Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 + 26 + 27 + 28 + 29 + 30


Chương 25: Cậu đã cho ai

Biện Bạch Hiền mở mắt ra, ánh mắt chua xót nhìn Phác Xán Liệt.

Thấy sự đau đớn khó có thể che giấu trong ánh mắt cậu và sắc mặt tái nhợt. Trong phút chốc, Phán Xán Liệt chợt hiểu.

Trong lòng Biện Bạch Hiền có một người đàn ông khác!

Một sự tức giận mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể Phác Xán Liệt. Hắn tuyệt đối không cho phép người của hắn, trong lúc bị hắn đè ở phía dưới, lại nghĩ đến người đàn ông khác!

Đáng chết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai?

Ánh mắt giận dữ của Phác Xán Liệt gần như muốn bốc cháy, con ngươi tối đen trở nên đỏ như máu. Biện Bạch Hiền, cậu là người của tôi, tôi không cho phép cậu nghĩ đến người đàn ông khác, tôi không cho phép!

Đôi môi nóng rực nháy mắt trở nên lạnh như băng, làn môi mỏng mang theo tức giận của Phác Xán Liệt thô bạo bao trùm vào vùng da thịt mềm mại trước ngực Biện Bạch Hiền.

Theo bản năng Biện Bạch Hiền muốn phản kháng, nhưng đôi tay lại bị bàn tay cứng như sắt của Phác Xán Liệt kềm giữ thật chặt trên đỉnh đầu, cả người cậu cũng bị hung hăng đè ép trên chiếc Piano!

Biện Bạch Hiền cam chịu nhắm mắt lại, trong bóng tối hỗn loạn, hai chân của cậu bị tách ra rất thô bạo, một vật to lớn ngang nhiên xông vào!

Đau đớn! Đau đớn kịch liệt khiến cả người Biện Bạch Hiền run rẩy! Nỗi đau này giống như vào một đêm cách đây mấy ngày, trong căn phòng tối đen như mực ở câu lạc bộ T.S, lại bắt đầu ùn ùn cuốn tới!

Hắn mạnh mẽ xâm lấn khiến ác mộng đáng sợ lần đó lại bám chặt trong tâm trí cậu. Nước mắt Biện Bạch hiền tùy ý chảy ra.

Người đàn ông phía trên đột nhiên dừng lại luật động của hắn!

Tàn nhẫn nắm chặt tóc của Biện Bạch Hiền, đôi mắt u ám hung tợn trợn lên nhìn cậu: "Nói! Cho người nào?"

Biện Bạch Hiền chịu đau nhướng mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng: "Anh nói gì?"

Ánh mắt hung ác của người đàn ông càng thêm tức giận, bàn tay mạnh mẽ kéo cằm của cậu lên: "Cậu đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên của cậu!"

Biện Bạch Hiền tức cười. Đây quả thật là không phải là lần đầu tiên của cậu. Lần đầu tiên của cậu, vào cái đêm thần bí đó, bị một người đàn ông thần bí điên cuồng chiếm đoạt rồi!

Biện Bạch Hiền trầm mặc xác nhận suy đoán của Phác Xán Liệt.

Vừa rồi hình như hắn nghe được cậu kêu cái gì học trưởng, người đàn ông này có phải là người cướp đi lần đầu tiên của cậu không! Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong ngực đột nhiên chua gay gắt, bàn tay lại càng thêm dùng sức!

Cơ thể cường tráng va chạm không chút lưu tình!

Biện Bạch Hiền hung hăng cắn chặt môi của mình, dường như đó chính là cách để cậu có thêm sức mạnh.

Theo sự nhấp nhô của cơ thể, chiếc đàn Piano phát ra những âm thanh hỗn loạn mà mập mờ, từng tiếng va chạm hỗn tạp bén nhọn hoặc trầm thấp, nặng nề chạm vào trái tim cậu!

Cậu, cuối cùng cũng trở thành người đê tiện bán chính thân thể của mình. Sống chính cuộc sống mà ậuô khinh bỉ nhất, chán ghét nhất!

Biện Bạch Hiền cố gắng xem nhẹ từng trận đau nhói phía dưới. Đã lựa chọn bán mình, cũng không nên hối hận.

