somethings about love
Những tia nắng đầu tiên sau đêm đông giá rét, sưởi ấm hai trái tim từng chịu nhiều đau đớn...
-tia nắng nhỏ thứ nhất-
Hoa đào của xuân năm nay đẹp đúng nghĩa, trọn vẹn cả vẻ đẹp của hoa và vẻ đẹp trong tâm hồn của đôi lứa. Cánh hoa nhẹ nhàng lướt trong ngọn gió ấm áp, như nương theo gió hào cùng nắng.
Nắng vàng dịu trải trên những tàn cây hồng phớt dịu dàng, và dường như nắng làm hoa thêm lấp lánh rực rỡ. Em chạy lon ton phía trước như trẻ nhỏ được bố mẹ dẫn đi chơi khu vui chơi. Anh lững thững phía sau dõi theo em từng bước.
Em nở nụ cười thuần khiết giữa nắng và những cánh hoa anh đào trong gió làm tim anh xao xuyến rung lên từng nhịp bồi hồi. Em như thiên sứ được sinh ra để thắp sáng những ngày dài tăm tối, để dạy cho anh cách yêu thương và để mang lại cho anh hạnh phúc.
"Chân anh dài mà sao đi chậm thế?" Em bất mãn nhìn anh lê từng bước chậm
"Muốn em bỏ lại sao?" Em phồng má đe dọa
"Anh già rồi, xương cốt rã rời hết rồi!" Anh bật cười buông lời đùa giỡn, híp mắt lại ra vẻ khổ sở như cái lúc em bắt anh phải mặt cái áo len màu vàng mùa đông năm ngoái
"Đừng có đùa với em, đi thôi nào! Tiến lên Seo Changbin!!" Em lùi lại kéo tay anh đi tiếp, đã đi rồi thì phải đi cho hết con đường chứ!
Giống như, em và anh sẽ nắm tay nhau đi đến hết con đường của cuộc đời...
"Nè, hôm nay dám gọi cả họ tên anh cơ đấy!" Anh ôm lấy bờ vai nhỏ bé của em. Bé con của anh, em bé nhỏ của anh mãi đáng yêu như thế này thì tim anh sao mà chịu nổi, sớm muộn gì cũng bệnh tim thôi!
Em cười, nụ cười như tia nắng đẹp đẽ ngày xuân.
Anh luôn ở đây để bảo vệ nụ cười của em, luôn dõi theo từng bước chân của em trên đường đời, luôn sẵn sàng che chở em trước giông bão, vì anh là anh của em mà...
-tia nắng nhỏ thứ hai-
Dạo này em vừa tìm được một thú vui mới, hôm nọ xem ti vi thấy chú họa sĩ vẽ đẹp ghê hồn. Chú vẽ mấy bông hoa hướng dương rực rỡ hướng về mặt trời làm tim em rung động quá trời. Thế là tối đó, Seo Changbin thấy em của anh đang loay hoay cùng đống cọ vẽ, màu nước các thứ!
Anh Seo thấy thế cũng ngưa ngứa tay, ngày xưa anh cũng thích vẽ lắm. Cơ mà tài năng có hạn nên từ bỏ sớm để bớt đau khổ, giờ thấy em ngây thơ của mình đang say mê nên cũng làm màu mè với em chút! Nói huỵt toẹt ra là anh Seo đây định chém gió đôi chút đó mà!
"Anh ơi, em hết giấy vẽ rồi. Anh còn không, cho em với!!" Ai ngờ đâu trời giúp anh, em của anh ngây thơ lại chạy đến tìm anh thế này.
Seo ơi, sang chảnh cool ngầu lên nào!
"Người họa sĩ ấy, có thể tận dụng mọi thứ xung quanh để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật! Em không thấy những họa sĩ đường phố vẽ lên tường sao?" Anh cũng bất ngờ về khả năng chém gió thành bão của mình, có nên đi casting phim không ta?
"Ồ!!" Em gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi đẩy anh vào phòng bảo anh ngủ sớm, trước đó còn nháy mắt bảo anh chờ xem tác phẩm nghệ thuật của em đi.
Tự dưng Seo Changbin thấy bất an ghê!!
