Chap1: Mở đầu
Giữa trưa hè nắng gắt, ở góc đường bên kia, một bóng dáng quen thuộc ôm lấy ánh mắt Khánh Thù.
Người đàn ông kia vẫn là bộ dáng hăng hái, tuy rằng khuôn mặt hơi có vẻ mỏi mệt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới khí chất của anh. Toàn thân mặc toàn hàng hiệu nhưng trông rất giản dị, có một loại phong vị rất khác thường. Một người đàn ông như vậy, ở cùng một chỗ với cậu quả thật rất là ủy khuất, cho dù chỉ là 'đã từng'.
Đã từng vô cùng quen thuộc, hiện tại lại xa lạ giống như những người đàn ông qua đường bình thường khác. Khánh Thù cười khổ, ký ức trong đầu như đèn kéo quân cứ lần lượt hiện về, tuy rằng đã lâu như vậy, bây giờ nhớ lại, ngay cả lời nói thuận miệng hoặc một động tác nhỏ của anh, cậu cũng nhớ rất rõ ràng.
Một năm kia, Khánh Thù hai mươi mốt tuổi, học đại học năm ba.
Lúc đó ở trường, cậu nổi danh là 'đứa bé được nuôi dưỡng tốt', thành tích học tập luôn trong top ba của trường. Cậu có thói quen để tóc dài thành đuôi ngựa, trên mặt đeo một cái kính khung vuông gọng vàng. Năm mươi ký, cậu toàn mặc mấy bộ quần áo rộng thùng thình, khiến cậu nhìn không ra chút tư vị nam nhân nào.
Lúc này trong lớp học, học sinh đang nhàm chán nghe giáo sư trên bục giảng bài. Vì muốn giết thời gian, có người ngủ, cũng có người nói chuyện phiếm.
"Tiểu Thù, nghe nói lễ Giáng Sinh năm này, Hội Học Sinh lại có hoạt động, vậy cậu sẽ cùng Xát Liệt hợp tác sao?" Bạn cùng phòng kiêm bạn tốt, Nghệ Hưng quay đầu, nhìn nhìn Khánh Thù đang cúi đầu tập trung đọc sách.
"Anh ta là ai vậy?" Khánh Thù như đắm chìm trong sách, cũng không quày đầu, hỏi.
"Cái gì anh ta là ai vậy, chính là hội trưởng Hội Học Sinh,Phát Xán Liệt, trong trường nổi danh là 'hoàng tử tình nhân', rất được hoan nghênh nha." Nghệ Hưng thầm oán bạn tốt thờ ơ, nếu không quá rõ tính cách bạn tốt như vậy, cậu còn tưởng rằng Khánh Thù đang giả ngu.
Khánh thù biết nếu như mình không trả lời, Nghệ Hưng nhất định sẽ không để cho cậu tiếp tục đọc sách, vì thế cậu nghiêng đầu suy nghĩ: "Hội trưởng......Mình biết anh ta, bất quá ta chỉ phụ trách bộ phận văn thư, cùng hắn hẳn là không có liên quan."
"Cậu cảm thấy hắn thế nào, có phải thật hay không giống như đồn đại?" Nghệ Hưng đẩy đẩy khuỷu tay Khánh Thù.
Nghe vậy, Khánh Thù nhiêm túc hồi tưởng một chút, cậu ấn tượng chính là hắn thường hay đến văn phòng Hội Học Sinh, còn hay đi tán tỉnh nữ sinh, cho nên ở trong mắt cậu, Phát Xán Liệt chỉ là một hoa tâm đại cải củ. Vì thế, cậu thản nhiên quăng cho hắn bốn chữ "Hoàn toàn mờ nhạt", chấm dứt tò mò của người bạn tốt.
Chỉ là, các cậu không chú ý tới, ở vị trí bên phải phía sau các cậu, đang nghe giảng bài, Bạch hiền vừa vặn nghe được các cậu nói chuyện, lập tức nhíu mày, lấy khuỷu tay đụng đụng Xán Liệt bên cạnh.
"A, phía trước có hai đứa đang nói chuyện về cậu."
"Thì thế nào?" Xán Liệt nghiêng nghiêng đầu, một bộ dạng không sao cả, tiêu sái cười, lỗ tai vừa vặn nghe thấy một cậu bình luận về anh hình như không được tốt lắm, còn nói anh 'mờ nhạt', khuôn mặt tươi cười nhan chóng nhăn thành một đống rồi.
Đối với 'tài nam ' Hội Học Sinh, anh coi như cũng có chút ấn tượng, đặc biệt là cách ăn mặc của cậu.
"Cậu tại sao có thể nói anh ta như thế?" Nghệ Hưng trừng lớn mắt nhìn cậu: "Mình cảm thấy anh ta không tệ nha, hơn nữa các bạn cùng lớp cũng đánh giá rất cao."
Khánh Thù cười nhạt, nói cho có lệ: "Cậu nếu như không thích bồn chữ kia, mình còn có 'oai phong lẫm liệt', 'tự cho là đúng', dù sao mình đối với các loại con trai tự cao nhàm chán kia không có hứng thú." Nói xong Khánh Thù lại cúi đầu đọc sách.
Mà Nghệ Hưng ở một bên chỉ có thể trừng mắt liếc cậu bạn một cái, cuối cùng mở ra cuốn tiểu thuyết, cúi đầu im lặng đọc.
Ngồi cách đó không xa, Bạch hiền thấp giọng cười trộm. "Mờ nhạt, tự cho là đúng, nhàm chán? Xem ra giá thị trường Phát đại thiếu gia bị hạ thấp rồi."
