Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 96: PD- Tao (2)

Chỉ là cậu cùng Lay nói chuyện tương đối nhiều, nhưng cậu lại không biết được gì cả. Cậu nghĩ nhà Lay ở Thái Lan...

"Ba không muốn đi..."

Không chút nghĩ ngợi, Baekhyun trực tiếp lên tiếng. Cùng anh đi ra ngoài cho tới bây giờ đều không phải là chuyện tốt, cậu không cần tự đi kiếm khổ.

"Ba, tại sao lại không đi?"

Người bạn nhỏ không hiểu ba tại sao nói không đi. Bình thường ba không phải thích đưa mình đi chơi nhất sao? Huống chi nhà chú Lay có chị gái nhỏ cũng thích chơi cùng ChanChan, đồ chơi nhà chị gái nhỏ cũng nhiều như nhà của ChanChan nha! ChanChan chỉ qua có hai lần nhưng là rất thích!

"Bảo bối, con theo chị Sunny về thay quần áo trước, để cha nói chuyện với ba, có được hay không?"

Chanyeol cắt đứt cự tuyệt của cậu, đưa tay nhấn nút ở đầu giường, không tới nửa phút, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, người bạn nhỏ rất nhanh trợt xuống chạy tới giường mở cửa.
Đứng ở cửa là cô gái trẻ tuổi lần trước, mới vừa rồi Chanyeol gọi cô là Sunny? Cô tới Tokyo khi nào? Bọn họ cùng ở trên máy bay nhưng cậu không thấy cô ấy?

"Sunny, mang thằng bé đi thay quần áo! Nửa giờ sau chúng ta xuất phát."

Không quay đầu lại, Chanyeol trực tiếp ra lệnh.

"Dạ, cậu chủ nhỏ, chúng ta đi thôi!"

Thuận tiện đem cửa đóng lại, Sunny vui vẻ dắt người bạn nhỏ đi. Baekhyun ôm chăn trước ngực, nhìn về anh,.......

"Anh nói cái gì đều vô dụng, em không muốn đi chung với anh."

Trong giọng điệu có giận dỗi, còn giống như có một chút xíu bất mãn....
Ừ, không sai! Bất mãn! Cậu bất mãn, con trai lại đối với cậu không có sắc mặt tốt như đối với cô gái trẻ đó. Hơn nữa nhìn dáng vẻ cô rất quen.

"Thật không đi sao?"

Người đàn ông ngồi ở bên giường khơi lên mày đẹp....

"Không đi."

Baekhyun cậu cũng là rất có chí khí không được sao? Tại sao anh bắt cậu đi thì cậu phải đi? Không theo ý anh.

"Sợ rằng em sẽ thất vọng, không phải là anh."

Giống như thở dài một cái, tay của anh như vô ý lau tóc cậu. Mà cậu vì nghe anh nói mà không để ý cử chỉ thân mật của anh, anh có ý gì chứ?

"Nhà Lay có một cậu bé nhỏ cỡ tuổi ChanChan, ChanChan rất thích thằng bé chơi cùng nó. Chỉ là đáng tiếc, em không đi, ChanChan cũng không đi, bởi vì ChanChan muốn đem ba giới thiệu cho cậu bé ấy."

Baekhyun nắm tay thành quả đấm lại, người đàn ông này, đủ hèn hạ vô sỉ, đặc biệt chọn đúng điểm yếu của người ta mà đánh, hơn nữa còn đánh rất chính xác.
Anh rõ ràng biết cậu đối với con trai áy náy, còn nói như vậy?

"Em đi, em đi là được chứ gì!"

Cậu có thể không để ý đến anh nhưng nghĩ tới con trai kì vọng ở cậu cao như vậy, cậu sao không đi? Nhưng trước khi đi phải thay quần áo chứ?

"Anh đi ra ngoài đi."

"Anh giúp em chọn quần áo, có được không?"

Thì ra vuốt đầu cậu sau đó thấy cậu thỏa hiệp, từ từ đi xuống, quả nhiên cách quần áo nhưng cảm xúc tốt hơn nhiều.

"Chanyeol, cái đồ háo sắc này, đi ra ngoài!"