Sáng hôm sau, vừa bước ra phòng khách thì anh đã thấy cậu bé của anh nằm ngủ trên sofa. Mặt nhỏ lem luốt đầy màu xanh đỏ các thứ. Nhìn mặt em ngủ anh Seo hơi ngứa tay (dạo này anh Seo hay ngứa tay nhỉ?) thế là chọt chọt vào mũi thằng bé, làm em chun mũi như mèo con mà dụi dụi vào tay anh.
"Ư, anh dậy rồi hả? Em vẽ cả đêm đấy, đẹp không anh?" Em vừa dụi mắt vừa trỏ tay vào bức tường hôm-qua-nó-đã-từng-là-màu-trắng mà hôm nay nhờ bàn tay vàng của họa sĩ Hwang Hyunjin em mà có thêm chừng chục bông hoa hướng dương hết sức rực rỡ!
Rồi có một anh cool ngầu cuồng dark khóc không ra nước mắt trong lòng, tự nhủ là em của anh nghe lời góp ý của anh thì phải vui lên chứ, tại sao tim anh lại đau thế này!
Tim anh Seo!
Thật sự là!
Đau quá!
"Em vẽ tặng anh đấy, vì anh cười rất giống hoa hướng dương. Và anh luôn hướng về em như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời!"
Anh luôn hướng về em... như hoa hướng dương hướng về phía mặt trời...
-tia nắng nhỏ thứ ba-
hôm nay, anh Seo lại tận dụng quyền lực ông chủ của mình mà vắng mặt ở tiệm cafe, lại lợi dụng chức quyền mà bắt họ Han làm việc thay cả phần mình để đi thư viện với em Hwang đáng yêu của mình. (Họ Han nào đó thì đang vừa pha cafe cho khách vừa rủa xả anh chủ của mình, họ Han ít có ác lắm các thím ạ =]])
vì sao mà anh Seo lại phải mò tới cái thư viện toàn sách là sách này khi mà anh chỉ cầm cuốn sách lên thì mắt đã dark toàn dark rồi? Tại vì em Hwang của anh rất hay mượn sách ở đây, cô thủ thư quá ư là thương em (vì em đáng yêu nên không thả người ta cũng tự dính thính, không cần cưa cũng tự đổ trong truyền thuyết) nên rất thoải mái cho em mượn sách, và bây giờ đem trả sách thì lại phải nhờ anh Seo vận chuyển giúp! (Chứ không có chuyện anh Seo ham học hỏi đột xuất đâu nheeee!!)
vậy là anh Seo đi theo bảo vệ em luôn, sẵn tiện để cho ong bướm xung quanh em biết em chính là bông hoa đẹp nhất, nhưng rất tiếc hoa đã có chậu, còn là chậu làm bằng hợp kim titan, đừng có hòng đập chậu cướp hoa. Anh Seo không có nhỏ mọn đâu, anh Seo chỉ muốn cho người ta biết em của anh đã có gấu, lạng quạng gấu nó đánh cho què cẳng! Ờm, anh Seo hiền lắm, anh Seo không phải là đầu gấu giang hồ đâu nhe!
vậy nên hôm đó ở thư viện có một anh chàng dark ơi là dark, dark từ đầu đến chân luôn, mặt mày sáng sủa đẹp trai mà nhìn giống lưu manh lắm, sát khí cứ lởn vởn trong bán kính 3m xung quanh nên không ai dám lại gần. Chỉ có một cậu bé xinh ơi là xinh ngồi ngay cạnh bên luôn, lại còn là thiên thần của thư viện này nữa chứ! Xem ra hy vọng của mấy anh em trai, chị em gái định đem thiên thần về nhà bị đập nát không thương tiếc rồi! Hôm nay bạn trai người ta còn đến tận nơi dằn mặt cơ mà!
Sao mà biết là bạn trai ý hả?
Ôi trời, cô không thấy ảnh vừa mới vuốt tóc thiên thần nhà cô sao?
Vậy không chứng minh được điều gì hả?
Ừm, nói ra cũng hơi ngại nhưng tôi từng thấy họ hôn môi lúc nãy trong góc khuất của mấy cái kệ sách! Cô không thấy môi thiên thần hơi đỏ hả?
Hôm đó thật không biết có bao nhiêu trái tim tan nát, mà... Seo Changbin mặc kệ, không quan tâm. Dù có bao nhiêu trái tim vỡ thì Hwang Hyunjin cũng là của Seo Changbin thôi!
P/s: viết xong rồi lại tự hỏi là mình đang viết cái gì, thật sự là hường phấn ngọt ngào không nổi mà T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com