Chương 20 : End
First tất nhiên là phải đi gặp Phayu ngay.
Trường quốc tế bắt buộc phải về nhà vào buổi chiều, không giống như khi anh học ở trường bình thường, nơi anh có thể về nhà vào ban ngày và thậm chí trốn học cũng không thành vấn đề.
First đang đợi Phayu ở basecamp sau khi đi tập đấm bốc và họ nói với anh rằng Phayu đã không ở đó được hai tuần vì anh ấy chưa trả phí, vì vậy First đã trả tiền và yêu cầu họ đưa Phayu trở lại lớp học đấm bốc .
Hiện tại Phayu đang trên đường đến basecamp sau khi đi học về, anh có thể nhìn thấy một chiếc ô tô nước ngoài đỗ bên dưới với Podd bên cạnh.
"Anh đang làm gì thế?" Phayu hỏi với vẻ mặt không có cảm xúc.
"Cậu đi lâu như vậy. First ở trên tầng chờ cậu."
Phayu ngạc nhiên, anh lập tức bước về phía tầng hai của khu chung cư. Có vẻ như anh không nhận ra rằng sáng nay First nhìn thấy anh đi học cùng Khaotung.
"Mày đã đi đâu vậy?" First hỏi.
Phayu để ý đến bộ đồng phục học sinh mà First mặc, nó trông giống đồng phục của Dunk khi anh cùng một số học sinh trong trường đến thăm trường.
"Tại sao lại tìm tao?"
"Tao vừa mới đi học quyền anh về, 5 tháng tới đã đóng học phí hàng tháng rồi."
Phayu thở dài, First và sự giàu có của anh đã trở lại. "Sao mày làm thế mà không nói cho tao biết?"
"Mày có thể cho tao biết Khaotung ở đâu không?"
Phayu lo lắng rồi thở dài nhìn ra đường mà không muốn nhìn First.
"Tao không muốn làm phiền mày, tao chỉ muốn hỏi mày vài câu thôi."
Phayu quay qua First. "Ý mày là gì ?"
"Tao thấy rồi, Phayu. Có lẽ mày thực sự hợp với em ấy, người có nhiều điểm chung," First trả lời.
"Nhưng tao không thể chấp nhận nếu em ấy đi mà không có một lời nói rõ ràng." First tiếp tục. Vì vậy, anh đã yêu cầu Phayu đưa anh đến chỗ Khaotung lần cuối.
Phayu cười khúc khích. "Đầu tiên, Khaotung và tao không có mối quan hệ nào khác ngoài bạn bè. Thứ hai, tao xin lỗi vì không thể nói cho mày biết."
Sau đó Phayu định đi vào căn cứ nhưng First lại chặn bước chân anh ấy lại.
"Vậy mày có thể cho tao biết tối hôm đó hai người đã nói chuyện gì không?"
Phayu quay đầu về phía First.
"Cậu ấy yêu cầu tao để cậu ấy đi, tao cần câu trả lời và mày phải nói với tao."
Lần này Phayu thực sự đã phản đối First, và hơi đồng tình với nhận định của First rằng anh có quyền được biết tại sao Khaotung lại bỏ rơi anh như vậy. Nếu cứ như vậy, Khaotung không thể nói rằng mối quan hệ của anh với First đã kết thúc, bởi anh đã khép lại cuốn sách kể về câu chuyện của chính mình, cuốn sách thực ra là kể về câu chuyện của hai người.
"Mày có thể đến gặp cậu ấy tại quán bar nơi cậu ấy từng làm việc, hỏi cậu ấy bất cứ điều gì và nói tên tao nếu cậu ấy hỏi làm sao mày biết cậu ấy ở đây."
First gật đầu.
"First" Phayu gọi First, người đã ở trên bậc thềm.
"Sự thật mày phải tin là cậu ấy đã rời bỏ mày sau khi nghĩ rằng mày cũng sẽ thực sự nhận được hạnh phúc. Tình yêu của mày không phải là đơn phương."
-----
First đến quán bar và anh nhìn thấy Khaotung đi cùng một người đàn ông lạ, âu yếm trước mặt anh ngay sau khi First tìm kiếm được cậu trong đám đông của quán bar.
Lúc đầu, First không muốn làm phiền cậu, nhưng khi nhận ra người đàn ông lạ chính là Korn, First lùi lại để tiếp cận cậu. Anh kéo Korn và tung một cú đấm lớn vào mặt lão già.
