Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2.1. Kẻ mô phỏng

Biên Bá Hiền trở về nhà. Căn hộ của cậu nằm ở tầng 9 của khu chung cư. Đã mấy ngày rồi cậu không trở về, sắp tới còn có chuyến công tác ở Thâm Châu, có lẽ lại phải để nơi đây hiu quạnh thêm một thời gian.

Cậu cởi áo khoác, nằm lì xuống giường.

Ngôi nhà của cậu thật yên tĩnh, cũng thật lạnh lẽo..

Đôi mắt của Bá Hiền dần trở nên mơ hồ, mí mắt khép hờ. Ngay khi cậu sắp bị cơn buồn ngủ đánh gục, tiếng chuông cửa vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh, cũng khiến cậu choàng tỉnh.

Từ trước đến nay, nhà cậu chưa từng có khách

Bá Hiền bật dậy, lười nhác đi ra mở cửa.

“Ngại quá, lại gặp nhau rồi.”

Cậu nhìn rõ người trước mắt. Bộ dạng nhếch nhác trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhưng gương mặt vẫn điển trai, nụ cười sáng lạng quen thuộc. Trên tay người nọ còn cầm theo hai hộp cơm.

Trực giác nói cho cậu biết, cậu vừa tiếp đón một ông tổ phiền phức.

“Sao anh lại biết nhà tôi?”

Phác Xán Liệt nhìn cậu một lượt, anh vẫn giữ nụ cười, không trả lời câu hỏi, trực tiếp đi vào trong nhà.

Bá Hiền cũng đành đóng cửa, khi trở lại người nọ đã bày đầy thức ăn trên bàn.

“Giáo sư Phác, rốt cuộc anh muốn gì đây?”

Cậu có khó chịu lên tiếng.

Cậu rõ biết bản thân mình luôn kháng cự đối với người xa lạ, để anh vào nhà đã là giới hạn cuối cùng, nhưng cậu vẫn không ngăn cản anh tiếp tục tùy ý.

Dù sao, anh cũng không phải người xa lạ.

Chỉ là, có chút không được tự nhiên.

“Ăn cơm.”

Nghe được lời ngày, cậu thoáng ngạc nhiên, cũng chợt nhớ ra bản thân chưa ăn gì từ hôm qua đến nay, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nhìn thấy cậu vẫn đứng bất động, Xán Liệt đoán chắc rằng có lẽ bản thân vẫn nói chưa đủ ý, anh đành tiếp tục.

 “Trong suốt quá trình điều tra, cậu vẫn luôn đi bên cạnh tôi, chắc chắn là chưa ăn. Dù sao tôi cũng là một người tốt biết san sẻ, tôi nấu cơm, nên muốn để cậu cùng ăn.”

“Tôi cần anh nấu cơm cho sao?”

Lời vừa nói ra khiến Bá Hiền có chút hối hận, có lẽ thái độ của cậu đã hơi quá. Nhưng người nọ trông có vẻ không hề để tâm.

“Không, tôi nói sai rồi. Là do tôi nấu quá nhiều cơm, nhận thấy bản thân ăn không hết, nên mang đến cho cậu ăn giúp. Cậu cứ xem như là đang giúp đỡ tôi đi.” – Xán Liệt không ngừng xua tay, cười lấy lòng.

Câu trả lời không ngoài dự kiến khiến cậu hài lòng. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn. Canh cá, cá kho, cá chiên, rau xào còn có hai cái bánh bao, chay mặn đều đủ.

Bá Hiền ăn đến không tồi. Làm cảnh sát nhiều năm, cậu cũng sắp quên mất hương vị cơm nhà rồi.

“Nếu anh còn tiếp tục nhìn, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà”

Ánh mắt cậu vẫn đặt trên bàn thức ăn, nhưng câu nói của cậu khiến người đối diện có chút chột dạ.

Xán Liệt chỉ cười cười, rồi thong thả gặm lấy cái bánh bao.

Anh cảm thấy, đôi khi ương ngạnh một chút cũng tốt.

Cơm nước xong xuôi, người dọn dẹp vẫn là Xán Liệt. Anh mang hộp cơm đi rửa, tự nhiên đi lại như nhà mình.

“Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi được chưa, tại sao anh lại biết nhà của tôi?”

“Tôi sống ở tầng trên.”

“Cái gì?”

Những lời độc miệng Bá Hiền chuẩn bị để phản bác đành nuốt ngược vào trong. Cậu không tin, chẳng lẽ lại trùng hợp đến như vậy ?

“Có gì mà kinh ngạc. Ở Viên Cảng, chung cư không thiếu, nhưng giá ổn định mà chất lượng căn hộ tốt không nhiều, nơi đây lại gần với cục cảnh sát, cậu được ở còn tôi thì không sao?”

Bá Hiền bị lời nói hiển nhiên của anh làm đến nghẹn, cậu đi pha lấy ly cafe, lại nghe anh tiếp tục lải nhải.

“Lại nói, tôi là tiểu cục cưng bé nhỏ, nếu cậu thấy chán có thể gọi tôi xuống để giải sầu tịch mịch!”

Ngụm cafe vừa uống lại muốn phun ra, nhưng để duy trì thiết lập của mình, cậu cố nhịn lại khiến bản thân sặc thiếu chút nữa tức chết.

Cái gì gọi là tiểu cục cưng bé nhỏ ?!

Cái gì là giải sầu tịch mịch ?

Chúng ta đều là nam nhân, nam nhân,  nam nhân.

“Không sao chứ?”

Bá Hiền lắc lắc tay, đặt ly cà phê xuống bàn, đi thẳng vào phòng ngủ

“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi nhớ khóa cửa. Còn nữa, đừng làm phiền tôi” – bước chân cậu nhanh dần.

“Được rồi, cục cưng về đây, tạm biệt”

“Câm miệng”

Xán Liệt cười đến tít mắt, nhìn người nọ gấp rút đi vào phòng, tai còn ửng đỏ, anh lại càng hài lòng. Thu dọn một chút, anh cũng rời đi.

Vừa ăn no khiến Bá Hiền càng bị cơn buồn ngủ cuốn lấy. Không qua bao lâu, hơi thở cậu trở nên đều đặn.

Lúc này đây, cậu lại cảm nhận được cảm giác an toàn hiếm có.

Người ta thường nói, khi bản thân luôn có cảm giác thân quen với một người xa lạ, nếu không phải Deja Vu thì chính là định mệnh của đời.

Xán Liệt luôn cho cậu một cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã từng gặp nhau, nhưng nghĩ mãi, vẫn không thể nào nhớ ra.

Sáng hôm sau, khi Bá Hiền vừa đến trụ sở, mọi người đã tập hợp đầy đủ, mắt thấy Xán Liệt cũng nghiêm túc đứng một bên, cậu liền không tự chủ mà đi đến bên cạnh.

Hai người là một đội, đứng cùng nhau là điều hiển nhiên.

Cục trưởng Đô Khánh Tú nhìn đồng hồ trên tay, giọng điệu nghiêm túc.

“Chuyến công tác lần này hai cậu sẽ đi cùng nhau, nếu có vấn đề gì có thể nhờ cảnh sát địa phương hỗ trợ”

Bá Hiền gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi

“Họ đồng ý hỗ trợ sao?”

“Tất nhiên, hai cậu thuộc tổ chuyên án, được quyền ưu tiên điều động lực lượng cảnh sát địa phương.”

Xán Liệt nghe đến đây thì nhìn sang, bộ dạng như muốn nhảy cẫng lên, ánh mắt chất chứa nhiều điều nhìn Bá Hiền.

“Ngầu vậy sao?”

Bá Hiền đỡ trán, nhỏ giọng hỏi cục trưởng

“Là ai đã cấp bằng tiến sĩ cho anh ta vậy?”

“Tôi cũng không biết.”

Cục trưởng Đô nhìn cậu, ánh mắt ra hiệu cổ vũ.

Bá Hiền dường như cảm nhận được nội tâm của ông ta : Không sao, cứ tiến về phía trước, những việc cậu làm đều là vì Tổ quốc.

Đúng, là vì Tổ quốc.

Bá Hiền cùng Xán Liệt nhanh chóng lái xe đến Thâm Châu, trước khi đi, cục trưởng còn thông báo thành viên thứ ba của đội đang đợi ở đó.