Đây là một thế giới hiện thực, không bán thuốc hối hận.

Chỉ có điều cây hoa anh đào năm ấy, gương mặt mỉm cười của Thân Hạo Khiêm lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu.

Mang theo nụ cười ấm áp, giống như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, vẫn chiếu vào trái tim của cậu.

Ngay cả khi cậu mặc đồng phục phục vụ bị người ta gây khó khăn và chà đạp, ngay cả khi cậu làm thêm ba công việc mệt mỏi đau lưng, chỉ cần nhớ tới nụ cười này, sẽ cảm thấy tất cả những nỗi khổ sở này cũng có chút ngọt ngào.

Nhưng bây giờ, cậu đã không còn tư cách gì để có được nụ cười đó một lần nữa. Bước đi này, là bước vào một cái rãnh tự nhiên, là vực sâu tuyệt vọng, từ giờ về sau, cậu không thể quay đầu lại, mãi mãi không thể quay đầu lại.

Học trưởng Hạo, thật xin lỗi. . . . . .

Chương 26: Em tên là Tiểu Nhu

Ngôi biệt thự trong đêm khuya được treo những ngọn đèn pha lê rất xa hoa rực rỡ.

Phác Xán Liệt rót một ly rượu đỏ, ánh mắt sâu đen giống như một con báo nguy hiểm.

Mới vừa tắm rửa xong, những giọt nước trong suốt dọc theo sợi tóc trên trán nhỏ xuống chiếc áo choàng tắm, phía trước ngực để hở, lồng ngực cường tráng rộng lớn tỏa ra sức hấp dẫn mê người, có mùi vị của người đàn ông trưởng thành, kiêu căng, ngang ngược.

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.

Một bóng dáng xinh đẹp đi ra, trên nét mặt đỏ ửng hiện rõ sự gợi tình, ánh mắt chứa đựng sự sùng bái nhìn người đàn ông quyến rũ ngồi trên chiếc ghế sa lon bằng da thật kia. Hai hàng lông mi của người đàn ông nhíu chặt, như có điều suy nghĩ.

Xán Liệt, tại sao lại một mình uống rượu, muốn giải sầu à? Cũng không gọi người ta đến." Người phụ nữ cố ý dùng giọng nói mị hoặc. Cơ thể vặn vẹo mê người, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoe khoang cơ thể của mình.

Cặp đùi trắng nõn dây dưa ngồi ở trên đầu gối hắn. Hai cánh tay cũng nhẹ nhàng lượn quanh cổ của hắn.

Sắc mặt Phác Xán Liệt lạnh lùng khiếp người, cả người cũng tản ra hơi thở khát máu, người phụ nữ khẽ cười, đưa ngón tay trắng muốt, vuốt hàng lông mày đang nhíu chặt của Phác Xán Liệt

Cặp mày rậm của Phác Xán Liệt càng nhíu chặt, khóe miệng mỏng nhếch lên, lạnh lùng để ly rượu xuống, hai ánh mắt lạnh như băng quét qua gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ.

Gương mặt này vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cũng tinh xảo gần như hoàn mỹ, là báu vật mà tất cả mọi đàn ông đều tha thiết mơ ước.

Chỉ có điều trong giờ phút này, Phác Xán Liệt không có tâm trạng thưởng thức. Trong đầu của hắn, tràn đầy bóng dáng của Biện Bạch Hiền!

Đáng chết! Hắn rốt cuộc là trúng độc gì?

Suốt cả một đêm, giọng nói trầm thấp của Biện Bạch Hiền "Học trưởng X" quanh quẩn trong đầu hắn, người trong lòng cậu rốt cuộc là ai?

Trong lúc đang cùng hắn thân thiết, mà Biện Bạch Hiền lại nhớ tới một người đàn ông khác!

Ánh mắt khinh bỉ của Biện Bạch Hiền lại hiện lên trước mắt hắn, một người đã mất đi trinh tiết, lại chẳng thèm ngó ngàng tới hắn!

Hắn cũng không biết mình dùng thủ đoạn cưỡng bách cậu ký hợp đồng bán thân là đúng hay sai. Nhưng bây giờ, cuộc sống của hắn đã bị cậu làm cho rối loạn như vậy rồi!

