Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35 : Ngả bài


Phác Xán Liệt đè lên người Bạch Hiền, lồng ngực dính sát vào lưng Bạch Hiền, trong mũi còn truyền đến mùi xà bông nhàn nhạt, hắn cảm thấy mình càng lúc càng cương rồi, thật sự muốn mặc kệ tất cả thượng Bạch Hiền ngay tại đây, nhưng lý trí nhắc nhở hắn dừng lại, hắn nhìn chằm chằm phần gáy của Bạch Hiền, đắn đo một lúc rồi tiếc nuối thở dài, đứng dậy đi xuống giường, liếc nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới 4 giờ rưỡi, cậu có thể ngủ thêm một lát, nhớ mơ cái gì thực tế vào."

Bạch Hiền lật người lại, nằm trên giường: "Anh châm lửa người ta rồi bảo người ta tự dập à?"

Phác Xán Liệt đứng ở bên giường nhìn cậu, bình tĩnh nhắc nhở: "Hình như là bản thân cậu tự tìm."

Bạch Hiền lẩm bẩm: "Anh thượng tôi một lần rồi, bây giờ phải đến lượt tôi chứ?"

"Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy cậu nói tôi không cần để ý."

"..."

Bạch Hiền lăn lộn trên giường: "Sẽ nhịn chết người đó, nói thế nào tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể lấy oán trả ơn như vậy được, viên đạn tôi đỡ cho anh là chuyện đùa à?"

Phác Xán Liệt đang định mặc quần vào, nghe vậy thì dừng động tác, im lặng một lát rồi ngồi xuống giường: "Vậy được rồi."

Bạch Hiền híp mắt: "Anh đồng ý cho tôi thượng?"

"Mơ đi." Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền qua, ôm lấy Bạch Hiền từ phía sau, thò tay vào quần lót của cậu, cầm nhục căn nửa cứng rắn của cậu, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Làn da tiếp xúc trực tiếp khiến cho Bạch Hiền thở dốc một tiếng, đè lại tay của người nào đó: "Bỏ đi, tôi giỡn thôi."

Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục động tác, chỉ trong chốc lát đã thấy vật dưới tay trở nên nóng rực một lần nữa, hai mắt hắn tối sầm, một tay giữ chặt eo của Bạch Hiền, gắt gao ấn Bạch Hiền vào trong ngực, hắn không thể để Bạch Hiền nhìn thấy vẻ mặt của mình hiện giờ, bởi vì ánh mắt kia nhất định rất khủng bố.

Một dòng điện nhỏ khuếch tán ra tứ chi, hô hấp của Bạch Hiền lập tức trở nên rối loạn, giọng nói cũng ngắc ngứ: "Đừng..."

Phác Xán Liệt kéo quần lót của Bạch Hiền xuống, khiến nó lộ hết ra ngoài, tuy trong phòng hơi tối nhưng cũng đủ để hắn thấy rõ hình dáng của nó, trên đỉnh của nó còn có một ít chất lỏng trong suốt. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên trên, dán sát môi vào tai của Bạch Hiền: "Thả lỏng nào, thế này không phải rất thoải mái sao? Biện nhị thiếu, cậu để ý à?"

Bạch Hiền cúi đầu thở dốc, muốn cự tuyệt nhưng lại không còn chút sức lực nào, cậu không phát tiết lâu lắm rồi, cảm giác quen thuộc mà thoải mái này khiến cậu không thể khước từ, cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên gáy truyền đến hơi thở nặng nề và nóng rực của ai đó, cùng với một vật có xu thế làm mưa làm gió. Bạch Hiền giật mình, có cảm giác mình sắp bị ăn vào bụng, cậu thở hổn hển, khàn khàn nói: "Anh mắc câu rồi."

Phác Xán Liệt ngừng một lát, sau đó tiếp tục động tác, giống như chưa từng nghe thấy gì.

Bạch Hiền đè tay hắn lại: "Không hỏi nguyên nhân?"

"Chờ tôi phục vụ cậu xong rồi nói sau." Phác Xán Liệt không còn băn khoăn nữa, chồm lên phía trước, nắm chặt cằm của Bạch Hiền, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn vừa bá đạo vừa mang theo một chút điên cuồng, giống như dã thú in kí hiệu lên lãnh địa của mình. Bạch Hiền mơ mơ màng màng hừ một tiếng, bắt lấy cánh tay của Phác Xán Liệt, trong lúc giãy dụa lại bị Phác Xán Liệt thay đổi vị trí, lưng tựa vào đầu giường, thân thể cao lớn của đối phương áp xuống, da thịt dán sát vào nhau, khiến cho ý thức càng thêm hỗn loạn.