Khaotung bị sốc, cậu hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của First. Sau khi xử lý xong chuyện đang xảy ra lúc này cậu lập tức kéo First lại, người dường như không muốn ngừng tung những cú đấm vào mặt Korn.
"Dừng lại!" Khaotung kéo First ra khỏi Korn, cả hai người họ cố gắng hít thở nhiều nhất có thể rồi nhìn nhau với ánh mắt giận dữ.
"Anh đang làm gì thế!"
"Em hỏi anh đã làm gì?!" First hỏi lại cậu một cách tức giận. "Là anh! Anh đang làm gì vậy, tên khốn!"
Khaotung cố gắng trấn tĩnh rồi quay sang Korn, cậu yêu cầu Korn đi trước vì cậu phải nói chuyện với First. Tất nhiên ban đầu Korn từ chối, nhưng anh cũng không liên quan gì đến vấn đề giữa hai người nên chỉ nhượng bộ khi bị Khaotung đuổi ra ngoài ngay tại quán bar, hiện tại họ đang ở ngoài quán bar.
"Em bỏ rơi anh để quay lại làm công việc như thế này à?"
Khaotung không có dũng khí quay người lại, nhìn thẳng đôi mắt đó.
"Anh không thể tin rằng sự xuất hiện của mẹ anh vào ngày hôm đó đã thay đổi em đến mức như vậy. Em trông thật hứa hẹn khi nói muốn cùng nhau cố gắng tại nhà hàng của Tay."
Khaotung vẫn không quay lại.
"Việc mẹ anh đến là chuyện chúng ta có thể bàn lại, nhưng đêm đó em đã bỏ đi và biến mất mà không nói một lời nào. Cho đến cuối cùng anh mới nhận ra rằng em là người như vậy. Khaotung em là người dễ đổi bạn tình, em thà bán thân còn hơn có được một người yêu. Khaotung đó em .... chưa bao giờ em yêu anh và em chỉ giữ anh vì tiền, anh biết và cố gắng hiểu điều đó, nhưng anh vẫn yêu em, anh vẫn nhớ em như một kẻ ngốc".
Cuối cùng Khaotung cũng quay lại nhìn First đang thất vọng vì Khaotung lại quay lại nơi như thế này.
"Tôi đã nói rồi, tôi không thể sống với mẹ anh được."
"Em không yêu anh à?"
Khaotung cắn chặt môi, thật khó nói vì đôi môi, trái tim và tâm trí của cậu muốn nói điều gì đó khác .
"Tôi đã nói với anh rằng tôi là người có thể vứt bỏ anh-"
"Em không yêu anh sao?!" First hỏi lại một lần nữa, sau đó lại gần Khaotung, nắm lấy cổ áo cậu và đẩy cậu vào tường quán bar.
"Chúng ta kết thúc rồi, anh có thể đừng đến gặp lại tôi nữa được không?" Khaotung hỏi.
"Vậy thì, hãy trả lời anh."
Đôi mắt của Khaotung đã đẫm lệ, cậu đã kìm nén suốt thời gian qua và dự định sẽ tiếp tục kìm nén trong ngày hôm nay.
"Có phải là vì bố anh không?"
First nhận thấy sự thay đổi nhận thức đột ngột của cha mình sau khi Khaotung biến mất. Ông chấp nhận mọi yêu cầu của First mà không cần suy nghĩ kỹ, ông cũng đối xử với mẹ anh tốt hơn.
Đối với anh, việc này giống như một trò giải trí vì Khaotung đã rời đi mà không có lý do rõ ràng.
"Điều này không công bằng với anh, Khaotung. Anh bối rối trước mọi thứ. Bố anh đã làm gì với em vậy?"
"Đừng đổ lỗi cho bố."
------
First và Khaotung quyết định đi ra xa quán bar. Khaotung cảm thấy điều này thực sự không công bằng với First, vì vậy cậu sẽ giải quyết mọi chuyện và chào tạm biệt First một cách đàng hoàng.
"Bố của anh cho tôi lựa chọn, tôi đã lựa chọn rời xa anh, để ông ấy có thể trả nợ cho tôi."
First có vẻ tức giận nhưng anh cố kìm lại vì rõ ràng Khaotung có một câu chuyện dài muốn kể cho anh nghe.