Người đàn ông này, thế nhưng thừa dịp cậu không chú ý, duỗi tay vào trong quần áo cậu, tên khốn kiếp này.

"Nhanh lên thay quần áo, nửa giờ sau em không ra ngoài, anh sẽ giúp em thay đó!"

"Cậu chủ nhỏ, mặc bộ này được không?"
-----
Sunny giúp ChanChan chải đầu, cầm bộ đồ trắng ra.

"Ừ! ba thích nhất em mặc đồ màu trắng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nhắc đến ba thì hạnh phúc vô cùng. Cậu bé rốt cuộc cũng có ba để kêu, hơn nữa ba rất thương cậu bé. Cho nên ChanChan không cần người nào làm mẹ ChanChan nữa.

"Cậu chủ nhỏ, thích ba sao?"

Sunny gài nút áo cho người bạn nhỏ. Lần trước trở về nước, cô cũng chỉ ngăn cản người kia, cũng chính là ba của cậu chủ nhỏ, không để cho cậu ấy đến gần cậu chủ nhỏ mà thôi, lập tức bị ông chủ kêu trở về Thái Lan. Lúc ấy cô không có làm gì sai, cô cũng không biết cậu ấy là ba của cậu chủ nhỏ, hơn nữa đó chỉ là chức trách của cô mà thôi, không phải sao?
Nhưng lệnh của Chanyeol không có ai có thể cãi, cô cũng không ngờ Chanyeol  lại đưa hai ba con cậu ấy tới Thái Lan, lần này chăm sóc cậu chủ nhỏ cô cũng không có cơ hội.

Thật may lần này tới Tokyo, JongDae để cho cô đi cùng tới đây!

"Thích! Xong chưa? Em muốn cho ba xem!"

Người bạn nhỏ nóng lòng vừa gài nút xong đã không kịp chờ mà chạy ra ngoài.

"Ba . . . . . Ba. . . . . ."

Thanh âm non nớt ở hành lang dài vang lên.

"A, thật xin lỗi!"

Thay xong quần áo còn chưa kịp ra ngoài, Baekhyun nghe được con trai lo lắng gọi, không nghĩ ngợi gì kéo cửa phòng chạy ra, không nghĩ tới khúc cua đụng vào một người.

"Cậu chủ không sao chứ?"

Sunny không nghĩ tới sẽ đụng người của ông chủ, mặc dù cô mảnh khảnh nhưng không ngờ Baekhyun lại bị đụng văng ra ngoài, cũng may tay vịn vách tường....

"Ba, có đau hay không?"

ChanChan thấy ba cau mày vội vàng đi qua....

"Không có việc gì, ba không có việc gì! Bảo bối, hôm nay thật đẹp trai nha!"

Thân thể khom xuống ôm thân thể nho nhỏ của con trai.

"Ba cũng đẹp!"

Cánh tay nho nhỏ vòng trên cổ của ba không bỏ xuống.

" Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối là ngọt nhất!"

Hai ba con ôm nhau...

"Thật xin lỗi, ừ, cậu chủ nhỏ nên đi xuống!"

Sunny không có cảm giác nhìn hai ba con đang ôm nhau. Cậu chủ nhỏ từ trước tới giờ đều là cô theo chăm sóc nhưng cậu chủ nhỏ chưa bao giờ thân mật với cô như vậy. Người này, tại sao mới trở về mấy tháng thôi có thể thân với cậu chủ nhỏ như vậy! Dù là ba con thì sao chứ? Huống chi ông chủ rất coi trọng cô.
Cũng chỉ là một nam nhân thôi trừ gương mặt có thể nhìn được, vóc người gầy một trận gió có thể thổi đi, cũng không biết ông chủ coi trọng cậu ta ở điểm nào? Vóc người như vậy làm sao có thể thỏa mãn nhu cầu đàn ông ở trên giường?

Ông chủ là một người đàn ông cao ngạo như vậy, tại sao cần cậu ta, chỉ trừ gương mặt còn lại không có gì như thế?

"Không, em muốn cùng đi với ba!"

Bình thường nhìn ChanChan  như không thích nói chuyện, lúc này khuôn mặt lại không thỏa hiệp. Trời sinh phong cách cậu chủ vào lúc này phát huy vô cùng tinh tế...