Chẳng hạn như đêm nay, hắn vốn nên từ từ cùng mỹ nữ triền miên hưởng thụ kích tình, đam mê hưởng lạc. Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn nhìn tới người phụ nữ trước mắt này!

Cuộc sống của hắn, dường như bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi! Loại trạng thái này, thật sự là tệ hết biết!

Không, hắn không thể để mặc cho trạng thái này tiếp tục phát triển.

"Cô tên là gì?" Giọng nói Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng như thế. Mang theo chút không kiên nhẫn.

"Phác thiếu, tên của người ta là Tiểu Nhu. Mới vừa rồi đã nói với anh. Anh quên rồi sao?" Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ cuốn chặt hơn vào cổ hắn, mềm mại đáng yêu nói.

Bàn tay Phác Xán Liệt vân vê đỉnh núi đẫy đà trước ngực người phụ nữ, lắc đầu một cái, xua đi bóng dáng Biện Bạch Hiền trong đầu. Tối nay, hắn muốn tận tình hưởng lạc.

"Cởi quần áo!" Phác Xán Liệt ngạo mạn ra lệnh. Trong ánh mắt không có một tia dịu dàng.

Tiểu Nhu chợt ngẩn ra. Sau đó, trái tim của cô nhảy lên mãnh liệt, trong lòng mừng như điên. Cô vốn là chỉ là một ngôi sao cấp ba, đã từ lâu muốn trèo lên cành cây cao là Phác Xán Liệt này rồi. Ai mà không biết Phác đại thiếu gia giàu có không ai địch nổi, quyền thế che trời, hơn nữa ra tay rất hào phóng với phụ nữ!

Có thể qua đêm với Phác Xán Liệt, cho dù không thể khiến Phác Xán Liệt bỏ vốn đầu tư một bộ phim cho cô làm nữ chính thì ít nhất cũng có thể đổi lấy một khoản tiền qua đêm không rẻ!

Cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống, người phụ nữ lả lướt đứng dậy, chậm rãi cởi ra chiếc khăn tắm trên người mình ra.

Chương 27: Cậu ở đâu

Thân thể trắng như tuyết, nằm loã lồ trước mặt Phác Xán Liệt.

Những đường cong nhấp nhô khiến Phác Xán Liệt nhớ lại người trên chiếc đàn Piano ngày hôm qua. Bụng dưới bỗng nhiên nóng lên, ánh mắt kiêu căng hiện lên dục vọng mãnh liệt.

Người phụ nữ cười ngọt ngào một tiếng, bày ra tư thế rất khiêu gợi. Cô rất tin tưởng vào dáng người của mình, "Phác thiếu, ngài có hài lòng không?"

Giọng nói u ám của Phác Xán Liệt có chút mập mờ: "Còn chờ gì nữa? Còn muốn tôi dạy cho cô sao?"

Người phụ nữ mừng rỡ như điên, đây chính vé thông hành Phác thiếu đã cấp cho cô. Cô vặn vẹo cong cái mông to xinh đẹp lên đi về phía Phác Xán Liệt, hai cánh tay quấn lên cơ thể cường tráng không một chút mỡ thừa của người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, uốn éo như một con rắn từ từ bò lên. Đôi môi đỏ mọng hôn dọc theo cằm của hắn đi xuống, chạy đến lồng ngực, rốn, xuống chút nữa. . . . . .

Phác Xán Liệt cố gắng xua đuổi tạp niệm trong đầu, xua đuổi bóng dáng của người nam bé nhỏ đó trong đầu. Giờ phút này, hắn chỉ muốn phát tiết, bất kể là ai, bất kể là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần có thể dọn dẹp sạch sẽ đầu óc đang hỗn loạn của hắn là được!

Nhàn tản dựa lưng vào thành ghế sa lon, con ngươi tối đen của hắn khẽ nhắm lại, bàn tay cứng như sắt xiết chặt vòng eo của người phụ nữ.

Đôi môi của người phụ nữ dính vào môi hắn, Phác Xán Liệt vẫn để đầu lưỡi của cô tự do chui vào. Hắn đang cần một sự kích dục để quên đi hình bóng Biện Bạch Hiền vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.