"Hôm đó, trước khi bố anh đến. Tôi nhận được điện thoại của một người nước ngoài, bố tôi đã vay thêm tiền từ Chonburi. Sau đó ông rời Thái Lan với số tiền đó, tôi không liên lạc được nhưng người đòi nợ đã đến tìm tôi, yêu cầu tôi trả tiền."
"Tại sao em không nói cho anh biết?" First hỏi.
"Tôi nên nói với anh thế nào đây? Đó sẽ là một gánh nặng mới cho anh và tôi rất xấu hổ." Khaotung nhớ lại đêm đó cậu cũng bối rối như thế nào.
"Nhưng lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi giữ anh thì sẽ không có thay đổi gì cả. Cuộc sống khó khăn mà chúng ta tin rằng cuối cùng sẽ hạnh phúc sẽ không xảy ra, chúng ta sẽ không bao giờ hạnh phúc."
Khaotung cảm thấy hành trình của họ trong cuộc sống cũng giống như việc tưới nước cho một cây hoa mỗi ngày, buộc nó nở hoa nhanh hơn nhưng thực chất mục đích lại là làm cho nó chết đi.
First cảm thấy hạnh phúc vì gia đình trở nên êm ấm, Khaotung có thể sống cuộc sống học sinh mà không phải lo lắng về khoản nợ của bố mẹ.
"Vậy là em vẫn yêu anh?"
Khaotung nhìn vào First một lúc lâu.
"Không, em không yêu anh."
Sau đó, First bước một bước để đến gần Khaotung hơn và anh kéo gáy cậu lại rồi áp môi mình vào đôi môi của Khaotung.
------
First trở về nhà sau một giờ ở với Khaotung, buông tay sau một hồi tranh cãi.
First thấy bố đang ngồi trong phòng khách, xem tivi kèm theo trà nóng chắc hẳn do bà Kanaphan pha. Họ thống nhất không sử dụng người giúp việc và làm việc nhà miễn là cả ba người có thể, đây là một trong những cách Kanaphan giữ cho gia đình hòa thuận.
"Con vừa về à? Con đã đi gặp Phayu sao?" Bố anh hỏi.
First ngồi cạnh bố sau đó lắc đầu, anh không gặp Phayu.
"Con còn có bạn khác à? Tốt quá, Phayu chắc sẽ khó chịu vì con cứ bám lấy cậu ấy."
First mỉm cười khi nghe điều đó.
"Bố."
"Hửm?" Kanaphan trả lời.
"Bố nghĩ gì sau khi quyết định thay đổi?" First hỏi.
Kanaphan mỉm cười rồi trả lời rằng ông rất vui với những thay đổi mà ông đã làm được cho bản thân và gia đình. Giống như ông không thể đợi đến ngày mai để làm điều đó một lần nữa. Đi ngủ với vợ đúng giờ, dậy sớm chuẩn bị cà phê và cùng nhau ăn sáng trong bếp. Ông tự mình lái xe đưa First đến trường và cũng giúp vợ mở một cửa hàng thời trang. Sau đó khi từ văn phòng trở về, ông đã chuẩn bị sẵn sàng và chờ ăn tối cùng nhau.
"Con cũng hạnh phúc khi ở bên Khaotung, thưa bố."
Khaotung cuối cùng cũng được First nhắc đến sau một thời gian dài.
"Chúng con đi làm từ sáng đến tối, sau đó về cùng nhau ăn tối và kể chuyện đến tận khuya".
"Con nhớ cậu ấy?"
"Bố, một trong những lý do bố thay đổi cũng là vì Khaotung phải không?"
Kanaphan có vẻ bối rối. Dù lý do lớn nhất của ông là vì vợ nhưng nếu ông không thuyết phục được Khaotung buông tay First thì đã không có chuyện này xảy ra. Ngoài ra, Khaotung chính là lý do khiến First sẵn sàng bày tỏ mọi sự không hài lòng trước cách đối xử của Kanaphan. Sự nổi loạn của First cũng là lần đầu tiên vợ ông bày tỏ hết tình cảm của mình. Đúng là Khaotung có vai trò lớn trong việc thay đổi cuộc đời Kanaphan. Tuy nhiên, ông thực sự đã yêu cầu Khaotung rời khỏi cuộc sống của First.
"Con nhớ bố nhưng con sợ bố sẽ quay lại như xưa nếu con xin bố cho con được ở bên bố một lần nữa. Mẹ rất vui với thái độ mới của bố, con không thể phá hủy được. hỏi con có thích sự thay đổi này không? Câu trả lời của con là không, bố ạ".
