Chap 25 + chap 26
Chap 25
"Anh nói xem tại sao cậu ta vẫn bất tỉnh a. . ." Thiếu niên ngồi ở đầu giường nhìn người trên giường hôn mê chưa tỉnh, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
"Sẽ tỉnh thôi, bác sĩ không phải nói đã vượt qua thời kì nguy hiểm sao, không lâu sau sẽ tỉnh thôi." Chàng trai đứng bên giường trả lời, toàn thân phát ra khí chất lạnh lùng khác hẳn với thiếu niên kia.
"Thật đáng thương, sao lại ra nông nỗi thế này, bọn khốn nạn nào dám ra tay với một cậu bé như thế. Đúng rồi, anh tìm được người nhà của cậu ta chưa?" Thiếu niên kia tràn đầy tức giận, nhưng đối với chàng trai kia lại khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng.
"Rồi, anh sai bọn đàn em đi điều tra rồi, trước mắt chưa có tin tức, dù sao trên người cậu ta chẳng có cái gì cả. . .Vậy nên việc tìm có chút khó khăn, nhưng em đừng lo, sẽ tìm được người nhanh thôi, nhìn xem bộ dạng mệt mỏi của em kia. Em a, chính là ma yêu xen vào việc của người khác!" Chàng trai vỗ vỗ đầu thiếu niên, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Em cũng không biết vì sao khi nhìn cậu ta em lại có cảm giác quen thuộc, em đau lòng thay cho cậu ấy. Thật muốn đem mấy người đó ra chém thành nghìn mảnh!!!" Thiếu niên càng nói càng kích động, giọng nói cũng không nhỏ không to đứng lên.
"Hư, em nên để cậu ta nghỉ ngơi nha. Anh biết rồi anh biết rồi. .Vì em đau lòng cho cậu ta nên anh thương em a. .Coi mắt càng ngày càng thâm kìa ~" Chàng trai nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của thiếu niên kia mà trêu đùa, cười cười chiều chuộng.
"Đó là thiếu ngủ!!!! Thiếu ngủ!!!!!!! Thiếu ngủ!!!! Ngô Diệc Phàm anh là đồ mặt than não tàn phế!!!!!!!!" Thiếu niên tức giận quát to.
Không biết giọng của thiếu niên kia lớn thế nào, người trên giường có chút phản ứng, sau đó dần dần mở mắt.
"Tỉnh!! Tỉnh!! Cậu ta tỉnh rồi!!" Thiếu niên kích động la to.
"Đừng. . ." Biện Bạch Hiền cảm thấy đầu óc mơ hồ choáng váng, trên người cũng không còn chút sức lực nào. Bời vì đột nhiên nghe thấy thanh âm kia nên hoảng sợ, cả người nháy mắt đều hồi tỉnh.
"Ngốc, nói nhỏ chút không dọa cậu ta bây giờ. .Ừm. .Cậu kia. .cậu tên gì? Nhà ở đâu? Cậu tỉnh lại là không sao rồi, tôi cho lái xe đưa cậu về nhà." Chàng trai bên giường nhẹ nhàng nói với Bạch Hiền.
"Xán Xán!! Xán Xán!! Bạch Bạch. .khụ khụ. .khụ khụ khụ!!!" Biện Bạch Hiền thấy chàng trai kia hỏi liền kích động hô to, nói nhanh quá nên bị sặc nước miếng không ngừng ho khan. Lâu lắm không có nước vào trong cổ họng nên thanh âm có vẻ khàn khàn.
"Không vội không vội! Ngoan, nói chậm thôi, chúng tôi nghe. Xán Xán? Nghe rất quen, Ngô Diệc Phàm anh ta lần trước hình như cũng nói qua cái tên này rồi?" Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Hiền, nhẹ giọng an ủi, đồng thời cũng quay sang chàng trai đứng cạnh mình nghi hoặc hỏi.
"Ừ. .hình như là. .chúng ta lúc nhìn thấy cậu ta đang hôn mê nhưng vẫn lẩm bẩm, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng có thể nghe rõ, cậu ta không ngừng kêu hai chữ 'Xán Xán', chắc là người quan trọng phải không?" Biện Bạch Hiền vẫn như cũ nhìn chằm chằm chàng trai đó mà nói tên Xán Xán, chàng trai hình như cũng có chút không tự nhiên, thiếu niên đành không ngừng an ủi cậu.