"Sunny, tôi có thể cùng đi với ChanChan mà! Cám ơn cô đã chăm sóc ChanChan!"

Baekhyun ôm lấy thân thể con trai, thật lòng nói cảm ơn.

"Chăm sóc cậu chủ nhỏ là nghĩa vụ của tôi! Tôi không giống với vài người...."

"Sunny. . . . . ."

Thanh âm trầm thấp của phái nam từ phía sau truyền đến, cắt đứt kiêu ngạo của Sunny, người đàn ông tiến tới gần làm cho người ta cảm giác như bị áp bức.

"Ông chủ . . . . ."

Trên mặt Sunny đã trắng bệch. Cô còn cho là Chanyeol đang ở thư phòng nên mới nói chuyện không chút kiêng kị! Bởi vì cô thật không ưa Baekhyu. Nhưng cô lại không nhận thức rõ thân phận của mình, Chanyeol thích người như thế nào căn bản không cần tới cô nói.

"Nói xin lỗi!"

Thanh âm rõ ràng là rất nhẹ, nhưng truyền tới trong lỗ tai người nghe lại có hiệu quả ghê gớm. Sunny sợ đến sắc mặt trắng bệch đôi môi tự ý run, mà Baekhyun lại cắn cắn môi:

"Không cần!"

Người ta cũng không có nói cái gì không phải....

"Cậu chủ, thật xin lỗi!"

Không có ai ở trước mặt Chanyeol dám không nghe lệnh , đặc biệt là vẻ mặt bình tĩnh của anh như thế, kì thực cất giấu sự tức giận vô cùng.

"Không sao! Chúng tôi đi xuống trước !"

Trường hợp như vậy Baekhyun không thấy quen, cậu không thích người khác kiêu căng, hơn nữa quan hệ của cậu với anh trừ có con trai, ngoài ra không có gì khác.
Cho nên, cậu lựa chọn tránh ra!

"Cút, không để cho tôi thấy mặt nữa!"

Chanyeol không nói gì thêm, đi xuống. Dám ở trên địa bàn của anh, ở trước mặt của anh có vẻ mặt như vậy với người của anh, là ai cho cô có lá gan như thế?

"Vâng"

Sunny biết lần này cô không có cơ hội ở bên cạnh ông chủ nữa, sống bên cạnh cậu chủ nhỏ. Nhưng thật không cam lòng, không cam tâm!

**

Zhang thị (Zhang Yi Xing_Lay) là thế gia tài chính nổi danh ở Châu Á, hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của cha Lay, Chanyeol có quan hệ mật thiết với Zhang gia nên không thể không tới. Dù thế nào đi nữa Lay là bạn tốt của anh.
Dĩ nhiên chủ yếu nhất là tiểu hoàng tử của bọn họ muốn cùng con trai của tổng giám đốc Zhang thị chơi đùa, mà tổng giám đốc Zhang thị không ai khác chính là em út của Lay.
Cậu mặc một cái áo bằng nhung màu đen, phần cánh tay được làm bằng lưới kết hợp với một ít lông tơ ở cổ tay, cậu mặc cùng với quần jean skinny cũng màu đen, làm cho da thịt trắng như tuyết của cậu càng thêm mê người. Từ khi sau khi ngồi lên xe, Baekhyun phát hiện ánh mắt Chanyeol vẫn đang nhìn cậu. Cái nhìn trực tiếp chăm chú đầy nóng bỏng đó nhìn cậu, ánh mắt anh như muốn nhìn thấu qua quần áo.
Chẳng lẽ cậu mặc khó coi quá sao? Mới vừa rồi cậu thay quần áo xong, Quản gia nói rất đẹp mà! Quần không phải là bó sát quá chứ? cậu cúi xuống xem lại quần áo đang mặc trên người, cũng không có chỗ nào không đúng, vậy thì anh nhìn cái gì?

"Cha, tại sao còn không xuống xe?"

Đúng lúc con trai giúp cậu hỏi lời cậu muốn biết. Dù sao cậu cũng không muốn nói chuyện với anh....

"Bảo bối, chờ một chút!"

Rõ ràng là hướng về phía con trai nói chuyện, nhưng ánh mắt của anh lại không có rời khỏi người cậu nữa giây. Anh rốt cuộc nhìn chỗ nào?