Song, mới vừa chạm vào khoang miệng trơn trượt của người phụ nữ, thân thể của hắn liền cứng lại.

Đáng chết! Đây là cảm giác gì!

"Cút!" Phác Xán Liệt chợt hung hăng đẩy người phụ nữ ra, con ngươi tối đen lãnh khốc nhìn cô chằm chằm!

"Phác thiếu. . . . . . Phác thiếu anh . . . . ." Người phụ nữ vẫn đang nhắm mắt, đắm chìm trong dục vọng điên cuồng. Mùi vị nam tính mãnh liệt trên người Phác Xán Liệt khiến cô mê say không dứt. Dán chặt hơn, chủ động hôn cằm hắn: "Người ta thật là muốn. . . . . ."

Sắc mặt của Phác Xán Liệt khó coi tới cực điểm! Xán Liệt hắn chưa bao giờ là người thủ thân như ngọc, hắn quả thực điên rồi, một người phụ nữ lõa lồ quyến rũ đang quấn ở trên người hắn, vậy mà một chút cảm giác hắn cũng không có!

Chỉ vì người hiện tại hắn muốn chạm vào, người hắn muốn nhốt vào trong ngực để hung hăng thuần phục chính là cậu trai kia, chứ không phải người phụ nữ này!

"Đáng chết! Cút nhanh!" Phác Xán Liệt cương quyết quát lớn, chế trụ người phụ nữ đang vẫn giãy dụa thân thể, đẩy cô ta ra khỏi người mình, thân hình cao lớn đứng lên đi về phía cửa sổ, gương mặt ngược sáng tràn đầy tức giận!

Mở điện thoại di động ra, thông qua hệ thống định vị trên cổ tay Biện Bạch Hiền tìm vị trí của cậu.

Phác Xán Liệt nhíu chặt đôi chân mày lại.

Đã trễ thế này, hệ thống định vị lại biểu hiện Biện Bạch Hiền đang ở một tiệm bán hoa trong nội thành. Cậu ở tiệm bán hoa làm cái gì? Người đàn ông kia không mua hoa cho cậu sao?

Thật dễ dàng cắt bỏ cành lá của mấy trăm bó hoa hồng, sử dụng giấy gói giữ tươi bọc lại, cảm thấy mệt mỏi, vầng trán rịn đầy mồ hôi, Biện Bạch Hiền vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, điện thoại di động liền vang lên.

Là số điện thoại xa lạ.

Cậu nghi hoặc nhận điện thoại, trễ như thế này, ai lại còn gọi điện thoại cho cậu? Ba cũng đã ngủ sớm rồi.

"A lô."

"Đang ở đâu?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vừa lãnh khốc lại vừa kiêu căng.

"Anh là?" Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng vì quá mệt mỏi, đầu óc cũng đang ở trong trạng thái đình công, nên căn bản chẳng muốn nghĩ đầu dây bên kia là ai.

Bên đầu kia điện thoại Phác Xán Liệt bị nghẹn không thốt nên lời. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra vẻ tức giận mà lạnh như băng.

Người con trai này, thậm chí ngay cả giọng nói của hắn cũng nhận không ra!

Vì có người đàn ông đó bên cạnh nên làm như giả bộ không biết?

Trong điện thoại nhất thời yên lặng. Biện Bạch Hiền cảm thấy kỳ lạ, hạ điện thoại di động nhìn lần nữa, cho là mình nghe lầm.

"Đáng chết! Cậu đang ở chung với ai?" Phác Xán Liệt tức giận quát lớn.

Biện Bạch Hiền lúc này mới phản ứng được. Hàng lông mi thanh tú cau lại: "Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"

Chương 28: Thổ lộ ở tiệm bán hoa

Phác Xán Liệt không nhẫn nại được nữa: "Cảnh cáo cậu, trả lời vấn đề của tôi!"

Biện Bạch Hiền bĩu môi: "Thần kinh." Cậu tính cúp điện thoại.

"Cậu thử cúp điện thoại xem!" Phác Xán Liệt đoán được suy nghĩ của Biện Bạch Hiền nên cảnh cáo cậu.