"Ngoan ~ tôi là Hoàng Tử Thao, gọi tôi là Tao cũng được. Người kia ~ không phải Xán Xán nha ~ anh ta là Ngô Diệc Phàm, cậu gọi anh ấy là Ngô Đại Ngưu cũng được, bởi vì anh ta rất to con, cũng rất cố chấp. Đến lượt cậu, cậu tên gì?" Người tên Hoàng Tử Thao kiên nhẫn giới thiệu mình với Diệc Phàm cho cậu.
"Bạch Bạch muốn Xán Xán. .Xán Xán. ." Bạch Hiền mắt vẫn nhìn Ngô Diệc Phàm, trong tiềm thức còn nhớ Xán Xán rất cao, đối với mình cũng thật dịu dàng. Chàng trai trước mặt cũng rất cao, nói chuyện cũng dịu dàng, nhất định là Xán Xán rồi, vậy còn thiếu niên bên cạnh này là ai?
"Xem ra cậu ta là Bạch Bạch, anh nghi bác sĩ nói đúng rồi, cậu ta có thể là do não bộ bị kích động quá mức mà gây tổn thương sâu, dẫn đến mất trí nhớ. Quên một chút việc này việc kìa, lại bởi lúc đó bị sốt cao mà không xử lí kịp thời, chỉ số thông minh ít nhiều có chút ảnh hưởng, bất quá cũng tốt, đây chỉ là tạm thời." Ngô Diệc Phàm nhìn Tử Thao nói.
"Nếu không nghĩ ra, vậy cho cậu ta ở lại cùng chúng ta đi. Cậu ta thật đáng yêu, giống cậu em trai nhỏ vậy!!" Tử Thao hưng phấn. Nói.
"Ừ, được rồi. Em vui là tốt rồi, như vậy cậu ta cũng khá an toàn rồi." Ánh mắt Diệc Phàm nhìn Tử Thao vẫn tràn đầy ý cưng chiều.
"Bạch Bạch ~ đá đói bụng chưa, tôi gọi mẹ Trần mang đồ ăn cho cậu! Về sau cậu sẽ ở nhà tôi. .Ừm, đây là nhà của tôi với Ngô Phàm, cậu yên tâm chúng tôi sẽ giúp cậu tìm được Xán Xán, bất quá cậu mau ngồi dậy nào ~ còn nữa tôi nói lại lần nữa, tôi là Hoàng Tử Thao, cậu gọi là Tao cũng được ~ Anh ta là Ngô Diệc Phàm, gọi anh ta là Ngô Đại Ngưu thì tốt rồi! Ha ha ha ha, Ngô Diệc Phàm mặt anh sao đần thối vậy, khó coi chết đi được!! Này này này, cậu xem cậu xem, mặt than kìa! Ha ha ha ha. . . . . . . ." Hoàng Tử Thao quen thói chọc giận Ngô Phàm.
"Đào Đào. .Đại Ngưu. .Đào Đào! Đại Ngưu!" Bạch Hiền lặp đi lặp lại tên họ.
"Tuy rằng tôi là Tao, nhưng không phải là Đào Đào. Nhưng mà không sao, giống nhau mà. Bạch Bạch vuii vẻ nói nào. À mà Bạch Bạch thật thông minh nha, lập tức liền nhớ tên anh ta, aha ha ha ha ha. Bạch Bạch phải nhớ rõ tên chúng ta nha~~ ha ha ha ha ha" Hoàng Tử Thao nhìn Ngô Phàm khi nghe Bạch Hiền gọi anh ta là 'Đại Ngưu' mà vẻ mặt như bị táo bón liền không nhịn được cười run rẩy cả người.
"Được. .Đào Đào! Đại Ngưu!" Bạch Hiền nhìn Tử Thao bên cạnh cười không biết trời trăng cũng bắt đầu cười theo, tuy rằng không biết mình đang cười cái gì, nhưng hiện tại cảm thấy vui vẻ.
"- – Khá lắm khá lắm, đừng cười nữa! Hoàng Tử Thao em dám. .còn cười anh nữa, tối nay có muốn chết không? Em hiểu không? Nếu nói mà không sợ, em có thể tiếp tục cười, cùng lắm cười đến ăn xong cơm tối. Về phòng rồi xem có cười được nữa không, đến lúc đó đừng trưng bộ mặt đau khổ uất ức muốn nhờ anh, anh cũng mặc kệ nha. Cho nên em hiện tại cứ việc cười đi, anh không ngại ~" Ngô Diệc Phàm cũng cười hoàn toàn đen tối, làm Tử Thao không nhịn được rùng mình một cái.