"Chanyeol, anh nhìn cái gì?"

Rõ ràng là lời nói tức giận, nói ra lại thành giọng nói mềm yếu, nghe thế nào cũng giống như cậu đang làm nũng với anh....

"Anh đang nghĩ, có thể đem em nuốt vào có được không..."

Giọng trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ hẹp lại mị hoặc như vậy.
Gương mặt sau một giây lại kiều diễm như hoa, anh ta thế nhưng lại nói như vậy trước mặt ChanChan!
Cũng may bên ngoài có tiếng gõ cửa xe hóa giải tình huống lúng túng này, Chanyeol mở cửa xe, không có ý muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lay.

"Park Chanyeol, cậu thật làm khó nha, để cho đại thiếu gia của Zhang thị là mình đây phải ra nghênh đón cậu"

Đang trên địa bàn của Lay, Lay đương nhiên muốn phách lối một chút, không thì thật phải xin lỗi mình nha.

"Ít nói nhảm, đồ đâu?"

Không để ý đến Lay cố ý trêu chọc, Chanyeol trầm giọng nói.

"Ừ, cầm đi! Chỉ là, mình cảm thấy Baekhyun ăn mặc rất đẹp mắt, cậu cần gì phải làm điều thừa đó?"

Giống như là làm ảo thuật, Lay từ phía sau lưng lấy ra một cái áo choàng màu kem ánh kim đưa cho Chanyeol,...

"Baekhyun, hoan nghênh em đến Tokyo chơi."

"Anh Lay"

Baekhyun nhàn nhạt cười một tiếng.

"Được rồi, ChanChan bảo bối, chúng ta đi vào tìm anh chơi có được hay không?"

Trong xe người ChanChan đang nháy mắt to nhìn chằm chằm Lay.

"Cha. . . . . ."

Người bạn nhỏ thói quen quay đầu lại nhìn cha. Lay là một trong số ít người mà bạn nhỏ ChanChan chịu tới gần. Nói thế nào, Lay cũng biết thằng bé từ nhỏ cho đến lớn!

"Đi đi!"

Chanyeol gật đầu, ý bảo hộ vệ phía ngoài mở cửa xe bên kia để cho con trai xuống xe.

"Ba, hai người phải nhanh lên một chút! Sau đó con muốn dẫn ba cho anh trai gặp, để cho anh ấy biết ChanChan cũng có ba."

Bị Lay bế từ trên ghế ngồi xuống, tiểu tử còn không quên giao phó một phen.
Lời nói của con trai khiến Baekhyun cảm giác làm cái gì cũng đáng giá!

"Được."

"Chúng ta có thể đi được chưa?"

Cửa xe sau khi bị đóng lại, Baekhyun cúi đầu hỏi. Đơn độc hai người chung đụng thế này làm cho cậu có cảm giác không tự nhiên, cậu chỉ muốn nhanh xuống xe, nhanh rời khỏi anh.

"Mặc cái này lên, nơi này, em lộ nhiều lắm thì phải!"

Đưa tay đem áo choàng khoác lên cậu, rất nhanh sau đó đã cài nút thắt vào trên vai cậu.
Chanyeol thế nào lại giúp cậu mặc áo choàng, còn có thắt quen thuộc như vậy! Đây là dọa Baekhyun rồi! Nhìn thật sâu người trước mắt, Chanyeol lúc trước đâu rồi!

"Như vậy tốt hơn nhiều!"

Giống như hài lòng với kiệt tác của mình, Chanyeol nhẹ nhàng dùng tay chỉnh lại tóc cho Baekhyun. Tay của anh vuốt mặt cậu một cái rồi để xuống.
Không biết vì sao khi anh nhìn cậu như vậy, cậu cảm thấy tâm tính thiện lương, rất loạn nha, không phải là như vậy, cậu không thể để người đàn ông này ảnh hưởng, anh không có tim, không có tình, chỉ biết hành hạ cậu, cậu nhất định giữ tim mình thật vững, không để mình là Baekhyun yếu đuối của năm đó nữa....

"Chúng ta có thể đi vào chưa?"