Lông mày Biện Bạch Hiền dựng đứng hết lên, công việc cực khổ cả đêm khiến cậu mệt mỏi muốn chết, thật sự không muốn cùng người đàn ông này tranh cãi nữa, "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

Tròng mắt đen sắc bén của Phác Xán Liệt bắn ra những tia sáng khát máu: "Biện Bạch Hiền, cậu không được quên hợp đồng của chúng ta! Nếu như tôi phát hiện, cậu ở cùng một người đàn ông khác, cậu nhất định sẽ chết! Biết không?"

"Có bệnh thì đi uống thuốc đi!" Biện Bạch Hiền nhíu nhíu mi, "bụp" cúp điện thoại.

"Tút tút tút . . . . ." Tiếng điện điện thoại di động bị cắt trong đêm khuya yên tĩnh, có vẻ cao vút và cô đơn!

Phác Xán Liệt xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, giống như đang xiết chặt Biện Bạch Hiền vậy.

Người con trai này, thật sự dám chủ động cắt đứt điện thoại của hắn!

Tròng mắt hắn lạnh lẽo như băng, bóng đêm ngày càng đậm, thế nhưng hắn lại không có nửa phần buồn ngủ, tiện tay mặc bộ quần áo để trên thành ghế sa lon, cầm chìa khóa xe và đi ra ngoài cửa.

Trong tiệm hoa, Biẹn Bạch Hiền gói kỹ một bó hoa cuối cùng, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ còn lại, đang chuẩn bị đóng cửa. Vừa quay người lại thì nhìn thấy dưới ánh đèn đường ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn đang đi về hướng này.

"Bạch Hiền, xong việc chưa?" Đi tới là một bạn học cùng lớp của Bạch Hiền – Lộ Phi.

"A, Lộ Phi, cậu...., sao cậu lại ở đây?" Bạch Hiền vỗ vỗ trán, thật sự cảm thấy rất nhức đầu. Mới vừa đuổi một Phác Xán Liệt, giờ lại tới một Lộ Phi.

Lộ Phi có tình ý với cậu, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng Biện Bạch Hiền cũng không phải kẻ ngốc. Cho nên cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lộ Phi.

" Bạch Hiền, bạn nhất định mệt chết đi? Mình nghe Nhạc Nhạc nói bạn đi làm ở đây, hôm nay vừa đúng lúc tiện đường, nên tới đây gặp bạn." Lộ Phi mỉm cười.

"A, không sao, cũng quen. Mình phải đóng cửa về nhà rồi. Vậy ngày mai gặp lại nha...!" Biện Bạch Hiền vội vã đuổi khéo Lộ Phi đi. Hiện tại cô rất mệt, chỉ muốn nhanh về nhà ngủ một giấc thật ngon.

" Bạch Hiền! Để mình đưa bạn về nhà, để mình cầm túi xách giúp bạn." Biện Bạch Hiền còn chưa kịp từ chối, Lộ Phi đã xách túi của cậu.

"A, vậy cám ơn nhiều!" Dù sao cũng là bạn học, mỗi ngày đều phải gặp mặt, Biện Bạch Hiền cũng không muốn làm quan hệ trở nên căng thẳng.

Dưới bóng cây ngoài cửa, một chiếc Lamborghini vừa dừng lại. Bên trong xe, sắc mặt Phác Xán Liệt âm u có thể ép ra nước .

Người đàn ông kia kia, chính là người mà Biện Bạch Hiền kêu là "Học trưởng" sao? Hai tay Phác Xán Liệt xiết chặt tay lái, dường như sắp đem tay lái bóp cho nát bét. Cặp mắt tối đen tức giận gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang "thân mật" trước cửa tiệm hoa.

Giúp Biện Bạch Hiền kéo cánh cửa sắt của tiệm bán hoa lại, trong lòng Lộ Phi thật vui mừng, dù sao cũng theo đuổi Bạch Hiền lâu như vậy rồi, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên ở gần cậu như vậy. Bình thường tính tình Biện Bạch Hiền mặc dù rất thoải mái tự nhiên, nhưng bộ dáng luôn rất bận rộn, hắn gần như không có cơ hội ở một mình bên cạnh cậu.