"Mấy cậu chờ đi, Độ Khánh Thù hiện tại tuy rằng nói như vậy, nhưng ở trong lòng nhất định cũng thích mình, mình không tin, cho mình một thời gian ngắn, mình nhất định có thể thu phục được cậu ấy, sau đó hung hăng quăng cậu ấy đi cho các cậu xem!" Xán Liệt đánh cho bạn 'xấu' một quyền, trong mắt tràn đầy tự tin.
Nếu anh có thể làm cho 'tài nam' vì anh mà điên cuồng, đó sẽ là một sự kiện thú vị. Anh Nhất định phải thu phục được cậu, bằng không anh sẽ không phải là Phát Xán Liệt!
Bởi vì đã hạ quyết tâm, cho nên phải nhanh chóng hành động. Xán Liệt quyết định sẽ thám thính mục tiêu trước, dù sao biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
"Lão sư Lý, mình có thể hỏi cậu những chuyện liên quan đến Khánh Thù không?" Xán liệt quay đầu nói với 'lão sư' Hội Học Sinh ngồi phía sau.
Nghe vậy, lão sư Lý nghi hoặc nhìn anh, mang theo vài phần trêu chọc hỏi: "Như thế nào, chẳng lẽ cậu muốn cùng 'tài nam' của chúng ta yêu đương sao?"
"Lão sư Lý, cậu đang nói giỡn sao, sắp tới mình cùng cậu ấy có chút hoạt động cần hợp tác, bởi vì là lần đầu tiên hợp tác, cho nên mình muốn tìm hiểu cậu ấy một chút." Xán Liệt cười cười nói.
Nghe anh nói như vậy, lão sưu Lý gật đầu nói: "Độ Khánh Thù là một học sinh rất ưu tú, làm việc rất nghiêm túc, năng lực biểu hiện cũng rất tốt."
"Vậy thì tính cách cậu ấy thế nào?"
"Có vẻ hướng nội." Lão sư Lý vỗ vỗ bờ vai của anh, "Yên tâm, năng lực của cậu ấy không thành vấn đề, điểm này cậu không cần quá lo lắng."
Sau khi nghe lão sư Lý nói xong Xán Liệt chẳng thu được thông tin gì đáng giá, đành quay qua hỏi các thành viên khác trong Hội Học Sinh.
"Khánh thù năng lực công tác rất tốt."
"Khánh thù bắt chước chị hay sao á, rất ít nói chuyện, không để ý tới người khác lắm."
"Khánh Thù thích gì? Hình như chỉ có đọc sách."
"Khánh Thù xử lý công việc rất giỏi, anh ấy cũng rất có ý thức trách nhiệm."
.....Cuối cùng, Khánh Thù chỉ có thể dùng lại bốn chữ của cậu 'hoàn toàn mờ nhạt' mà miêu tả cậu. Một người luôn nổi tiếng, luôn náo nhiệt như anh thật sự không bao giờ biết miêu tả một người có thể tóm tắt đơn giản như vậy.
Rất nhanh đã đến lễ Giáng SInh, vũ hội vào buổi tối, Nghệ Hưng ngồi trong góc, nhìn nhìn cậu bạn của mình mà lắc đầu. Cho dù không khiêu vũ, cũng phải ăn mặc đẹp một chút chứ?
Khánh Thù thế nhưng lại chế giễu, ăn mặc như bình thường đã đành, thậm chí còn mang theo một bịch bắp rang lớn.
"Tiểu Thù, đây là 'Vũ hội GIáng Sinh', cũng không phải đi xem phim!" Nghệ Hưng có chút bất mãn thấp giọng nói.
"Với mình mà nói, cả hai đều nhàm chán giống nhau, nếu không phải vì cậu lôi kéo, mình tình nguyện trở về phòng ngủ đọc sách." Khánh Thù cầm bịch bắp, một chút hứng thú đối với 'Vũ hội Giáng Sinh' cũng không có.
"Tiểu thù, hoạt động này cậu cũng tham gia tổ chức, cậu đương nhiên muốn tới!" Nghệ hưng bất đắc dĩ trừng mắt liếc Khánh Thù một cái, tức giận nói.
Thực phiền toái! Tuy rằng biết Nghệ Hưng nói đúng, Khánh Thù nhíu nhíu mày, câu ghét nhất bị bắt tham dự loại hoạt động này, một chút hứng thú, cũng không có!
"Tiểu Thù!" Nghệ hưng khinh thường, tức giận kêu lên.
"Cho nên mình mới ngồi ở chỗ này a." Khánh Thù không để ý trả lời một câu.
Nghệ hưng cũng không nói gì nữa. Sau đó, người chủ trì trên sân khấu tuyên bố khai vũ (khai mạc vũ hội), không khí lập tức sinh động hẳn lên, ai khiêu vũ thì khiêu vũ, ai nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm. Khi nãy còn đang giận Khánh Thù, Nghệ hưng bây giờ cũng cướp bắp rang đứng lên, cùng Khánh Thù nói chuyện phiếm.
Phát Xán Liệt thân là người chủ trì, sau khi tuyên bố khai vũ xong, ánh mắt nhìn quanh hội trường. Rất nhanh trong đám người phát hiện ra Khánh thù, nhưng nhìn kỹ lại cậu, anh không khỏi nhíu mày.
Anh ở trên này chủ trì vũ hội, cậu lại biểu hiện ra vẻ mặt nhàm chán kia, còn ngồi ở một góc ăn bắp rang? Anh chủ trì liền như vậy không thú vị sao? Nếu cậu muốn làm người tàng hình, vậy anh sẽ không cho cậu như ý.
-------------------------
Mong các bạn ủng hộ để mình ra chap sau nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com