Bạch Bạch, tôi. .chúng ta đi! Xuống ăn cơm đi! Không thèm để ý tới con trâu ngốc đần độn kia nữa! Hừ ╭(╯^╰)╮" Hoàng Tử Thao kéo Bạch Hiền bỏ chạy.
Chap 26
"Bạch Bạch thật gầy nha, ăn nhiều một chút." Hoàng Tử Thao gắp một đống đồ ăn vào bát Bạch Hiền.
"Ừ. .Đào Đào ăn. ." Bạch Hiền nhìn Tử Thao cười một cái rất đáng yêu.
Ngô Diệc Phàm nhìn hai người mà trong lòng vô cùng ấm áp, trong đầu không khỏi nhớ tới ngày hôm đó nhìn thấy Bạch Hiền. . . .
3 ngày trước anh lái xe cùng Trương Nghệ Hưng cùng nhau về nhà đột nhiên xe bị hỏng, đành phải gọi điện thoại cho lái xe tới đón họ. Xe dừng trước một kho giữ hàng cũ, lúc xuống xe hút thuốc liền nghe thấy tựa hồ có người đang nhỏ giọng gọi, lòng hiếu kì nổi lên liền cùng Trương Nghệ Hưng vào trong kho hàng tìm kiếm.
Khi đó là thời điểm hoàng hôn đêm đen dày đặc, vậy nên trong kho cũng rất tối. Theo hướng thanh âm phát ra mà tìm, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng nhanh chân phát hiện ra Bạch Hiền đang nằm trên nền đất. Dáng người nhỏ bé, quần áo xộc xệch, quần bị tuột đến mắt cá chân, cả người đầy vết máu. Có ngốc mới không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, thiếu niên này đã phải trải qua những việc như vậy, với cậu ta mà nói nhất định là ác mộng.
Trương Nghệ Hưng tiến tới nâng Bạch Hiền dậy, vươn tay chạm vào cơ thể cậu liền bị thân nhiệt nóng rực của cơ thể đó dọa phát sợ.
"Phàm, cậu ta sốt rồi, trên người rất nóng, nhanh đưa cậu ta đi bệnh viện bằng không sẽ rất nguy hiểm." Trương Nghệ Hưng lông mày nhíu lại, đem áo khoác cởi ra đắm lên người Bạch Hiền.
"Lái xe tới giờ đây, em đem áo mặc vào, chốc lát cũng bị cảm thì thế nào." Ngô Phàm đem áo khoác của mình đắp lên người Bạch Hiền, đưa lại áo về cho Nghệ Hưng. Hơn nữa áo của Nghệ Hưng hiển nhiên không to bằng áo Ngô Phàm đang bao lấy Bạch Hiền.
"Bây giờ chờ đợi cũng không phải biện pháp hay, hơn nữa hoàn cảnh bây giờ vừa tối vừa bẩn, chúng ta phải đem cậu ấy ra xe thôi." Nghệ Hưng tâm trạng vô cùng loạn, lúc này vẻ mặt lo lắng nhìn người trong ngực cùng mình không có chút quan hệ nào.
"Được, em mau đưa áo khoác mặc vào kẻo cảm mạo." Biện Bạch Hiền nhẹ hơn so với tưởng tượng của Ngô Phàm rất nhiều, Ngô Phàm ôm lấy cậu đem vào trong xe.
Không lâu sau lái xe đến, Ngô Phàm đẩy Nghệ Hưng lên xe trước sau đó mình thi ôm Bạch Hiền lên xe sau. Bạch Hiền tuy rằng đang ở trạng thái hôn mê nhưng suốt đường đi lại không yên lặng chút nào, miệng không ngừng phát ra những lời nói đứt quãng, vì nghe không rõ lắm nên Ngô Phàm cũng không để ý nhiều, ngược lại Nghệ Hưng đang ở bên cạnh mặt mày nhăn nhó đầy lo lắng. Ngô Diệc Phàm nhìn biểu tình của Nghệ Hưng một tay ôm lấy bờ vai người đó "Ngốc này, đừng lo lắng, anh đã gọi cho bác sĩ ở nhà đợi, rất nhanh sẽ về thôi." Ngô Phàm có bác sĩ riêng nên đã kêu ông ta đến.