Hôm nay, hắn nhất định phải can đảm thổ lộ!

" Bạch Hiền! Bạn biết không? Mình thích bạn đã lâu rồi!" Lộ Phi lấy hết can đảm nhìn mạc đôi mắt trong veo của Biện Bạch Hiền.

"À? Cái này. . . . . . Mình. . . . . ." Biện Bạch Hiền nhất thời cứng họng, không biết phải nói như thế nào để từ chối khéo lời tỏ tình của anh ta.

Bộ dáng cúi đầu khó xử của cậu rơi vào trong mắt của Phác Xán Liệt đang ngồi trong xe là ngượng ngùng lo lắng.

Một cảm giác chua loét quét qua tâm trí của hắn! Phác Xán Liệt không thể kiềm chế được nữa, đôi chân dài bước ra ngoài xe, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe lại!

Chương 29: Anh bị thần kinh à?

Phác Xán Liệtxuất hiện đột ngột giống như thiên thần giáng lâm, khiến Bạch Hiền và Lộ Phi đứng trước cửa tiệm bán hoa sợ tới ngây người.

Thấy đôi mắt vằn lên những tia máu của Phác Xán Liệt nhìn chăm chú vào Lộ Phi, Biện Bạch Hiền nhất thời luống cuống, tính khí của Phác Xán Liệt cậu biết rất rõ. Hắn căn bản chính là người điên!

"Lộ Phi, chạy mau!" Biện Bạch Hiền ngăn Phác Xán Liệt đang bước lên phía trước, quay đầu lại hướng Lộ Phi kêu to.

Mặc dù Lộ Phi cũng là một thanh niên cao to 1m8, nhưng so với Phác Xán Liệt, hắn vẫn có vẻ quá non nớt không có kinh nghiệm.

Đôi chân mày rậm của Phác Xán Liệt càng nhíu chặt hơn! Bàn tay nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, hắn thật sự đã phẫn nộ đến cực điểm! Biện Bạch Hiền, cậu đang bảo vệ gian phu sao!

Lộ Phi nhìn Phác Xán Liệt có vẻ mơ hồ.

Không đợi hắn kịp phản ứng, trên mặt đã hứng một quả đấm rất nặng nề! Phác Xán Liệt giống như con sư tử đang trong cơn tức giận, lại một thêm một quả đấm mãnh liệt nữa vung ra, hốc mắt Lộ Phi ngay tức khắc bầm tím!

"Phác Xán Liệt! Anh làm gì đấy! Anh bị thần kinh à!" Biện Bạch Hiền gấp gáp chặn trước mặt Lộ Phi. Đôi mắt sáng tức giận bao phủ bởi một tầng sương mù, căm hận nhìn Phác Xán Liệt chằm chằm.

Hắn vẫn còn nghi ngờ cuộc sống của cậu chưa đủ loạn hay sao?

Lồng ngực Phác Xán Liệt cứng lại, Biện Bạch Hiền tỏ rõ thái độ bảo vệ Lộ Phi như vậy, cặp mắt tà ác của hắn nguy hiểm nheo lại, "Biện Bạch Hiền, tránh ra! Coi chừng tôi đánh cả cậu đó!"

Lộ Phi bị đánh hai cái mà không hiểu ra sao cả, trong lòng cũng dâng lên sự tức giận, quả đấm rất nhanh cũng lao tới hướng Phác Xán Liệt!

Phác Xán Liệt lạnh lùng cười một tiếng, vung ra một cú đấm móc mang theo sức mạnh như sấm sét!

Mắt thấy cú đấm muốn trúng mặt của Lộ Phi, Biện Bạch Hiền không nghĩ thêm được gì nữa, lao tới trước, ngăn ở giữa 2 người! Quả đấm mạnh mẽ, hung hãn trúng ngay mặt Biện Bạch Hiền!

Biện Bạch Hiền choáng váng, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi nong nóng dường như có chất lỏng chảy ra. . . . . . Ngay sau đó liền ngất đi!