------
Khaotung ban đầu không nghĩ đến việc quay lại quán bar, nhưng đó là cách để cậu giữ vững tinh thần. Cậu có thể quên First trong mỗi lần làm chuyện đó với người lạ, mặc dù sau đó cậu luôn nhớ sự đụng chạm của First dành cho cậu. Đêm qua, First và Khaotung quay lại nhà Phayu để trò chuyện thêm và First rời đi sau khi Khaotung đi ngủ.
"Này, đã trưa rồi." Phayu vào phòng và thấy Khaotung vẫn đang ngọ nguậy trong chiếc chăn của mình.
"Có đi học hay không?" Phayu hỏi.
"Này, Phayu. Mày là người đã nói với First rằng tao đã đến quán bar tối qua phải không?"
Phayu nhún vai. "Ừ tao nói. Đừng làm ra vẻ khó chịu, tối qua tao thấy mày rất thoải mái trong vòng tay của cậu ấy."
Khaotung thở dài, đúng là đêm qua cậu và First đã buông bỏ khao khát và làm hòa. Nhưng Khaotung không nghĩ rằng sẽ để First gặp lại mình. Khaotung không muốn phá bỏ thỏa thuận với Kanaphan, điều gì sẽ xảy ra nếu Kanaphan khiến khoản nợ của cậu ngày càng lớn và cậu quay lại cuộc sống cũ?
"Vậy mày định làm gì? First muốn quyết tâm quay lại với mày."
Khaotung ngồi dậy sau giấc ngủ. "Tao phải rời khỏi Bangkok."
Phayu chớp mắt rồi hít một hơi. "Đi đâu?"
"Nơi nào, tao sẽ không nói cho mày."
Khaotung đứng dậy khỏi giường, cầm theo một chiếc khăn tắm và đi ngang qua Phayu đang đứng chắn đường. Nếu Khaotung nói với Phayu, thì anh ấy sẽ nói với First. Cậu sẽ tìm kiếm những khu vực khác trong khi đi học và đi làm, cậu cần rất nhiều tiền để rời khỏi thành phố này.
-------
Lại là một ngày khó khăn nữa đối với First khi đến gặp Khaotung. Phayu không thể giúp tìm anh được nữa vì Khaotung đã từ chối nói cho anh biết cậu đã đi đâu. First thậm chí còn không thèm đến quán bar và Korn cũng không thể tìm thấy cậu sau lần ân ái cuối cùng vào Chủ nhật tuần trước, đúng một ngày sau khi Khaotung nói rằng anh phải chuyển ra khỏi Bangkok.
Thực ra Khaotung chưa chuyển ra khỏi Bangkok, Phayu vẫn tìm thấy Khaotung ở trường vài lần. Nhưng Khaotung luôn né tránh điều đó, như thể cậu cố tình muốn buông bỏ mối quan hệ của mình với những người xung quanh. Hơn nữa, hiện tại Khaotung không đến basecamp nữa, ai biết cậu ngủ ở đâu vì suốt thời gian qua nếu cậu không ngủ ở basecamp nghĩa là cậu ngủ ở chỗ của Korn hoặc những khách hàng khác.
"Em ấy đã nói điều đó với mày à?"
"Tao tưởng cậu ấy chỉ nói đùa nên không đề phòng. Bangkok nhỏ, nhưng Khaotung nhỏ hơn, tìm khó lắm."
Hiện tại, First quay trở lại basecamp. Biết đâu Khaotung quay lại, nhưng hình như vẫn chưa. Vì thế anh và Phayu vẫn im lặng trên cầu trong bộ đồng phục học sinh của mình. Hôm nay Phayu cũng không thấy Khaotung ở trường.
"Mày có nghĩ là em ấy đã ra khỏi Bangkok chưa?" First hỏi.
"Ừm, chắc đã ra rồi."
First càng tuyệt vọng hơn. Có lẽ đây thực sự là một sự thay đổi trong cuộc đời anh. Anh sẽ không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn. Liệu anh có tham lam không nếu muốn gia đình mình được nguyên vẹn, Phayu lại là bạn của anh và Khaotung ở lại với anh?
"Kết thúc rồi, tao phải mất đi một thứ để hiểu rằng giữ được thứ khác cũng quan trọng." First phải mất Khaotung để duy trì gia đình hòa thuận.
