Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22/ Sao em cứ phải chống đối tôi?

Phác Xán Liệt ngoài vẻ mặt tức giận, không nói không rằng kéo Bạch Hiền rời khỏi sân bay.

-"Phác Xán Liệt, anh mau buông! Đau quá! "

Lực nắm và kéo từ tay anh truyền đến khiến Bạch Hiền vừa đau vừa khó chịu. Có lẽ là vì tức giận nên lực ở bàn tay càng mạnh, khiến tay cậu đỏ bầm lên.

-"Anh mau buông tay ra, tay tôi...vừa mới lành đó! "

Cậu tức giận quát lên. Rõ ràng là tay cậu mới tháo bột thôi mà, sao anh lại không thương xót nó chứ.
Phác Xán Liệt nhét cậu vào trong xe, mang cả hành lý để ở ghế sau, sau đó nhấn mạnh ga, rời đi.

Bạch Hiền sau khi ngồi vào trong xe, cũng chỉ liếc mắt nhìn anh rồi lại xoa xoa chỗ tay nổi đỏ. Anh ta sao càng ngày càng khó ưa vậy chứ?

Bạch Hiền ngay sau đó, cũng không thèm đếm xỉa tới anh, tựa mặt vào cửa kính, thở dài ngao ngán. Cậu nghĩ tới số phận của mình lát nữa, sau này. Nghĩ tới Lưu Hạo Nhiên không mảy may hiểu gì vô tội vì cậu mà bị đánh thương ở nơi đông người.

Khoảng một tiếng sau, chiếc xe trở về tới biệt thự. Cậu Biện với thiếu gia, người làm bọn họ tuy không biết rõ là quan hệ gì những chắc chắn là không thể tùy ý đụng chạm vào cậu ấy. Hàng ngày dì Phương đều tới bệnh viện chăm sóc cậu Biện bị thương. Hôm nay cậu ấy xuất viện, dì Phương tới đón thì lại thấy về một mình. Mà thiếu gia sau đó đưa cậu Biện trở về thì vẻ mặt hung dữ, tức giận kéo xồng xộc cậu lên lầu. Xem ra tiểu bảo bối của thiếu gia lại làm chuyện chọc giận thiếu gia rồi.

Dì Phương lo lắng theo lên, ngăn cản :

-"Thiếu gia! Có chuyện gì xin thiếu gia bình tĩnh, cậu Biện cậu ấy mới xuất viện, không nên để bị thương lại! "

-"Đó không phải việc của dì! Dì xuống làm việc đi! Đừng có chọc giận tôi! "

-"Dì Phương... Dì Phương....! "

Bạch Hiền thất vọng cầu cứu nhưng không làm gì được.

Phác Xán Liệt đưa cậu vào trong phòng ngủ, khoá trái cửa lại. Sau đó lại kéo cậu vào phòng tắm, xả một bồn nước lớn.

-"Anh định làm gì? "

Bạch Hiền khó hiểu định bỏ chạy, lại bị anh nắm tóc kéo lại.

-"Dám chạy? "

-"Á! Đừng! Đau quá!"

-"Em còn biết đau sao?"

Phác Xán Liệt túm tóc cậu, nhúng đầu cậu vào trong bồn nước lớn.

-"Phác Xán....Liệt.....anh.....!"

Bạch Hiền muốn cầu xin hắn tha thứ cho mình nhưng cậu không thể nói được, cậu thấy rất khó thở.

Lúc Bạch Hiền tính vùng vẫy, cảm giác mình sắp chết vì sặc nước thì anh lôi cậu lại, ép cậu nhìn thẳng vào mặt mình.

-"Em nghĩ tôi dễ dàng để em chết thế sao? Tôi còn muốn để em bên cạnh hầu hạ tôi. Đó chỉ là cảnh cáo chút thôi! "

Bạch Hiền mới xuất viện, lại bị ngợp thở trong nước lên sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt nhìn anh :

-"Sống với hạng người như anh, tôi chết còn sung sướng hơn, anh...giết chết tôi đi! "

Nhìn thấy vẻ mặt thách thức của cậu thì anh thật nhịn không nổi.

-"Không ngờ Bạch Hiền của tôi lại có sở thích đặc biệt như vậy! Em cứ phải chọc giận tôi, chống đối tôi! Nếu một ngày em không chọc giận tôi, em sợ tôi không chơi với em sao?Vậy thì hôm nay tôi và em sẽ chơi vui vẻ! "

Phác Xán Liệt cười lạnh nhìn cậu, ánh mắt sắc bén liếc cậu từ trên xuống dưới. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ban nãy vì nước bắn vào mà ướt nhẹt, để lộ ra những đường cong lúc ẩn lúc hiện.

Phác Xán Liệt cảm thấy dục vọng mình kìm nén suốt hơn một tháng nay thật đã nhen nhóm lên lại rồi. Nếu trước kia, anh thường mượn thân thể Ái Liên hoặc là phụ nữ thích hợp để phát tiết thì từ ngày cậu xuất hiện, phụ nữ anh không sao chạm nổi.