Bá Hiền thành tâm chắp tay hi vọng đó sẽ không phải là Phác Xán Liệt thứ hai.

Thực tế nói cho cậu biết, sự cầu nguyện của cậu không có tác dụng.

Vân Thâm cách Viên Cảng gầm 300km, phải đến trưa cả hai mới đến nơi. Đây là một thành phố khác xa với Viên Cảng, hay nói cách khác, đây kì thực là một thành phố quê mùa nhất mà hai cậu từng đến.

Hai người phải khổ cực một lúc lâu mới có thể tìm được thị trấn. Nhà không nhiều, nhưng dân số lại rất đông, dáng vẻ mọi người đều mang theo vẻ đề phòng, kinh hãi.

Xán Liệt dẫn đầu đi đến một quán nước của ông lão, anh lên tiếng.

“Cho hỏi ở đây có chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe thấy lời này, tay chân ông lão run bần bật, chén trà trên tay cũng vì thế  mà rơi trên nền đất, tạo thành tiếng vỡ nát.

Ánh mắt nghi hoặc của Xán Liệt dần chuyển sang Bá Hiền, cậu cũng nhìn anh, cả hai đều nhận ra điều bất thường của thị trấn này.

Lúc này, ông lão mới lên tiếng

“Có quỷ, nơi đây bây giờ đã bị quỷ ám, các cậu tốt nhất là nên rời khỏi, nếu không đừng mong mà toàn thây”

Giọng ông lão gấp rút khiến Bá Hiền cũng không tránh khỏi sự khẩn trương. Nhưng cậu vẫn lên tiếng dò hỏi

“Trên đời này không có quỷ, ông đừng sợ”

“Đúng đó, con quỷ đáng sợ nhất không phải là lòng người sao, ông còn sợ cái gì?”-Xán Liệt tiếp lời.

Bá Hiền liếc sang anh một chút, cậu sẽ không nói hiện tại cậu thật sự muốn đánh người.

“Không, mọi người ở đây đều biết, con quỷ đó là Jack, hắn đã đến thị trấn này, hắn muốn moi ruột hết những người ở đây”

“Jack?”

Xán Liệt cố gắng lục lọi trí nhớ, đúng thật trước đây khi ở Mĩ anh từng đọc qua một hồ sơ vụ án giết người moi ruột hàng loạt, trùng hợp tên sát nhân cũng tên Jack, hay nói đúng hơn, biệt danh của hắn là Jack the Ripper.

“Jack the Ripper ? Hắn đã xanh cỏ ở đất Mĩ ít nhất nhất 30 năm, ông đừng đùa nữa”

Xán Liệt cười cười xua tay. Kì thật anh cũng cảm thấy chuyện này là không thể nào.

Nhưng Bá Hiền cảm giác trong chuyện này có điểm kì lạ, cậu nhanh chóng hỏi địa chỉ của cục cảnh sát địa phương rồi khởi hành.

Cục cảnh sát nằm điểm cuối của thị trấn. Trái với vẻ náo nhiệt ban nãy, nơi đây rất yên tĩnh, cũng rất hoang vắng.

“Họ xây ở đây chính là sợ bị người khác tìm ra hay sao?”

Giọng nói của Xán Liệt có phần giễu cợt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước vào trong.

“A Liệt, anh tới rồi”

Một thiếu niên cao lớn rơi vào tầm mắt cả hai. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần jean bó, nhưng gương mặt trắng trẻo mang theo một chút sức sống của tuổi trẻ lại khiến cậu trở nên nổi bật hơn bất cứ ai.

Cậu thật sự rất đẹp.

“Em nhớ anh lắm.”

Cậu nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Xán Liệt khiến anh có chút khó đỡ, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.

“Cậu làm tôi có cảm giác như mình vừa gặp lại đứa con trai xa cách nhiều năm.”

Bá Hiền nhìn một cảnh trước mắt, trong lòng có một chút khó chịu. Cậu ghét nhất những cảnh tình cảm sến súa như thế này. Giọng điệu chán chường lên tiếng

“Ai đây?”

