Chap 22
tối đó hyunjin đã gọi cho chúng bạn báo tin, chỉ là báo rằng mình sẽ phải nghỉ học dài hạn thôi. cũng đồng thời liên lạc với bên trường để xin nghỉ bảo lưu kết quả học tập. cậu chẳng biết mình sẽ vướng ở đây tới khi nào, nên trước hết cứ làm thủ tục bảo lưu trước cho đảm bảo.
căn nhà giữa bãi đất trống đó rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, bếp được nối liền với phòng khách và một nhà vệ sinh nho nhỏ. tuy không được lớn lắm nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. trong phòng khách không có tv nhưng lại được thay bằng một tủ sách. theo như mẹ changbin hyung, thì đó là sách cổ mà bà đã thu thập, chúng được viết bằng thứ tiếng tượng hình gì đó mà hyunjin chẳng thể hiểu nỗi, liền nhanh chóng đặt lại chỗ cũ.
thông thường changbin hyung và mẹ sẽ thay phiên nhau canh gác vào buổi tối, một là để xem chan có dấu hiệu gì bất thường không, và hai là cũng để canh gác chuyện có người lạ đột nhập. từ trước cho đến hôm qua thì hai phòng ngủ là của hai người họ, chan khi có thể trở về hình dạng con người sẽ ngủ ở phòng khách, nếu anh ấy vẫn là sói thì sẽ ngủ ở ngoài sân. nhưng hôm nay vì sự xuất hiện của cậu, nên bin sẽ ngủ ở phòng khách để nhường phòng của mình của cậu. nhìn changbin hyung lấy quần áo và chăn gối ra khỏi phòng với vẻ mặt bất mãn, hyunjin cậu đã vô thức bật ra một câu xin lỗi.
- chắc cháu cũng còn mệt, hãy ngủ trước đi nhé. cần gì cứ gọi bin nó làm cho ấy.
mẹ seo nói vọng vào trong trước khi hyunjin đóng cửa phòng lại. cậu í ới một câu đáp trả rồi đóng hẳn cửa, ngả mình lên chiếc giường nhỏ trong phòng. cả phòng ngủ cũng đơn giản như vậy, chỉ có một cái tủ và một cái giường. hyunjin nhìn nhìn bộ quần áo bệnh nhân còn đang mặc trên người, đầu óc nhảy loạn xà ngầu.
cậu đã tưởng tượng đến vô vàn cảnh gặp lại đội trưởng, nhưng không ngờ lại gặp nhau chớp nhoáng thế này. cả đống chuyện khó hiểu từ trên trời rơi xuống khiến cậu mệt mỏi. dù bị vác đến đây thô bạo như vậy nhưng may là vết thương không sao.
cứ ngỡ mệt mỏi như thế cậu sẽ ngủ được, nhưng lại có quá nhiều chuyện để nghĩ đến, nên nằm đã lâu lại chẳng thể ngủ nỗi. cái đồng hồ treo tường điểm hai giờ sáng cũng là lúc cậu quyết định không nằm đó nữa. bên ngoài có mấy tiếng lục đục, chắc là mẹ seo và changbin hyung đang thay ca trực. hyunjin len lén hé cửa phòng, liền thấy changbin hyung đang ngồi đọc sách. mẹ seo cũng vừa đóng cửa phòng đi ngủ. hyunjin cũng đi đến gần changbin rồi ngồi xuống, ấp úng không biết có nên bắt chuyện hay không.
changbin vẫn như trước không mảy may quan tâm đến sự hiện diện của cậu, vẫn im lặng lật từng trang giấy. cảm nhận được ánh mắt của cậu ghim thẳng vào mình, mới không chịu nổi mà lên tiếng trước.
- có gì thì nói đi.
hyunjin thầm tạ ơn trời, nếu hắn không mở lời thì chắc cậu ngồi im nhìn hắn như vậy đến sáng mất.
