lại giữ lại phong độ bình tĩnh, cười nhếch môi mà nói
"Được. Muốn giành người với tôi sao? Để xem"
Thế là cả đêm hôm đó, hắn cùng người của Hắc bang đi khỏi thành phố, lục tung các vùng ngoại ô để kiếm Bạch Hiền
Ở bên kia...
Bạch Hiền thức dậy sau cơn mê, đầu cậu ê ẩm. Đây là đâu? Tại sao cậu lại ở đây?
"Em dậy rồi sao?" giọng Tịch Diệp Thành ngồi ở kế bên vang lên nhẹ nhàng
"Anh...tại sao tôi ở đây?" - Bạch Hiền đang nằm trên giường thì giật mình ngồi dậy lùi ra xa
"Em sao thế? Chúng ta là người yêu cơ mà?" - Diệp Thành nhìn thấy thế liền ôn nhu ngồi xích lại gần cậu
"Anh với tôi đã kết thúc rồi. Tình hết tâm chết k còn gì. Bây giờ anh đã là chồng của Hà Mỹ Ly cũng là người đứng đầu Tịch thị, xin anh đừng như thế" - cậu cố nén nước mắt sợ hãi vào trong, điềm tĩnh nói
"Chúng ta từ nay sẽ sống chung, anh sẽ k rời xa em nữa" - Tịch Diệp Thành ôm 2 vai cậu, nói đầy yêu thương
"Xin anh hãy giữ tự trọng, xin hãy để tôi về nhà" - cậu nói, nước mắt lăn dài trên gò má. Người đàn ông trước mặt cậu từng yêu, từng đau lòng và bây giờ cậu lại vô cùng sợ hắn
Nghe thấy thế, Tịch Diệp Thành k khỏi nhói lòng và tức giận, hắn bỏ ra ngoài có lẽ hắn muốn cậu bình tĩnh
"Canh chừng em ấy cẩn thận" hắn thận trọng dặn dò 2 tên vệ sĩ trước cửa cẩn thận rồi mới rời đi
Tịch Diệp Thành vừa rời đi cậu liền khóc lên. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác vô cùng sợ hãi: Cậu chủ ơi mau tới cứu em...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com