Bên trong phòng bệnh gọn gàng sạch sẽ, hàng lông mày rậm của Phác Xán Liệt nhíu chặt lại, ngồi ở bên giường nhìn Biện Bạch Hiền.

Sắc mặt tái nhợt, cánh môi cũng mất đi vẻ mềm mại trở nên trắng bệch khiến người ta đau lòng. Đau lòng? Phác Xán Liệt bị cái từ này làm cho hoảng hốt! Đau lòng? Chẳng lẽ cảm giác đang xiết chặt trong lòng hắn, chính là đau lòng?

Đôi mắt luôn luôn mang vẻ tà ác nguy hiểm của Phác Xán Liệt giờ đây có vài phần mê man hiếm thấy, đối với hắn mà nói, từ trước tới giờ phụ nữ giống như quần áo, mặc cũ thì vứt bỏ là xong. Hắn chưa từng nảy sinh cảm giác đau lòng đối với loại người như thế này bao giờ?

Đầu óc trở nên hỗn loạn, người con trai này, đã làm rối loạn toàn bộ cuộc sống của hắn!

Khi Biện Bạch Hiền tỉnh lại, chậm rãi mở đôi mắt trong suốt ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phác Xán Liệt đang chăm chú nhìn cậu đến ngẩn người.

Ánh mắt của Phán Xán Liệt rất dịu dàng và chân thành, Biện Bạch Hiền còn tưởng rằng mình hoa mắt! Cậu dụi dụi mắt, rồi lại nhìn vào ánh mắt của Phác Xán Liệt. Quả nhiên, trong mắt Phác Xán Liệt làm gì có sự dịu dàng, rõ ràng chỉ có kiêu căng và lạnh lùng mà thôi.

Biện Bạch Hiền hơi sợ vỗ vỗ lồng ngực của mình: sự dịu dàng vừa rồi căn bản do mình hoa mắt mà thấy thôi! Loại người như Phác Xán Liệt kia, ngoại trừ kiêu căng ngạo mạn, thô bạo ra, còn có thể có tình cảm gì khác được!

Phác Xán Liệt bị động tác đột nhiên mở mắt của Biện Bạch Hiền làm cho hoảng sợ. Vội vàng che giấu cảm xúc của mình. Cất giọng lạnh lùng hỏi: "Đã tỉnh rồi hả ? Người đàn ông tối qua là ai?"

Tối hôm qua Biện Bạch Hiền ngất xỉu, hắn chỉ cố gọi điện thoại cấp cứu, mặc kệ người đàn ông kia nằm trên mặt đất, cũng không hỏi tới lai lịch của hắn.

Nghe thấy câu hỏi của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền thở dài. Người đàn ông này rốt cuộc là bị bệnh thần kinh gì vậy!

Cậu quay đầu đi, không thèm để ý tới Phác Xán Liệt. Với người đàn ông dã man không nói tới đạo lý này, cậu cũng không có gì để nói.

Chương 30: Quy tắc tình nhân

Thái độ của Biện Bạch Hiền chọc giận Phác Xán Liệt. Bàn tay chiếm lấy cằm của cậu, dùng sức quay đầu cậu đối diện mặt mình.

"Nói chuyện! Không cần thử thách sự kiên nhẫn của tôi!" Lòng kiên nhẫn của Phác Xán Liệt đã sắp tiêu hao hết.

"Chuyện này có quan hệ gì với anh? Anh buông tay ra!" Biện Bạch Hiền hung hăng nguýt hắn.

"Không quan hệ với tôi?" Phác Xán Liệt lãnh khốc cười, "Đừng có quên, cậu là tình nhân của tôi, là tình nhân, sẽ phải tuân thủ theo quy tắc tình nhân."

Tình nhân.

Cậu là tình nhân của hắn. Nhưng lại vẫn còn yêu cầu danh dự một cách nực cười.

Biện Bạch Hiền cảm giác mình ngu dốt triệt để. Cậu nghĩ mình là ai? Cũng chỉ là tình nhân của người ta mà thôi!