Mà Bạch Hiền cũng nhìn ra ánh mắt thèm khát kia, lùi lại, theo bản năng, đưa tay lên che ngực.

Anh kéo hai chân cậu, không cho cậu có cơ hội lùi về phía sau rồi hung hăng hôn.
Nụ hôn mang theo bao tức giận, yêu thương, kìm nén bấy lâu bị dồn nén lại. Bạch Hiền nhất quyết không nghe, mím chặt môi, ngăn sự xâm nhập.

Phác Xán Liệt cũng không bận tâm, luồn tay vào trong lớp áo ướt mỏng manh mà trêu đùa cơ thể cậu. Bạch Hiền không chịu nổi sự tiếp xúc nhạy cảm, khẽ kêu lên :

-"Đừng! Bỏ...ra! "

Nhân cơ hội, Phác Xán Liệt đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng cậu, mút mát mật ngọt. Đôi môi anh đào sớm tái nhợt của cậu, bị anh dày vò mà sưng lên. Bạch Hiền thở dốc, vì không muốn ngã ra phía sau, vô thức đưa tay ôm chặt cổ anh. Phác Xán Liệt thấy vậy thì thích thú, môi lưỡi dây dưa không ngừng, hết từ phòng tắm, lăn lộn ra đến bên ngoài giường ngủ. Khoảnh khắc nửa người chạm vào thành giường lớn, khiến Bạch Hiền ngã xuống. Phác Xán Liệt tháo cà vạt ra, nới lỏng cổ áo, vài khuy áo được tháo ra để lộ vòm ngực săn chắc.

Bạch Hiền định nhổm dậy, bỏ chạy lại bị anh đè lên, dang rộng hai tay cậu cố định hai bên, tiếp tục hôn.

-"Anh buông ra! Tôi không muốn! Không muốn! "

Bạch Hiền giãy dụa, liên tục lắc đầu né tránh anh.

-"Bảo bối! Em thật không ngoan chút nào! "

Ngay sau đó, anh lấy cà vạt buộc tay cậu lại, cố định bên trên. Chiếc áo mỏng đáng thương hung hăng bị xé rách, từng mảnh vải lần lượt rơi vãi trên sàn gỗ cao cấp.

Bạch Hiền rõ ràng có mặc "nội y" nhưng không thể che đi hết vùng đầy đặn kia được.

(Au: xin nhắc lại với mn, Hiền nhi của au là tiểu thụ cao cấp, mọi chi tiết có thể tiểu thụ bình thường không so sánh được nên mn đừng hỏi thêm ^^)

-"Bảo bối, tiểu yêu tinh quyến rũ này!"

Phác Xán Liệt say sưa thưởng thức nửa thân trên loã lồ của cậu, thật đẹp làm sao. Tiểu bảo bối của anh phía dưới cũng rục rịch nóng rồi. Hai trái cherry căng mịn cứ tờ mờ hiện ra trước mắt anh.

-"Thật đẹp! "

-"Phác Xán Liệt, đừng! Đừng nhìn! Tha cho tôi đi! "

Bạch Hiền rốt cục là hoảng sợ, cậu bắt đầu thấy sợ người đàn ông này từ cái lần đầu tiên đó, cậu không muốn cùng anh dây dưa thêm chút gì cả. Anh ta sao lại biến thái ngắm nhìn chỗ đó của cậu chứ? Cậu thấy ghê tởm hành động biến thái này.

-"Không sao!Chỗ này đẹp lắm, có phải tôi chưa từng "ăn" qua đâu! Em nhìn xem, nó nhạy cảm như vậy, tôi còn chưa đụng mà nó đã dựng đứng lên đón chờ rồi! Xem ra tôi không thể làm "nó" thất vọng được! "

Vừa dứt lời, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên nhũ hoa cắt mút, tay kia sờ bên còn lại, xoa nắn đủ kiểu.

-"Cơ thể này,chỗ nào cũng đều ngọt như vậy! "

-"Á!! Đau quá! Phác Xán Liệt, dừng! Xin anh, đau lắm! "

Bạch Hiền giãy dụa kêu lên, tại sao anh ta lại vô liêm sỉ cắn mút, càn rỡ chỗ đó tàn nhẫn như vậy? Cậu cảm giác như hai nụ hoa sắp muốn đứt luôn rồi.
Mà Phác Xán Liệt thấy biểu cảm của cậu thì càng không có dấu hiệu dừng lại, anh muốn chơi với cậu một bữa thật vui, coi như tiệc chào đón cậu trở về.

-"Anh thôi đi! Đau chết mất, chỗ đó không có sữa đâu! Tên vô sỉ! "

Bạch Hiền liên tục thúc vào ngực anh, nhưng đối với anh, đó chỉ như gãi ngứa.