Cứ như vậy khuyên bảo mình xong, cậu hít một hơi sâu, ngẩng mặt lên dùng âm thanh lạnh nhạt nói.

"Đi thôi!"

Xuống xe, đứng ở trước đại sảnh sáng rực rỡ, Chanyeol đứng ở bên cạnh cậu, vươn tay ra với cậu.
Baekhyun nhìn cánh tay bền chắc ở trước mắt mình, giống như là bị xúc động, do dự không dám đưa tay mình ra. Cậu sợ, sợ sau khi đưa tay, cậu không còn là cậu nữa.
Chanyeol, là kiếp đại nạn trong đời cậu, cậu nhất định phải tránh ra. Nhưng thật sự khó khăn.

"Em có thể lựa chọn không đi vào cùng anh, chỉ là người nhất định thất vọng không phải là anh."

Xem tâm tư của cậu, Chanyeol cũng không thu tay lại.
Được rồi, được rồi! Baekhyun thừa nhận giờ khắc này mình thật mềm lòng! Vì con trai của cậu, dù hang hổ cậu cũng xông vào!
Cậu hít một hơi thật sâu, tình nguyện nắm tay anh, cùng anh đi vào đại sảnh hào hoa nhà Lay.
Chùm đèn thủy tinh xa hoa, đại sảnh đồ ăn uống linh đình, một hình ảnh sáng chói lóa, xa hoa. Bữa tiệc của xã hội thượng lưu, từ trước đến giờ đều là nơi các nhân vật lớn tụ hội, nhất là thế gia tài chính hiển hách như Zhang thị.
Người chủ của Zhang gia, thân hình cao lớn dù đã 60 tuổi nhưng tinh thần khỏe mạnh, phong thái bá chủ như xưa, nụ cười trên mặt thỏa mãn. Đứng bên cạnh ông ấy là con trai nhỏ nhất cũng là tổng giám đốc của Zhang thị_Zhang Yi Bo.

"Bác Zhang, sinh nhật vui vẻ."

Chanyeol mang theo Baekhyun đi tới trước mặt ông, giơ ly rượu lên mời rượu.
Sinh nhật? Lần này đến phiên Baekhyun kinh ngạc. Thì ra là mang cậu đến tham gia sinh nhật của trưởng bối, nhưng cậu lại đi tay không tới, làm sao đây? Cho dù căn bản người ta không cần quà nhưng như vậy quá thất lễ chứ?
Đối với bạn tốt của con trai là Chanyeol, ông Zhang thật sự rất quý, trẻ tuổi như vậy đã là đứng đầu hắc đạo Đông Nam Á, hơn nữa mấy cuộc mua bán lớn làm cho người ta phải giật mình. Ba đứa con nhà Zhang gia, con lớn nhất cả ngày không để ý tới sự nghiệp gia tộc chỉ thích làm bác sĩ, con thứ hai cả ngày mê mẩn làm những nghiên cứu khoa học lộn xộn kia, thời gian cả năm không tới 10 ngày ở nhà, hôm nay sinh nhật ông mà cũng không trở về. Cũng may còn có đứa con thứ ba tiếp quản công ty.

"Vị này là?"

Thấy Chanyeol ít khi đi tham gia tiệc cùng mọi người nhưng trong tay lại cùng với một thanh niên, ông không khỏi tò mò hỏi....người tuy nhỏ bé nhưng dáng dấp tuyệt mỹ, đang cắn môi dưới hình như có chút ngượng ngùng?

"Ba, ba, anh ơi, đây chính là ba của em..."

Bọn họ chưa kịp trả lời, hai tiểu hoàng tử đã từ trên cầu thang chạy xuống, đi theo sau là bảo mẫu của cậu chủ nhỏ họ Zhang:

"Hai vị tiểu tổ tông này, các con chậm một chút!"

Hai vị này đều là tiểu hoàng tử được nâng như nâng trứng, nếu xảy ra chuyện gì, phận bảo mẫu như bà thật không đền nổi!

