Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Phác Xán Liệt vừa mới thoát khỏi Ngô Thế Huân, quay sang nhìn đã thấy bạn quỷ nhỏ cúi gằm mặt, ra vẻ phụng phịu giận dỗi.

Hắn ra chiều khó hiểu, không nhịn được hỏi y.

"Làm sao vậy?"

Biên Bá Hiền hơi ngẩng mặt, liếc hắn một cái thật nhanh, rồi lại cúi đầu.

"Anh không thích tên Phác Bá Hiền kia à?"

Phác Xán Liệt vỡ lẽ, lại có chút không hiểu việc be bé này mà Biên Bá Hiền cũng trưng ra vẻ mặt hận đời như vậy để làm gì.

"Cậu tên là Biên Bá Hiền, có họ đàng hoàng. Họ cậu không lấy, theo họ tôi làm gì?"

Hắn nói cũng chẳng thèm nghĩ là ai tự mình đào ra cái hố này.

Biên Bá Hiền ấm ức, ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tại vì em theo anh rồi, nên họ cũng muốn theo anh luôn."

Phác Xán Liệt sững người lại. Hắn chợt nhận ra Biên Bá Hiền của hai tiếng trước với Biên Bá Hiền của hiện tại là hai người với dáng vẻ khác nhau.

Thoát đi lớp trung y và mái tóc dài có phần không phù hợp với hiện đại, Biên Bá Hiền thoạt nhìn chỉ giống một cậu thiếu niên tầm mười bảy, mười tám. Mái tóc đen, đôi mắt bé khi cười luôn cong cong, sống mũi nhỏ cao, và đôi môi hồng nhuận đầy sức sống. Trừ bỏ thứ lệ khí dày đặc luôn quẩn quanh không dứt, thì đây điển hình là một cậu nhóc hàng xóm ai ai cũng yêu thích.

Hắn tự hỏi, một cậu thiếu niên mười tám tuổi của thời xa xưa, luôn thích cười và thẳng thắn đến hơi đáng yêu thế này làm thế nào lại tích tụ oán hận, đến chết cũng muốn hóa thành lệ quỷ báo thù như vậy.

Nếu Biên Bá Hiền còn mặc trung y và mang tóc dài, hắn còn có thể tự nhủ bản thân là người này hoàn toàn không thật, y khác với mình. Nhưng mà cũng bởi Biên Bá Hiền của bây giờ quá giống với một cậu thiếu niên mang hơi thở cuộc sống hiện đại, cho nên Phác Xán Liệt không thể làm ngơ lời mà y đã nói.

Một gay chính hiệu sống mười bảy năm cuộc đời chỉ toàn được các bạn nữ tỏ tình, Phác Xán Liệt giờ đây cũng thấy mình hơi thiếu thốn tình đồng chí lắm rồi.

Gặp phải Biên Bá Hiền, hắn lại càng không thể phủ nhận ngoại hình này là hình mẫu hắn đã mơ tưởng nhiều năm, lại càng muốn rung rinh.

Phác Xán Liệt chợt hoàn hồn, nhận ra mình thất thần lâu như vậy mà bạn quỷ nhỏ kia không hề làm ồn như thường lệ, quay sang mới thấy người nào đó còn thất thần hơn mình. Biên Bá Hiền đang mải mê nhìn một đám trẻ nhỏ xếp hàng tụm năm tụm ba bên một chiếc xe kem ven đường.

Ồ, ngàn năm trước đã có kem chưa nhỉ?

Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt đứng trong một con hẻm nhỏ, trên tay y đang cầm một cây kem ốc quế màu hồng anh đào. Ừm, nhưng mà anh Xán Liệt bảo đây là kem dâu.

Còn Phác Xán Liệt đang cầm một cây hương bốc khói nghi ngút, miệng lẩm bẩm tên Biên Bá Hiền vài lần. Biên Bá Hiền nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi, man mát, kem vào miệng liền tan chảy.

Đẹp đẽ như anh Xán Liệt, nhưng mà ngọt ngào hơn anh Xán Liệt nhiều lắm~

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ăn đến là vui vẻ, tự dưng cũng muốn cắn thử. Nghĩ là làm, đầu hắn liền hơi cúi, cắn nhẹ miếng kem đang dần tan chảy trên tay đối phương.

Biên Bá Hiền nhìn thấy, không hiểu tự dưng nghĩ đến điều gì rất vui vẻ, khóe miệng tự nhiên kéo lên, đuôi mắt cũng nheo lại thật sâu. Phác Xán Liệt nhìn khuôn miệng hình chữ nhật kia, tâm tình chợt xao động.

Hắn chợt nghĩ.

Thật là ngọt. Ngọt đến tận trong tim.