-"Vậy sau này tôi sẽ khiến nó có sữa! "

(Ps: ns thật chứ au thấy au đọc truyện nhiều quá, sắp mất chất thật rồi .Au ngày càng đen tối rồi huhu, ai đó cứu au~~~)

Phác Xán Liệt sau đó đưa tay xuống dưới kéo khoá quần cậu, giúp cậu thoát y nốt chỗ còn lại, rồi cũng tự tay cởi bỏ những vướng víu trên cơ thể mình.

Bạch Hiền giật nảy, khép chặt hai chân lại, lại bị anh tách ra.

-"Đừng! "_____Bạch Hiền hoảng sợ tới mức rơi nước mắt luôn rồi.

-"Ân ái với tôi khiến em uất ức vậy sao? Vậy để tôi giúp em chủ động! "

Phác Xán Liệt lúc này thấy cậu khóc, vô cùng không thoải mái, đứng dậy lấy một ly rượu đỏ, rồi mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc, dốc vài viên ra tay, định bỏ vào ly rượu. Bạch Hiền rốt cuộc không ngu tới mức không biết anh muốn làm gì.

-"Không cần! "____Cậu lau nước mắt, lên tiếng.

-"Nó sẽ đưa em tới khoái cảm, sẽ khiến em chủ động với tôi hơn! Nào! Mau uống đi, đừng để tôi ép! "

-"Không cần! Tôi không muốn uống thứ đó!"

Gì chứ? Nhiều thuốc như vậy, uống vào cậu không biết mình sẽ "thèm khát" hắn thế nào, cậu không thể để chuyện đó xảy ra.

-"Vậy em muốn sao? Nhanh! Tôi sắp mất kiên nhẫn rồi! "

-"Tôi...tôi....anh....muốn làm gì cũng được, nhưng đừng ép tôi uống ly rượu đó! "

-"Tốt! "

Dứt lời, anh lại đè lên cậu mà sờ soạng, hai thân thể đẹp đẽ, dính sát lấy nhau. Anh dạng hai chân cậu ra, đưa thứ đó chạm vào cửa huyệt của cậu như nhử mồi.

Thân dưới của cậu bị kích thích thì không ngừng ướt đẫm. Bạch Hiền không muốn để anh biết, khó chịu chà xát hai chân vào nhau.

-"Thấy khó chịu rồi sao? "

-"Không có!"_____Bạch Hiền thẳng thắn khẳng định.

-"So với cái miệng nhỏ này thì thân thể em thành thật hơn nhiều, em nhìn xem, nó chảy ướt cả một mảng drap giường rồi này, thật là không muốn, hử? "

Phác Xán Liệt anh vừa nói vừa chọc ngón tay vào bên trong, từng ngón, từng ngón một.

-"Á!!!!! Không cần! Đau chết mất! "

So với lần đầu tiên, tại sao cậu còn cảm thấy đau đớn hơn.
Mà Phác Xán Liệt thấy cậu vẫn mạnh miệng thì cứ thong thả trêu đùa nơi cửa huyệt của cậu, Bạch Hiền khó chịu đã lên tới cực điểm, nước mắt tuôn trào mạnh mẽ.

-"Nếu em muốn, tôi sẽ cho! Chỉ cần em gọi tên tôi! Cầu xin tôi! Đừng hành hạ bản thân em như vậy! "

-"Phác Xán Liệt! Tôi....tôi...xin anh, cho tôi.. "

-"Gọi tôi là Xán Liệt, tôi lập tức đáp ứng em!"

-"Xán.... Xán Liệt! "

-"Ngoan lắm, bảo bối! "

Ngay sau đó, bảo bối bé nhỏ của anh rốt cục là cũng "tức nước vỡ bờ" mạnh mẽ xông vào .Cơn đau buốt tận xương khiến nước mắt cậu không ngừng chảy.

-"Xán Liệt, anh....anh nhẹ chút! Tôi....chịu không nổi! "

-"Nghe tôi, thả lỏng chút, bảo bối! Chỗ đó của em sao lại chật khít thế, chính tôi cũng không tin được là lần đầu của em bị mất rồi mà nó vẫn như "xử nam" vậy! "

-"Á!!!! Đau quá! Anh... Rút ra đi! Tôi không chịu được! "

Bạch Hiền tiếp tục cầu xin. Mặc cậu cầu xin, anh đã đói cả tháng nay, bây giờ còn chưa ăn no, làm sao dừng lại? Bạch Hiền kiệt sức mặc anh càn quấy cơ thể mình, nhiều lúc định thiếp đi thì cơn đau lại truyền đến, anh vẫn cần mẫn làm cậu suốt đêm, mỗi lần cậu mệt, định ngủ thì lại bị thức giấc. Rốt cuộc không biết mấy giờ sáng, khi anh cũng đã mệt mỏi, bắn đầu tinh dịch trong cơ thể cậu, khiến nó phình lên khó chịu mới ôm cậu vào tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cậu đi vào giấc ngủ.

Bạch Hiền mơ màng, cũng chẳng còn hơi sức quan tâm gì nữa, đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com