Cả hai đều im lặng, Phayu cũng mất đi Khaotung như một người bạn. Cuộc sống của Phayu trở nên tốt đẹp hơn nhờ cậu, anh biết rằng First không phải là người mà anh nên trách móc, rằng ước mơ của anh phải được thực hiện và việc làm bạn với First một lần nữa là điều khiến Phayu cảm thấy tuyệt vời nhất.
"First, bố cậu bảo cậu về nhà ngay. Ông ấy đang đợi cậu ở nhà"
Podd và Gawin đang tiếp cận Phayu và First trên cầu. "Ông ấy bảo đưa Phayu đi luôn, nếu cần thì để cậu ấy ở lại qua đêm."
"Cậu đang làm gì thế?" Gawin hỏi, bối rối khi thấy hai người trông có vẻ buồn bã.
"Không sao đâu, đi thôi." First mời Phayu đến nhà mình.
Mối quan hệ giữa Phayu và cha First đang dần trở nên tốt đẹp hơn. Không có gì lạ khi Phayu nhận được thứ gì đó từ Kanaphan hoặc bà Kanaphan, cho dù đó là thực phẩm hay hàng hóa. Anh cho biết họ sẽ quan tâm đến anh như một cách thể hiện rằng họ rất tiếc vì đã khiến mẹ anh tự tử.
------
First và Phayu vừa đến trước cổng nhà Kanaphan, hai người đi cùng Gawin trong khi Podd đi đỗ xe trong gara.
"Bố nói hôm nay ông không đến văn phòng." First nói.
"Ừ, ông ấy bảo Podd đưa ông ấy đi đâu đó." Gawin trả lời, sau đó anh ấy nói rằng anh ấy không biết Kanaphan có biết chủ quán bar nơi cậu thường lui tới hay không.
"Ông ấy nói có người cần gặp ở nhà, tôi không biết." Gawin tiếp tục, đó là tất cả những gì anh biết từ Podd.
"Chiếc xe đạp đó là của ai?"
First dừng lại trước cửa nhà, chỉ vào chiếc xe đạp ở rìa vườn.
"Xe đạp của Khaotung. Cậu ta nhất quyết đòi chiếc xe đạp cũ, đúng là đồ hâm."
First dừng chuyển động của đôi chân trong khi cố cởi giày, sau đó nhanh chóng quay sang Gawin, người vẫn đang bận chửi bới Khaotung. Phayu cũng nhìn Gawin với ánh mắt ngạc nhiên.
"Cái gì vậy, sao hai người lại nhìn tôi về ánh mắt như thế?" Gawin hỏi.
"Cậu ta giờ ở đâu?" Phayu hỏi.
"Trong nhà" Gawin trả lời.
Nghe vậy, First lập tức đi vào nhà để lại Phayu chửi Gawin vì từ hôm qua đã không nói cho anh biết rằng Gawin đã gặp Khaotung. Gawin tỏ ra khó chịu, cả hai đều không hỏi anh về tung tích của Khaotung.
Khi First bước vào nhà, anh có thể thấy Khaotung đang cùng mẹ chuẩn bị bàn ăn còn Kanaphan đã sẵn sàng ngồi xuống, mỉm cười trước sự tương tác giữa vợ và bạn trai cũ của con trai mình.
"Khaotung."
First gọi Khaotung thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà. Kanaphan thấy con trai mình đến liền gọi anh lại. Kanaphan cũng hỏi về Phayu vì trước đó Podd đã nói rằng First sẽ đi cùng Phayu.
"Em đến đây bằng cách nào?" First hỏi, đi tới Khaotung và phớt lờ câu hỏi của bố mình.
Khaotung hơi sợ hãi, vì cậu rất quyết tâm chuyển thành phố, nhưng đáng tiếc hóa ra người chủ quán bar của cậu lại có quan hệ mật thiết với Kanaphan.
Cả hai vô tình gặp nhau tại nhà chủ quán bar cách đây hai ngày, Khaotung cũng kể về cuộc gặp gỡ tình cờ của mình với First.
Khaotung cũng nói với Kanaphan về kế hoạch chuyển thành phố để First không thể nhìn thấy cậu nữa. Đây cũng là lần gặp lại đầu tiên giữa Kanaphan và Khaotung, Khaotung sợ Khanapan nghĩ rằng anh sẽ phá hỏng thỏa thuận của họ khi xuất hiện trước mặt First.