Hàm răng trắng nõn cắn chặt vào đôi môi tái nhợt, Biện Bạch Hiền giương mắt lên, giọng nói lạnh lẽo rất đáng sợ: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là một tình nhân. Tôi không nên đòi hỏi danh dự, tôi không nên đòi hỏi sự tự do. Tôi nghèo khó, tôi hèn hạ, cho nên, tôi chỉ xứng bị ngài quát mắng, chỉ xứng bị ngài dùng bạo lực để đối xử. Có thể được Phác đại Tổng giám đốc ngài coi trọng như vậy, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của tôi. Tôi nên ngoan ngoãn nghe lời, ngài nói hướng đông, tôi không nên đi hướng tây. Ngài nói trời quang mây tạnh, tôi không thể nói trời mưa. Đúng không?"

Lời nói mang theo những tia bén nhọn lạnh lẽo, phá vỡ sắc mặt của Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền, cả người chấn động, có một loại cảm giác bị tẩy não —— Người nam nhân này đang nói cái gì?

Kể từ năm 18 tuổi tiếp nhận sản nghiệp Phác thị, thì không còn ai dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với hắn. Châm chọc bén nhọn như vậy, không chút kiêng kỵ. Hơn nữa, lại từ miệng một nam sinh nhìn có vẻ nhu nhược nói ra.

Người đàn ông cao lớn ngạo mạn vẫn nhìn cậu, nhìn rất lâu, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà ác.

Nụ cười kia, lạnh lẽo đến cùng cực.

" Biện Bạch Hiền, ai cho cậu can đảm để cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Đừng quên, ba của cậu,Biện Bạch Thạch, còn nằm trên giường bệnh, tất cả thuốc men, bác sĩ, cũng do tôi sắp xếp. Từ đầu đến cuối tôi không cần động một ngón tay, thì cậu cũng nhà tan cửa nát!"

Khóe miệng Phác Xán Liệt hiện lên một nụ cười tà ác, giống như Satan dưới địa ngục.

"Anh muốn làm gì?" Biện Bạch Hiền run giọng nói, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng.

Phác Xán Liệt quan sát cậu, cặp mắt nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên: "Cậu là người thông minh, ý của tôi, chắc chắn cậu hiểu. Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải tuân thủ 10 quy tắc tình nhân của tôi."

"Quy tắc tình nhân?" Biện Bạch Hiền theo dõi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt sắp tràn đầy sương mù.

"Quy tắc thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải bỏ hết công việc làm thêm, dời đến nơi ở của Nhà họ Phác."

"Quy tắc thứ hai, bất luận cậu đi đâu, đều phải báo cáo với tôi, được tôi đồng ý mới đi."

"Quy tắc thứ ba, vĩnh viễn không được nói dối tôi."

"Tạm thời mới nghĩ tới đây, bảy quy tắc nữa sẽ bổ sung sau." Giọng nói của Phác Xán Liệt hàm ý không cho phép Biện Bạch Hiền nói bất kỳ câu phản đối nào.

Biện Bạch Hiền cúi đầu, mái tóc dài óng mượt như tơ rơi xuống gương mặt, che khuất vẻ mặt của cậu, trong long Phác Xán Liệt không hiểu sao trở nên mềm nhũn.

Vén mái tóc của cậu để lộ ra gương mặt xinh đẹp, Phác Xán Liệt dịu dàng nói khẽ vào tai Biện Bạch Hiền: "Bây giờ nói cho tôi biết, người đàn ông tối hôm qua là ai? Là học trưởng mà cậu nhớ mãi không quên sao?"

Học trưởng? Thân Hạo Khiêm? Lòng Biện Bạch Hiền chợt trở nên căng thẳng.

Học trưởng, học trưởng Hạo của cậu. Anh đã sớm biến mất trong cuộc sống của cậu rồi. Kiếp này, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngước mắt cười chua xót, Biện Bạch Hiền lãnh đạm nói: "Không phải. Bạn ấy chỉ là một bạn học bình thường của tôi."

Con ngươi u ám của Phác Xán Liệt gắt gao nhìn thẳng vào Biện Bạch Hiền, dường như muốn nhìn thấu vào tận đáy lòng cậu.

Trong ánh mắt của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt chỉ thấy sự hờ hững. Cho nên, cậu sẽ không nói dối. Trong lòng Phác Xán Liệt không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #chanbaek