Cậu thiếu niên lúc này mới buông người Xán Liệt ra, nhìn Bá Hiền, sau đó nhìn sang anh, rồi lại di chuyển tầm mắt đặt trở lại trên người Bá Hiền.

“Chào anh, tôi tên Ngô Thế Huân, tôi biết mình rất đẹp trai, anh không cần khen, cảm ơn.”

Mí mắt Bá Hiền giật giật, cậu suy ngẫm một chút, điệu bộ giới thiệu này cậu đã từng nghe qua.

Đúng, là phong cách của tên tiến sĩ đứng ngay cạnh cậu.

Được rồi, cậu sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa.

Bá Hiền hằn giọng, tỏ vẻ cương nghị

“Cậu là thành viên thứ ba của tổ chuyên án mà cục trưởng Đô đã nhắc đến sao ? Rất vui được gặp, tôi tên Biên Bá Hiền.”

“Woa, anh Hiền, mong anh chiếu cố.”

Dứt lời, Thế Huân ôm chầm lấy Bá Hiền một cái khiến cả người cậu đờ ra. Người nọ đang im lặng cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng tách hai người ra.

“Anh Hiền cái quỷ gì, gọi đội trưởng Biên.”

“Không thích”

“Gọi đội trưởng Biên”

“Anh thích thì đi mà gọi.”

Nhìn thấy hai người như sắp đánh nhau, dù sao cũng từng nghe qua Thế Huân là người tác chiến trên chiến trường, chắc chắn Xán Liệt sẽ đánh không lại, cậu day day trán lên tiếng ngăn cản.

“Được rồi, cứ gọi là anh Hiền đi.”

“Bá Hiền, cậu như thế là không công bằng”

“Chẳng phải anh cũng gọi tên tôi rồi sao? Anh mà còn kiếm chuyện tôi  sẽ cắt lưỡi anh ra để nấu bữa sáng”

“Cậu làm gì biết nấu” – Xán Liệt nhỏ giọng bĩu môi, nhưng cũng không tiếp tục gây sự.

Nhìn người bên cạnh ra vẻ uất ức mà cậu đau đầu không thôi, lặng lẽ trừng hăm dọa.

Đội chuyên án tổ trông trẻ hay sao?

“Được rồi, nói sơ về tình hình ở đây đi, vừa nãy chúng tôi thấy người dân ở đây có vẻ kì lạ, cậu đã tìm hiểu nguyên nhân chưa?”

Cả ba người vẫn đứng đó không ý định vào trong gặp cục trưởng nơi đây. Dù sao, cũng phải nắm rõ tình hình trước đã.

Ngô Thế Huân nghe Bá Hiền hỏi thì lập tức vào trạng thái nghiêm túc, nhẹ giọng đáp

“Có án mạng.”

Xán Liệt cùng Bá Hiền cùng đồng thời nhìn nhau.

“Nói rõ hơn”

“Hai hôm trước, có người phát hiện được xác của hai người phụ nữ bị moi ruột. Cảnh sát đã kết án, nhưng sáng nay vừa có bức thư được gửi đến cho người dân, thừa nhận hắn là hung thủ, còn tiết lộ rằng hắn là Jack the Ripper. Hắn nói..sẽ giết hết người trong thị trấn.”

Lời vừa nói ra khiến Xán Liệt nghi ngờ về khả năng của cảnh sát địa phương. Tại sao đã kết án mà hung thủ vẫn còn có thể gửi thư nặc danh đe dọa ?

Đối với một người cảnh sát, an toàn tính mạng của người dân là trên hết, kết án hời hợt như vậy, không xứng làm cảnh sát.

Anh lên tiếng

“Vậy chẳng phải người trước đó bọn họ bắt bị oan sao? Đã thả người ra chưa ?”

“Vẫn chưa, đoán chắc họ chỉ muốn kết thúc vụ án cho thật nhanh. Chẳng lẽ họ không thông báo cho bên trên ở Viên Cảng ?”

“Không có.” – hai người đồng thanh lên tiếng.

Thực tế trước khi đến đây, chẳng có tin tức hay bất kì thông báo nào về vụ án lần này. Nếu không có chuyến công tác đến đây, đoán chừng người trong thị trấn đều bị giết cũng không ai hay biết.