Sự tiếp xúc nóng bỏng và nhạy cảm này nhanh chóng gợi lên phản ứng bản năng thuần túy nhất trong cơ thể, Bạch Hiền thở dốc một tiếng, không còn chống cự nữa.

Thỏa hiệp này vô cùng rõ ràng, Phác Xán Liệt cảm thấy yết hầu căng thẳng, hắn kéo tay Bạch Hiền, đặt lên nhục căn cương cứng của mình, thấp giọng ra lệnh: "Của tôi nữa."

Bạch Hiền dừng lại, đắn đo một lát rồi ngoan ngoãn làm theo.

Hô hấp của Phác Xán Liệt dần dần trở nên nặng nề, cảm giác này thật khó mà tưởng tượng, khiến hắn cảm thấy mình có thể bắn ngay lập tức.

Tình hình bắt đầu mất đi khống chế, mọi thứ đều trượt khỏi quỹ đạo và kế hoạch ban đầu, ngay cả không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên, Bạch Hiền phát ra những âm thanh đứt quãng mà gợi cảm, bối rối đè lại tay của Phác Xán Liệt: "Đủ rồi, ngừng, ngừng..."

Bạch Hiền rên một tiếng, cả người cứng ngắc rồi lập tức mềm nhũn, cậu lười biếng tựa vào đầu giường thở dốc, khoái cảm do cao trào mang đến như thủy triều đập vào từng tế bào thần kinh, khiến cả người cậu đều thoả mãn.

Hô hấp trong phòng từ từ trở lại bình thường, Bạch Hiền hoàn hồn, lúc này mới cảm giác được chất lỏng dinh dính trong lòng bàn tay, cậu khẽ nhíu mày, nhìn người trước mặt.

Phác Xán Liệt thong thả lấy giấy trong ngăn kéo, xé một miếng ném cho Bạch Hiền, chậm rãi lau tay: "Bây giờ cậu có thể nói được rồi."

Bạch Hiền nhận giấy: "Anh hôn tôi, đã vậy cơ thể còn có phản ứng, chúng ta đều là đàn ông, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm thì không nói gì, nhưng sau đó anh lại hỏi một câu 'bây giờ phải làm thế nào', nếu cuộc sống riêng tư của anh bừa bãi giống tôi thì tôi còn hiểu được, nhưng rõ ràng anh không phải là người như thế, điều đó khiến tôi suy nghĩ."

Phác Xán Liệt ngẩn ra, thầm nghĩ mình quá sơ sót rồi.

"Anh hỏi như thế chứng minh anh không muốn dừng tay như vậy, ít nhất trong tiềm thức anh không muốn, đúng không?" Bạch Hiền nhìn người trước mặt, nghề nghiệp nguy hiểm khiến cậu có thói quen phân tích người xung quanh, đề phòng trường hợp bọn họ có ý đồ xấu, thói quen này đã trở thành bản năng, bất kể người trước mặt là ai.

Về phương diện tình cảm, Bạch Hiền không biết nhiều lắm, nếu tinh ý một chút, lẽ ra cậu đã đoán được ý đồ của người nào đó trong vô số lần nói chuyện trước đây, không cần phải đợi đến bây giờ.

Phác Xán Liệt gật đầu: "Thế nên sau đó cậu cố ý làm như vậy? Tại sao cậu không nghĩ là do lúc trước chúng ta từng có quan hệ nên tôi cởi mở hơn trước mặt cậu?" Hắn dừng một chút, "Không, vô dụng, nếu bắt đầu từ lúc đó thì tôi đã coi sự tồn tại của cậu như người yêu."

Bạch Hiền nháy mắt mấy cái, sờ sờ cằm: "Đúng vậy, nếu dùng chuyện xảy ra lúc trước làm lý do thì không thành vấn đề, dù sao chỉ cần thoải mái là được, nhưng vừa rồi anh đã tự phủ nhận, cho nên suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác."

"..." Phác Xán Liệt cảm thấy mình đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Bạch Hiền rồi, lẽ ra mình nên xem xét trình độ vô sỉ của cậu ta, lần này bại lộ thật oan uổng.

Sau khi tổng kết những chuyện từ trước đến giờ, Bạch Hiền nghi ngờ hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

"Sau khi cậu tới đây," Phác Xán Liệt thành thật khai báo, "Có lẽ trước kia đã có cảm giác này rồi, chỉ là tôi vẫn chưa phát hiện."

Bạch Hiền chợt nhớ tới câu "quên không được, bỏ không được", cậu ngớ người một lát rồi nổi giận mắng: "Đ* mẹ anh, thêm lính đánh thuê vào cái con khỉ, lúc trước anh đưa tôi tới đây là có ý đồ riêng!"

"Ừ, ý đồ riêng," Phác Xán Liệt nhìn cậu, "Dù sao cậu cũng tới rồi, bây giờ muốn chạy đã quá muộn, nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ thế nào?"