Đến chiều, hai người liền đến địa chỉ chú Lưu đã nhắn.

Phác Xán Liệt nhìn tòa nhà biệt thự trước mắt liền không khỏi trầm trồ, thầm cảm thán đúng là nhà giàu lắm tiền, có nhà có vườn, còn có cả vòi phun nước tám hướng. Nhìn con chó giữ cổng còn trông sang trọng đẳng cấp hơn cả hắn.

Người giúp việc đón hai người bước vào trong, đi ngang qua chuồng chó liền nghe được tiếng sủa inh ỏi. Ấy vậy mà người giúp việc cũng chẳng đoái hoài, tiếp tục dẫn hai người đi vào trong. Tiếng chó sủa cứ vang vọng mãi, cho đến khi Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt tiến vào phòng khách mới ngưng hẳn.

Một người đàn ông mặc vest bước ra, nở nụ cười khách sáo, đáy mắt dường như lóe lên một tia ngạc nhiên nhẹ.

"Thầy Phác phải không? Tôi đã nghe chú Lưu nói qua. Tôi là Trác Diệu, quản gia của nhà này. Thật hân hạnh."

Phác Xán Liệt bước lên, cúi đầu chào gã, nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp.

"Chào ngài, tôi là Phác Xán Liệt. Gọi thầy có chút sang trọng quá, chỉ là có chút tài mọn nho nhỏ. Còn đây là em họ của tôi, đến phụ học việc."

Biên Bá Hiền nghe nhắc đến mình liền gật đầu, ngoan ngoan mở lời.

"Cháu tên là Phác Bá Hiền. Chú cứ gọi cháu Bá Hiền là được ạ."

Nói rồi còn liếc trộm sang nhìn Phác Xán Liệt, không ngờ lại được hắn thưởng cho ánh mắt khen ngợi.

Dù y chẳng hiểu thế nào, nhưng mà vẫn vui lắm ~

Cả ba người ngồi xuống ghế, Phác Xán Liệt liền không chần chừ đặt ngay vấn đề.

"Nghe nói gia chủ động sát, tôi đã xem qua phía bên ngoài, cũng chưa thấy điều gì bất thường. Vậy không biết cụ thể vấn đề là ở đâu?"

Phác Xán Liệt để ý thế phong thủy còn đặc biệt vượng, hắn cảm thấy hơi khó tin, nhà giàu xây nhà chẳng lẽ không biết đường đi xem phong thủy?

Trác Diệu ánh mắt khẽ động, gã hơi mỉm cười, ánh mắt lại không giấu được vẻ bối rối.

"Không giấu gì thầy Phác đây, nhà chúng tôi không phải động sát. Kỳ thực trước khi xây nhà đã xem phong thủy cẩn thận. Nhưng khoảng một năm trở lại đây, trước cửa nhà tháng nào cũng có một con mèo đen chết trong phòng người giúp việc, khiến họ sợ hãi xin nghỉ việc hết. Kỳ thực thầy trừ tà, sư tăng hay thầy phong thủy đều được mời đến, nhưng đều bó tay. Thầy đồng nói do động phong thủy, thầy phong thủy lại bảo động tà."

Phác Xán Liệt nghe đến đây liền thấy rợn người. Đường đường là người liên quan đến chuyện vong linh, nhưng mà sợ ma quỷ thì vẫn là sợ. Nếu ma quỷ nào mà cũng đáng yêu như Biên Bá Hiền thì tốt quá.

Có điều, đã đâm lao thì phải theo lao. Hơn nữa từ khi vào đây hắn không cảm nhận được oán khí, hắn liếc mắt sang Biên Bá Hiền, có thể là bị cái máy phun oán khí này che lấp mất rồi. Nhưng quan sát qua Trác Diệu, hắn cũng không thấy người này có biểu hiện của oán khí quấn thân, cho nên khẳng định trong nhà không có tà ma quỷ quái. Không có, vậy thì phần nhiều là liên quan đến địa thế, địa hình.

Phác Xán Liệt lại càng cảm thấy không đúng.

Có điều, hắn cảm thấy chưa thỏa đáng, liền đề nghị với Trác Diệu cho mình xem xét xung quanh nhà.

Trác Diệu nghe đến đây liền mỉm cười, đáp lời.

"Gia chủ của chúng tôi hiện đang có chút việc, chưa được sự đồng ý thì không dám tự tiện. Cho nên phiền ngài đợi một chút."

Đồng thời lúc ấy, hắn thấy người giúp việc vào nhà báo với Trác Diệu.

"Thưa ngài, Ngô gia đã tới."

_______

Tất cả hiện tại và sau này chỉ là chém gió bay phần phật phần phật ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com