Tuy nhiên thay vì đồng ý, Khanapan lại cấm Khaotung đi ra khỏi Bangkok.
Vì vậy hai ngày sau Khaotung đang ở tại nhà của chủ quán bar và được vợ chồng Kanaphan đến thăm. Họ đã hàn gắn mối quan hệ và mời Khaotung đến nếu cậu vẫn còn yêu First.
"Bố, làm sao bố gặp được Khaotung? Và làm thế nào mà em ấy..." First lần lượt quay sang bố mình và Khaotung, bối rối không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.
"Không phải con đã gặp cậu ấy trước bố sao? Sao trông con có vẻ ngạc nhiên thế?" Kanaphan rất ngạc nhiên, vì ông không biết con trai mình khó khăn khi muốn gặp Khaotung trong những ngày gần đây.
"Chắc hẳn anh đã nghe về mong muốn của em là chuyển ra khỏi thành phố Bangkok." Khaotung mở lời, First sẵn sàng lắng nghe mọi chuyện.
"Em vốn định đi thật, thậm chí còn bán cả điện thoại di động nên Phayu không liên lạc được với em. Nhưng thay vào đó, bố anh đã gặp em và thuyết phục em đừng đi, ông ấy còn thuyết phục em ở lại sống với anh."
First còn ngạc nhiên hơn nữa, sau đó anh quay sang bố mình và thấy Kanaphan đang mỉm cười với cậu.
"Vậy là em không đi đâu à?" First hỏi, rồi quay sang Khaotung.
"Không thể nào, mẹ đã chuẩn bị đồ của em vào phòng anh rồi."
Khaotung mỉm cười vì phản ứng của First lúc này trông rất đáng yêu.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu cho đến khi First thở dài và đáp lại nụ cười rạng rỡ của Khaotung.
Mọi chuyện kết thúc như vậy, Khaotung trở lại làm người yêu của First và được ông Kanaphan và bà Kanaphan chấp nhận. Và bắt đầu từ Chủ nhật tới, Khaotung sẽ vào trường quốc tế với First, Phayu cũng được Kanaphan thuyết phục vào cùng trường.
------
"Trông em khác quá" First nói. Hiện tại hai người đang ở trong basecamp của Phayu.
Khaotung mặc đồng phục giống First, đeo một chiếc túi đắt tiền và một đôi giày đắt tiền.
"Anh không thích nó sao?" Khaotung hỏi. Sau đó cậu tiến lại gần, đặt một tay lên bức tường cạnh First như muốn bóp chặt anh .
"Sao đột nhiên lại đổi kiểu tóc?" First hỏi và tỏ ra bình thản trước mức độ gần gũi của Khaotung lúc này. Anh chỉ bối rối khi thấy mái tóc che trán của Khaotung.
"Em cũng phải thay đổi kiểu tóc của mình " Khaotung trả lời.
First không thích nó chút nào vì hình ảnh của Khaotung mà anh thấy ngày trước là một đứa trẻ dễ thương .
Hơn nữa, ngày hôm qua anh còn nghe nói rằng hội trưởng hội học sinh đã cố xin số điện thoại di động của Khaotung.
"Em tiếp tục rắc thính với mọi người xung quanh sao ? ." First hỏi, sau đó kéo eo Khaotung lại gần.
Khaotung mỉm cười nhẹ, xoa xoa ngực First rồi trêu chọc người yêu bắt đầu ghen rồi phải không?
"Đừng chiếm hữu chứ." Khaotung thì thầm vào tai First.
First lập tức đảo ngược vị trí, lúc này đến lượt Khaotung bị First ép vào tường.
Chụt.
First hôn lên môi Khaotung, cựu nhân viên hộp đêm ngay lập tức đáp trả một cách hung hãn. Hai người không còn phải trốn tránh nếu muốn âu yếm nhau, mặc dù thỉnh thoảng bà Kanaphan vẫn thường đến phòng khi Khaotung đang chơi trong phòng.
"Chúng ta có nên qua đêm ở đây không?" First hỏi và Khaotung cười khúc khích.
"Nếu Phayu nổi điên, đó là lỗi tại anh."
~Kết thúc~
--------------
Chào mng lại là Lee đây.
Phần truyện đến đây là kết thúc rồi.
Dạo này đang mải nghĩ truyện mới nên là không ra kịp.
Nếu mng thấy hay thì cho mình 1☆ nha. Cảm ơn mng rất nhiều ạ.
Love u 😍😍😍.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com