Bạch Hiền ngẩn ra, im lặng ngậm miệng lại, đây không phải là lần đầu tiên có người nói thích cậu, trước kia chơi gái cậu cũng nói đùa mấy câu như "anh yêu em", "anh cũng yêu em", tiếp theo đường ai nấy đi, dù sao sau này cũng không bao giờ gặp lại, bất luận câu đó có bao nhiêu chân tình hoặc bao nhiêu giả ý, cậu đều có thể xem là trò đùa, nhưng Phác Xán Liệt thì khác, cậu có thể cảm giác được Phác Xán Liệt nghiêm túc, nhưng cậu chưa từng dây dưa với một người lâu như vậy, vả lại không thể xem Phác Xán Liệt như bạn giường bình thường, huống chi Phác Xán Liệt không giống tên cặn bã lúc trước, không thể làm thịt là xong việc.

Bạch Hiền cảm thấy chuyện này thật khó nghĩ, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mình có thể giải quyết.

Phác Xán Liệt sờ sờ đầu Bạch Hiền, Bạch Hiền không từ chối thẳng thừng là không tệ rồi, hắn không muốn ép buộc thêm nữa: "Được rồi, đi rửa mặt đi."

"Ừ..." Bạch Hiền hoàn hồn, chậm chạp bò xuống giường.

Phác Xán Liệt lấy một cái bàn chải đánh răng mới trong tủ, ném cho Bạch Hiền, còn mình thì vào phòng tắm tẩy rửa sơ sơ, sau đó mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, ánh mắt của hai người đột nhiên chạm vào nhau, cả hai đều im lặng, thấy Bạch Hiền dời tầm mắt, Phác Xán Liệt thở dài: "Bạch Hiền, mạng của tôi là do cậu cứu về."

Bạch Hiền ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

Phác Xán Liệt sờ sờ đầu Bạch Hiền: "Vì thế ở trước mặt tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được."

Bạch Hiền nháy mắt mấy cái, duỗi tay ra.

Phác Xán Liệt lập tức nói ngay: "Ngoại trừ việc thượng tôi và tìm gái."

"..."

Thật vô liêm sỉ... Phác Xán Liệt nhìn nhìn, nhìn đến khi Bạch Hiền run rẩy chạy vào phòng tắm mới thu hồi tầm mắt, xoa xoa trán một cách bất đắc dĩ rồi xoay người ra ngoài.

Sáng sớm Vệ Tiểu Nghiễn đã chạy phụ trọng hai mươi km, bây giờ đang chậm chạp lết về ăn cơm, từ xa nhìn thấy người nào đó ngồi cô đơn trong sân thể dục, trên tay còn cầm một khúc gỗ nhỏ, trông giống như đang vẽ vòng tròn.

Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh cũng nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc: "Anh ấy bị sao vậy?"

Vệ Tiểu Nghiễn không trả lời, lẳng lặng bước lại gần, nhìn trái nhìn phải: "Lão đại, anh lại bị người ta thượng hả?"

Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh kinh ngạc: "—— Lại?!"

Vệ Tiểu Nghiễn: "..."

Bạch Hiền đứng hình, âm trầm nhìn bọn họ. Hai người kia lập tức quay lại ăn cơm, Vệ Tiểu Nghiễn ngồi xổm xuống: "Lão đại, ui da, em sai rồi, anh khoan đánh đã! Rốt cuộc anh bị sao vậy? Để em giúp anh phân tích."

Bạch Hiền dừng tay, ấp a ấp úng nửa ngày mới yếu ớt nói: "Phác Xán Liệt để ý anh."

Mới một đêm đã lộ rồi? Vệ Tiểu Nghiễn chớp cặp mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nhiều chuyện: "Hai người ấy ấy rồi hả? Hắn thượng anh?"

"... Thượng được mới là lạ." Bạch Hiền nghi ngờ nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, "Hình như em không ngạc nhiên chút nào thì phải?"

"..."

"Mẹ nó, em đã biết từ sớm?" Bạch Hiền nổi giận, "Biết sao không nói? Còn nhìn anh chủ động dâng tới cửa!"

"Lão đại, em cũng mới biết hôm qua thôi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, dừng tay, dừng!"

Bạch Hiền âm trầm nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Vệ Tiểu Nghiễn che đầu, chậm rãi lùi về phía sau: "Vậy anh nghĩ thế nào?"

Bạch Hiền rầu rĩ nói: "Đừng hỏi anh, anh không biết..."

Vệ Tiểu Nghiễn kinh ngạc: "Anh không phản cảm?"