Về đến nhà, Ngô Phàm đem Bạch Hiền lên phòng khách trên tầng hai, Nghệ Hưng gắt gao đi phía sau.
"Hưng Hưng ca, có gì ầm ĩ vậy? Hả? Diệc Phàm ôm cậu bé nào kia a? Cậu ta là ai?" Ở trong phòng chơi máy tính Hoàng Tử Thao nghe được âm thanh bên ngoài liền lập tức chạy ra, nhìn thấy Ngô Phàm đang ôm một cậu bé, nhìn có vẻ là bị thương, sắc mặt liền khó coi chạy nhanh đến bên Nghệ Hưng hỏi.
"Chúng ta đang về thì xe bị hỏng, vừa vặn đứng trước một cái nhà kho cũ, sau đó phát hiện ra cậu ta." Trương Nghệ Hưng vẻ mặt lo lắng làm Hoàng Tử Thao cũng không khỏi sốt ruột.
Qua một lượt bác sĩ kiểm tra cùng trị liệu, thấm thoát đã đến đem khuya. Tử Thao đi vào phòng đã ngửi thấy một mùi thuốc khử trùng khắp phòng, không khỏi nhíu mày một cái. Cậu đi đến trước giường, nhìn người trên giường mà trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác đau xót. Bạch Hiền sinh ra thật đẹp, nhưng sắc mặt cậu ta lại tái nhợt lạ thường, nếu không phải bên cạnh còn có các thiết bị vẫn đang hoạt động, Hoàng Tử Thao nhất định sẽ cho rằng đó là người búp bê thật.
"Bác sĩ đã nói cậu ta vượt qua thời kì nguy hiểm rồi, hai người mau ngủ đi, có người chăm sóc cậu ta rồi." Ngô Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng cùng Hoàng tử Thao đang ngồi bên giường, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai người này thật là dễ yếu lòng.
"Nhanh đi ngủ đi Tao, thời gian cũng không còn sớm." Nghệ Hưng nhẹ nhàng khoát tay lên vai Tử Thao, làm cho Tử Thao đang ngơ ngẩn bỗng chốc phục hồi tinh thần.
"Được à, ca anh cũng ngủ sớm chút đi. Ngủ ngon ^^~" Hoàng Tử Thao nhìn Bạch Hiền trên giường, đánh nhẹ Nghệ Hưng một cái, hôn lên mặt Ngô Phàm một cái rồi trở về phòng.
"Nghệ Hưng, em cũng nên ngủ đi. Đi thôi, anh sẽ cho người túc trực cạnh cậu ta, đừng lo lắng." Ngô Phàm cũng ôm lấy bả vai Nghệ Hưng trở về phòng, rửa mặt qua loa rồi hai người lên giường nằm, Ngô Phàm đem Nghệ Hưng ôm vào trong ngực.
"Ngày mai nếu còn muốn đi công tác thì phải đi ngủ để có sức nha! Đừng nghĩ nữa ngủ đi." Ngô Phàm hôn lên trán Nghệ Hưng.
"Em đi công tác hai ngày sau sẽ về, hai ngày này mong anh với Tao để ý cậu ta một chút, hy vọng bao trờ em về cậu ta đã khỏe. Tuy không hề quen biết, nhưng nhìn cậu ta thật sự em cũng rất đau." Nghệ Hưng đưa mặt cọ cọ trước ngực Ngô Phàm.
"Được rồi, mau ngủ! Em không sợ anh ghen à sao!!" Ngô Phàm trong lời nói tràn ngập tính trẻ con.
"Đồ ngốc ^^ được rồi, em đi ngủ bây giờ. Ngủ ngon." Trương Nghệ Hưng nhìn chồng làm bộ mặt tức giận không nhịn được cười. Nhẹ nhàng hôn đối phương một cái liền tựa vào lồng ngực anh mà ngủ.
Ngô Diệc Phàm cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình thực hạnh phúc, sự nghiệp thành công, tình yêu nhân đôi. Nghệ Hưng dịu dàng cùng Tử Thao đáng yêu, hai người xuất hiện hòa hợp đến bất ngờ, thậm chí đôi khi chính mình cũng phải ghen tị. Ngô Phàm mỗi ngày đều cảm ơn trời đã ban cho mình hai bảo bối, tình yêu mĩ mãn cùng sự nghiệp thành công khiến anh vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
(tbc)
cuộc sống của Ngô Đại Ngưu chắc các bạn cũng đoán ra =)) 1 phu 2 thê =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com