Đây là điều tối kị của cảnh sát. Bá Hiền chợt cảm thấy nhục nhã khi có những người đồng nghiệp như vậy.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cục trưởng nhanh chóng đi ra từ phòng tiếp khách, mời cả ba người vào trong.

Bá Hiền đè nén cơn nóng giận trong lòng, người dân đang sống trong nơm nớp lo sợ từng giây từng phút như vậy mà ông ta lại cười vui sướng đến thế.

Cậu nắm chặt nắm đấm, ngay khi cảm xúc gần như mất kiểm soát thì một bàn tay mát lạnh giữ cậu lại, nắm chặt lấy tay cậu xoa dịu.

“Tay cậu chỉ được dùng để nâng niu tôi, đánh ông ta sẽ bẩn.”

Bá Hiền áp chế cảm xúc của bản thân xuống, hất tay ra, đi thẳng vào trong.

Hai người phía sau cũng theo sát.

Phòng tiếp khách nơi này bố trí khá đầy đủ, tiện nghi, máy lạnh, tủ lạnh có đủ, còn có bộ ghế trông không hề rẻ tiền.

Cậu cười một tiếng, sung sướng quá nhỉ.

“Tại sao ông không báo tình hình cho cấp trên?”

Bá Hiền không ngồi, chỉ cất ra âm thanh lạnh nhạt, ngữ khí khinh thường, phẫn nộ đến mức khiến Xán Liệt thoáng kinh ngạc.

Không cần nói, cục trưởng kia cũng nhận ra điều bất thường.

“Ý cậu là vụ án đó sao ? Chúng tôi đã bắt được hung thủ. Hơn nữa, nhiệm vụ của các cậu đến đây là để quan sát rồi trở về báo cáo, các cậu chỉ cần làm đúng bổn phận của mình, không nên can thiệp quá nhiều.”

“Ông biết rõ hung thủ là một kẻ khác.”

“Quan trọng sao? Chúng tôi chỉ cần biết rằng mình đã bắt được hung thủ, những việc khác chúng tôi không quan tâm. Tôi là một người có kinh nghiệm lâu năm, cho người dân sống trong cuộc sống an toàn và ấm no là bổn phận của tôi.”

Xán Liệt vẫn luôn im ặng lúc này mới ‘a’ một tiếng. Anh đi đến bên cạnh cục trưởng, khoác tay lên vai ông ta, cười đến vô tội.

“Thật vậy sao? Tôi cảm thấy mọi người trong thị trấn đều cho rằng ông chết đi mới là điều khiến cho họ nhẹ nhõm, vậy ông cũng mau thực hiện ước muốn của họ đi.”

“Cậu có ý gì?” – ông ta đã không còn vẻ tươi cười hớn hở.

“Ý trên mặt chữ. Đồng đội của tôi trên chiến trường nhiều năm, rất giỏi việc tiễn người đi ‘tây’, có đều sẽ hơi tàn nhẫn. Nhưng không sao, tôi có một chút hiểu biết về y, nếu ông sợ đau có thể cân nhắc đến tôi.”

Lời này của anh khiến ông ta lạnh sống lưng một đợt, nhìn anh hồi lâu rồi lạnh nhìn sang Thế Huân ngây ngô đang đứng ngay cửa.

Thấy khẩu súng vắt trên lưng quần cậu, ông ta không hề nghi ngờ về lời đe dọa  của Xán Liệt.

Bá Hiền là cảnh sát, nghe những lời này thế nhưng cậu cũng không phản đối, ngược lại có chút hả hê.

Vì ông ta xứng đáng.

Nhìn mồ hôi trên trán cục trưởng không ngừng tuôn ra, Bá Hiền di chuyển tầm mắt nhìn Xán Liệt.

Cậu thừa nhận, cậu sợ bẩn mắt.

“Đi thôi, không trông cậy gì được vào cảnh sát nơi này rồi. Chúng ta tự giải quyết.” – Cậu đưa tay vào túi quần, cất bước rời đi.

“Được.”

Hai người phía sau lên tiếng, nhanh chân đi cạnh Bá Hiền.

Đội chuyên án sở cảnh sát Viên Cảng hành động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com