- tình trạng của đội trưởng, là như thế nào vậy hyung?
không có tiếng trả lời cậu, dường như changbin chẳng muốn nói đến chủ đề này. cậu cũng chẳng nhắc lại nữa. thông qua cửa sổ đang mở và ánh đèn nhỏ ngoài sân, hyunjin thấy được chú sói lớn đang say giấc. dường như mặt đất quá cứng, còn có cỏ dại châm chích ngứa ngáy, cậu thỉnh thoảng thấy sói xám lớn trở mình, hay đứng dậy đổi chỗ ngủ, hoặc là quằn quại trên nền đất để đỡ ngứa ngáy. hyunjin có chút buồn cười, sau lại nhìn sói xám ngủ đến say mê. đến giờ cậu vẫn chưa thể tin được chan sẽ xuất hiện trước mặt cậu với bộ dạng như thế này.
- ngày hôm đó, chan hyung đã ngất xỉu.
- ngất xỉu sao?
sự chú ý của hyunjin bị thu hút ngay lập tức. cậu ngồi thẳng lại tập trung nghe những gì changbin nói.
- phải. máu của cậu đúng là giúp anh ấy tốt hơn lúc đầu, nhưng về sau lại giống như một quả bom nổ chậm. tế bào bên trong cơ thể chan hyung hỗn loạn khiến ngoại hình anh ấy liên tục biến đổi, cuối cùng vì không chịu nổi nên đã ngất đi. tôi đành đem anh ấy về đây và gác lại việc học.
- v-vậy bây giờ đội trưởng đã ổn hơn rồi đúng không ạ?
- ổn hơn à...
changbin day trán, hắn đóng lại quyển sách rồi đặt nó về vị trí cũ, lại tìm thêm một quyển sách khác. phía ngoài cùng của kệ sách, seo changbin lấy ra một quyển sách cũ kĩ, bìa sách đã hoàn toàn rách nát.
- chuyện loài chúng tôi dùng máu người để điều tiết bản thế không phải là chưa từng xảy ra.
hắn lại ngồi xuống, nhưng lúc này là ngồi đối diện với hyunjin, lật lật quyển sách đến một trang nào đó rồi đưa cho cậu xem.
- đây là vax, người sói đầu tiên tiếp nhận máu của nhân loại để điều tiết. bức tranh này được vẽ khoảng hai tháng kể từ khi ông ấy dùng máu của con người.
hyunjin nhìn vào bức vẽ mà changbin chỉ vào, trong đó là một nam nhân vô cùng cường tráng. cơ thể lực lưỡng cao to, bên cạnh còn vẽ cả dạng sói của người đó khi so với một người sói bình thường, dường như cao hơn gấp đôi.
- con sói nhỏ hơn đứng bên cạnh ông ấy là người sói to nhất làng lúc đó, nhưng cậu có thể thấy, vax to hơn rất nhiều.
hyunjin ngoái đầu nhìn lại sói xám đang ngủ bên ngoài, so với changbin trong hình dung của cậu, đúng thật là sói xám kia to hơn. mẹ seo còn bảo sau này chan sẽ còn to hơn nữa.
changbin lại lật thêm một trang sách, và lúc này, nội tâm hyunjin như chết lặng. trong trang sách đó không còn là nam nhân lực lưỡng như lúc nãy nữa, mà thay bằng một bộ dạng ốm yếu, cơ thể đầy những vết loang lỗ màu đen, tóc đã rụng đi và dường như thị giác cũng đã mất. ở hình dạng là sói, hai chi trước của ông ấy cũng đã bị teo lại, chỉ có thể nằm một chỗ không thể cử động, đuôi đã trụi hết lông, ốm yếu đến cậu có thể thấy được xương đang trơ trọi lồi ra ngoài. cậu có chút lạnh sống lưng.
- đây là khoảng ba năm kể từ lúc dùng máu con người, và ông ấy mất hai ngày sau khi bức vẽ này được hoàn thiện. có lẽ vax đã quá lạm dụng máu của con người để kiểm soát cơ thể, và máu ông ấy dùng không sạch.
- không sạch?