"Ba?" Lúc này ông Zhang kiến thức rộng rãi cũng bị kinh sợ. Đối với Chanyeol, coi như ông cũng hiểu. Luôn là người lãnh khốc, lúc này lại cùng một cậu trai dính dấp ở cùng một chỗ, còn có đứa bé này, coi như là kì tích.
Những năm này, chưa từng có nghe Chanyeol đề cập tới ba đứa bé, không biết sao hôm nay lại đem tới dự tiệc sinh nhật, điều này có nghĩa gì đây?

"Bảo bối, chơi vui vẻ không?"

Hướng tới ông Zhang gật đầu một cái, Baekhyun thân thể khom xuống ôm lấy con trai.

"Vui ạ"

Vui mừng ôm cổ ba, ChanChan hướng đến cậu chủ nhỏ của Zhang gia giới thiệu ba của mình, ....

"Anh à, đây chính là ba của em."

"Con chào chú"

Cậu chủ nhỏ của Zhang gia ăn mặc tinh xảo lên tiếng chào, sau đó xoay người lại hướng đến chỗ Zhang Yi Bo:

"Cha, ôm."

"Chanyeol, chúc mừng cậu!"

Là nên chúc mừng một chút , một người đàn ông như vậy bên cạnh cuối cùng cũng có người bên cạnh.

"ChanChan, chúng ta trở về lầu chơi thôi."

Cậu chủ nhỏ của Zhang gia đã từ trong ngực cha tụt xuống, đi tới bên cạnh Baekhyun, kéo chân nhỏ của ChanChan.
Nơi này đều là người lớn, chán chết!

"Ba, có thể không?"

ChanChan nhìn ba của mình. Cậu bé thích chơi cùng anh trai, cũng thích ở chung với ba,...

"Đi đi."

Baekhyun khẽ hôn gương mặt của con một cái, đặt cậu bé xuống, ......

"Ba sẽ tìm con sau, được không?"

Con trai cậu thật vất vả trở nên vui vẻ rất nhiều, nên phải chơi cùng bạn đồng lứa nhiều hơn.
Được sự cho phép của ba, hai người bạn nhỏ dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu nắm tay đi lên lầu.
Rất nhanh, ông Zhang bị khách tới chúc mừng vây lại rồi, mà Chanyeol mang theo Baekhyun, cùng Zhang Yi Bo và Lay đứng ở một bên nói chuyện phiếm.
Chuyện của bọn họ không thể hiểu được, Baekhyun cũng không có hứng thú nghe, hơn nữa nghe cũng không hiểu! Nhưng đã qua một giờ! Thế nào lại nói chưa xong?
Bọn họ rốt cuộc còn phải tán gẫu bao lâu đây? Baekhyun mặt cúi thấp nhìn đôi giày của mình, đứng lâu thật mỏi, nhưng cậu không dám tránh ra, hai chân mày chau lại, hai cái chân không nhịn được động đậy vài cái....
Chanyeol cảm thấy cử động của cậu, con ngươi sắc bén đảo qua cũng đã hiểu tình trạng của cậu, sau khi gật đầu với Zhang Yi Bo và Lay đang cười xong, kéo cậu đến khu nghỉ ngơi.
Đi khỏi đại sảnh ồn ào, Baekhyun rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, náo nhiệt như vậy cậu không thích ứng được...

"Ngồi chỗ này một chút, được không?"

Sau khi đỡ cậu ngồi xuống, Chanyeol đứng ở trước mặt cậu, xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.

"Một mình em ngồi ở chỗ này là được rồi!"

Baekhyun ngồi xuống, không có quen Chanyeol như vậy, anh mới vừa rồi cùng em của Lay nói như chưa hết lời? Vậy sao không mau quay lại đó? Anh ở nơi này cậu thấy không thoải mái....

"Có muốn ăn gì không?"

Cho dù cậu không để ý anh, thế nhưng anh lại không yên lòng để cậu một mình ngồi ở chỗ này.

"Để tự em đi!"

Người đàn ông này, thật là nghe không hiểu trong lời của cậu ý muốn đuổi người sao?
Cậu lạnh nhạt quả nhiên khiến cho Chanyeol khó chịu, không đúng, phải là cực kì khó chịu, chỉ một ngón tay nâng cằm cậu lên, tình huống khiến cậu không kịp nói lời nào, trên môi cậu bị cắn một cái, chưa dứt còn đứng dậy nhỏ giọng nói ở bên tai cậu:

"Ngoan ngoãn ngồi đây, không được đi đâu!"

Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Người đàn ông này, thật là quá đáng! Anh có biết hay không, khu nghỉ ngơi cách đại sảnh bên ngoài chỉ một tấm kính thủy tinh trong suốt, bọn họ ở chỗ này mọi cử động bị người ta nhìn thấy được! Hơn nữa anh lại dùng đầu lưỡi......
Có người thấy Chanyeol sau khi rời khỏi đây, bắt đầu nhìn bên này rồi. Thật là mất thể diện! Không tự chủ được giơ tay lên lau hơi thở của anh trên môi cậu.
Cậu đang quay mặt sang nhìn phía ngoài, chợt thấy anh ngừng lại, nhìn về phía cậu một chút, sau đó ngoắc phục vụ nói mấy câu sau đó hướng về phía của Zhang Yi Bo mà đi tới.
Không nghĩ tới, mới chỉ một hồi mà thôi, tên phục vụ kia đẩy xe thức ăn các loại đến đây...

"Cậu chủ, cậu có thể vừa ở chỗ này nghỉ ngơi vừa dùng cơm."

"Cảm ơn."

Cho đến khi người phục vụ đó ra ngoài, Baekhyun mới hết kinh ngạc. Chanyeol cũng có lúc chu đáo như vậy.
Thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, Baekhyun cảm thấy thật tốt. Cậu cầm đũa chọn mấy món mình thích, từ từ ăn. Không hổ là yến tiệc của hào môn, thức ăn bình thường nhất cũng có thể ngon như vậy.
Cậu vui vì một mình được tự do tự tại, ăn thứ mình muốn. Nhưng giống như có người không muốn cho cậu thoải mái!

"Đồ ăn ngon không? Chàng trai xinh đẹp."

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên ở lối đi vào phòng nghỉ.
Thả nĩa trong tay ra, Baekhyun  ngẩng đầu, một người đàn ông đang đứng ở cửa, chính xác là một người tuấn tú, có điều da hơi đen một chút nhưng ngũ quan thanh nhã, có một chút cảm giác quen thuộc.
Chính cảm giác quen thuộc này khiến cho Baekhyun lễ phép đáp lời anh ta:

"Rất ngon."

Lấy được sự đáp lại của cậu nên trên mặt người đàn ông kia cười rực rỡ hơn, trực tiếp đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu...

"Bữa tiệc của Zhang gia, cho tới bây giờ cũng không mất tiêu chuẩn."

"Ừm"

Cậu nhàn nhạt đáp lại, muốn cho người kia biết điều mà đi ra.
Nơi này mặc dù là chỗ nghỉ ngơi, chỉ là cậu chú ý ngoài cậu ra cũng không có người đi vào, rất rõ ràng, nơi này là không phải để cho khách sử dụng, phải là người có quan hệ mật thiết với Zhang gia mới có thể đi vào.
Người đàn ông này thật khá lớn mật! Không có bất kỳ sự cho phép của người nào mà cứ như vậy tiến vào....

"Cậu . . . . ."

Người đàn ông kia đi tới phía trước, đến gần Baekhyun....

"Nếu như anh muốn ăn, có thể ra bên ngoài."

Baekhyun không thích quá gần người khác, đưa tay chỉ ra ngoài...

"Cậu không nhớ tôi sao?"

Người đàn ông thấy cậu càng lui về phía sau, không tiến gần nữa. Ngồi ở nơi đó khơi lên mày đẹp, dùng quả quyết để nói....

"Thật xin lỗi, tôi. . . . . ."

Baekhyun nghiêm túc quan sát anh ta, anh ta là ai? Tại sao phải nói cậu biết anh ta đây? Nhưng trong đầu cậu quay một vòng, thế nào cũng không nhớ nổi tới người này.
Nhìn anh ta lớn hơn cậu vài tuổi, không thể nào là bạn học trước kia, mà cậu xem ra căn bản không có cùng người nào tới lui.

"Chín năm trước."

Thấy Baekhyun một chút cũng không nhớ nổi, hắn nhắc nhở. Cậu đối với hắn thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có, nhưng kể từ khi tiến vào trong hội trường, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã biết cậu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com