Bạch Hiền ngẩn ra, đúng là cậu không cảm thấy phản cảm, nghĩ kĩ lại, lúc đó cậu chỉ nghĩ "ồ, ra là vậy", thậm chí cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Bạch Hiền ngẫm nghĩ, quan hệ lúc trước của hai người quá rắc rối, ngay từ đầu đã không thể xem Phác Xán Liệt là bạn bè bình thường rồi.

Mạng của Phác Xán Liệt là do cậu cứu, Phác Xán Liệt nảy sinh tình cảm với cậu là chuyện có thể hiểu được, hoặc có thể do trước mặt Phác Xán Liệt cậu không có cố kị quá nhiều, cho nên mới không cảm thấy phản cảm.

Trước mặt Phác Xán Liệt thì thế nào cũng được... Có lẽ trong tiềm thức mình cũng nghĩ như thế.

Vệ Tiểu Nghiễn im lặng quan sát Bạch Hiền, đề nghị: "Nếu không anh cứ thử xem sao? Anh có yêu ai bao giờ chưa?"

"Chưa..."

"Thật ra yêu đương một chút cũng không có gì không tốt."

Bạch Hiền hỏi: "Em từng yêu rồi?"

"Chưa..."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vệ Tiểu Nghiễn không phục: "Ít ra hồi đi học em từng quen bạn gái, cũng không khác yêu đương là mấy, còn anh?"

"Anh từng ngủ với con gái..."

"... Em đi ăn cơm." Vệ Tiểu Nghiễn đứng dậy, bỏ đi không quay đầu lại.

Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được thông suốt, Bạch Hiền quyết định đi tập luyện với nhóm Vệ Tiểu Nghiễn, thỉnh thoảng cũng bắt gặp Phác Xán Liệt, hình thức ở chung của cả hai vẫn như bình thường, điều khác biệt duy nhất chính là Bạch Hiền bắt đầu để ý đến sự tồn tại của đối phương nhiều hơn, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn bực.

Bạch Hiền tập luyện suốt một ngày, buổi tối trở về phòng với Vệ Tiểu Nghiễn, sau đó ngẩn ra: "Giường đâu?"

"Anh nói giường của Tiểu Nghiêu hả? Hôm qua bị đưa ra kho hàng rồi, giường của anh đã bị cậu ta chiếm."

Bạch Húc Nghiêu nằm trên giường kháng nghị: "Đừng có gọi tôi là Tiểu Nghiêu!"

Bạch Hiền đi tới: "Nhích vô trong đi, anh ngủ với em."

Mọi người đồng loạt nhìn qua, Bạch Húc Nghiêu im lặng một lát: "Anh, giường này ngủ khó chịu lắm, đau lưng muốn chết, ngày mai em còn phải tập luyện."

"Giường này vốn là của anh, em ngại khó chịu thì xuống đất nằm đi."

Bạch Húc Nghiêu tội nghiệp nhìn cậu: "Tốt xấu gì em cũng là học trò của anh, anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy sao?"

Bạch Hiền bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Vệ Tiểu Nghiễn: "Vậy anh ngủ chung với em."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt dời sang bên kia, càng lúc càng sáng, phải biết Vệ Tiểu Nghiễn chính là người gây ảnh hưởng tâm lý cho bọn họ, huống chi hai người này nổi tiếng không có tiết tháo, ngủ chung một chỗ chắc chắn có trò hay!

Vệ Tiểu Nghiễn: "..."

Bạch Hiền: "..."

Đoàn Thanh nhìn bộ dáng của người nào đó: "Tiểu Nghiễn, cậu qua đây ngủ với tôi đi."

Mọi người ngơ ngác, ánh mắt lại dời sang bên kia, còn sáng hơn ban nãy.

Đoàn Thanh: "..."

Vệ Tiểu Nghiễn: "..."

Vệ Tiểu Nghiễn đánh giá một lát, nói thế nào mình cũng đang ở địa bàn của người ta, để người ta biết lão đại ngủ chung với mình thì sau này lấy gì mà sống? Vệ Tiểu Nghiễn ho một tiếng: "Lão đại, nếu không anh quay lại đó đi? Giường xếp này hai người không ngủ chung được."

Bạch Hiền: "..."

"Anh không dám?"

Bạch Hiền không nói nhiều nữa, tức giận đứng dậy: "Đi thì đi, ai không dám?"

Bạch Hiền ra khỏi phòng, nghênh ngang bước vào khu ký túc xá, sau đó lên lầu năm, đang đắn đo có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng đột nhiên mở ra, cậu lập tức tuột xuống đất. Phác Xán Liệt đứng ở cửa: "Tôi nghe bên ngoài có tiếng động, còn tưởng mình nghe nhầm, thế nào?"

Bạch Hiền đáng thương co ro dưới đất: "Không có chỗ ngủ..."

Phác Xán Liệt xoay người trở về phòng: "Vào đi."

Bạch Hiền lầm bầm, nhận mệnh đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com