- đúng vậy. vax đã uống máu của rất nhiều con người khác nhau nên đó là hậu quả mà ông ta phải gánh chịu. máu sạch phải là máu của người thuần chay, hoặc là trẻ con chưa từng mắc bệnh, thì người tiếp nhận mới có thể sống lâu và mạnh mẽ xuất chúng được. nhưng vì cách này rất rủi ro, nên chúng tôi đã chọn cách kết đôi với sói cái thuần chủng và sinh ra thế hệ tiếp theo. có lẽ sẽ không bằng những cá thể dùng máu người bồi bổ nhưng vẫn là đứng trên người khác một bậc. và chan là người được chọn cho việc đó.
nhưng chan đã uống máu của cậu rồi. cậu không phải người thuần chay, còn phải là đứa trẻ con chưa từng trải qua bệnh tật. ngày trước cũng có dùng rượu bia, thức đêm ăn vặt những thứ chẳng ra gì... chan sẽ không sao thôi đúng không...? nếu như một ngày chan sẽ trở thành như vậy, thì cậu phải làm sao đây. nếu chan trở nên như vậy vì mình... thì mình... mình sẽ...
changbin chỉ liếc mắt cũng đã biết cậu đang nghĩ gì, hắn phiền phức gãi gãi đầu, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn để thu hút sự chú ý của hyunjin.
- nghe đây. chuyện này không phải lỗi của cậu, là do tôi suy nghĩ quá nông nạn nên mới hành động như vậy. nhưng chan hyung hiện tại vẫn không sao, ống máu cậu nhìn thấy chan uống lúc đó là ống duy nhất, số máu còn lại vẫn đang được bảo quản. chị tôi đã kiểm tra chan hyung một lần và xác nhận anh ấy đang tiến vào quá trình lột xác một cách bình thường. chỉ là lo sợ sẽ có rủi ro nên tôi và mẹ mới phải trông chừng chan như thế này.
nghe hắn nói vậy, hyunjin cũng phần nào an tâm.
- vốn dĩ bọn tôi sẽ không mang cậu đến đây sớm thế này. từ tối hôm qua đến nay chan hyung cứ bồn chồn lo lắng, anh ấy liên tục đi qua đi lại, lông cũng xù ra, nhưng vì bị mẹ tôi áp chế một lần nên anh ấy chỉ dám đi lòng vòng trong sân. lúc nãy nghe chị gái báo tin cậu đang ở bệnh viện, tôi mới hiểu lí do vì sao...
hyunjin nuốt nước bọt chờ changbin nói tiếp.
- như tôi đã nói lúc nãy. tế bào của cậu đang chảy trong người anh ấy, nên mùi hương, cảm xúc hay nỗi đau mà cậu đang mang anh ấy đều cảm nhận được. mẹ tôi đã cưỡng chế biến đổi chan thành người rồi, bảo tôi mang anh ấy đến gần cậu xem phản ứng của bản thể như thế nào, ai ngờ anh ấy lại chạy đi mất.
- k-khoan đã. sao chị gái anh biết là em đang ở bệnh viện đó?
- chị ấy trà trộn vào nhân loại đã lâu lắm rồi. mai chị ấy sẽ đến đây kiểm tra cho chan hyung, nhìn thì cậu sẽ biết thôi.
lại thêm quá nhiều thứ mới mẻ ập đến. hoá ra còn có cái gọi là cưỡng chế biến đổi. nãy giờ nghe changbin chậm rãi giải thích từng thứ cho cậu hiểu, hyunjin mới rút ra một chuyện, hắn thật sự không gần như vẻ ngoài của mình chút nào. nghĩ đến vẻ ngoài mới nhớ lại, hình như lúc trước, màu lông của changbin là màu nâu thì phải, nhưng bây giờ lông của anh ấy đã đổi thành màu đen. cũng có vẻ khan khác so với lúc trước nữa.
- hyung, anh cũng lột xác sao...? a ý em là, màu lông của anh khác với lúc trước, với cả nhìn anh cũng to hơn.
- tôi vừa trải qua đợt thay lông đầu tiên, nên màu lông sẽ sẫm hơn, từ giờ đó là màu lông của tôi, màu lúc trước là màu từ khi tôi còn nhỏ. có hơi trễ vì tôi thay đổi môi trường sống quá nhiều lần.
hyunjin gật gù tỏ vẻ đã hiểu. bây giờ màu lông của đội trưởng có màu xám trắng, khi thay lông chắc sẽ sẫm màu hơn thế này nhiều. giờ nhìn anh hiệt như một con husky khổng lồ vậy.
- trước mắt thì chan hyung vẫn ổn, nhưng sau này còn nhiều thứ phải làm. có cậu ở đây, chắc cũng có ích phần nào.
anh đừng có nói cái kiểu em là đứa vô dụng thế được không...?
________
check typo giúp tuoiiii
tag llily_d nèee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com