chap2: Theo đuổi
Anh ở trên này chủ trì vũ hội, cậu lại biểu hiện ra vẻ mặt nhàm chán kia, còn ngồi ở một góc ăn bắp rang? Anh chủ trì liền như vậy không thú vị sao? Nếu cậu muốn làm người tàng hình, vậy anh sẽ không cho cậu như ý.
Một lúc sau, Khánh Thù ngáp trộm một cái. Nhìn ra ý đồ muốn chuồn êm của cậu, Phát Xán Liệt nhanh chóng đi tới chỗ Độ Khánh Thù.
Phát Xán Liệt đột nhiên chuyện động, cả hội trường đều nhao nhao cả lên, các nữ sinh thì trong lòng mừng thầm, còn có hưng phấn, hy vọng mình là nữ nhân vật chính.
XÁN liệt một thân tây trang màu đen, khuôn mặt tuấn tú mê người, đôi mắt đen thâm thúy, mà cánh môi mỏng khiêu gợi kia, còn lộ ra nụ cười vui vẻ tự tin.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Phát Xán Liệt đi đến trước mặt Độ Khánh Thù.
Không nói một lời, nhưng ánh mắt anh nhìn cậu tỏ rõ mong muốn mời cậu cùng khiêu vũ, sau đó vươn tay ra giữa không trung, chờ đợi.
Nhìn bàn tay to trước mặt mình, Khánh Thù mê mang không hiểu cái nhìn của chủ nhân nó, lại nhìn về bịch bắp rang trong tay, sau đó quay đầu về phía Trương Nghệ Hưng bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của mọi người, chán ghét phiền toái, cậu lập tức quyết định vờ như không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn bắp rang trong tay.
Phát Xán Liệt nhìn cậu đã xem nhẹ anh, vẫn duy trì phong độ, không thèm để ý, khẽ cười một tiếng, mở miệng: "Anh có thể mời em khiêu vũ không?"
Độ Khánh Thù cảm thấy ánh mắt của mọi người càng trở nên nóng rực, còn bí mật mang theo ghen tị oán hận. Cậu cảm thấy mình thật vô tội, cậu thật sự không muốn khiêu vũ nha, mà đối tượng còn là Phát Xán Liệt, nhân vật phiền toái này.
Cậu nghĩ nghĩ, nhìn anh, lại nhìn bịch bắp, nhíu mày suy tư một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ không, bất quá....." Cậu chỉ chỉ Trương Nghệ Hưng bên cạnh, "Cậu ấy sẽ thay tôi." Tiếp theo, Khánh Thù xem như không có việc gì, tiếp tục ăn bắp của cậu.
Mà Nghệ Hưng ngồi bên cạnh cậu quả thực thét chói tai. Cái gì gọi là nói dối không chớp mắt? Khánh Thù bây giờ chính là ví dụ tốt nhất.
Mọi người trong hội trường đều nhớ rõ, trong các vũ hội hàng năm, cùng Độ Khánh Thù khiêu vũ cũng chỉ có thể là Nghệ Hưng, cho nên khi người nào đó lạnh nhạt nói ra ba chữ "Tôi sẽ không", Xán Liệt chỉ đành bất đắc dĩ kéo tay Nghệ hưng đi đến giữa hội trường, khóe mắt khẽ liếc nhìn 'tài nam' vẫn ung dung ngồi ăn bắp rang của mình, làm như là chuyện quan trọng lắm. Đồng thời bên tai nghe được những lời nói bàn tán về anh và cậu.
"Nghe thấy không, Độ Khánh thù thế nhưng cự tuyệt Phát Xán Liệt, chỉ bằng một cái cớ không đâu vào đâu."
"Phát Xán Liệt thật sự đã mời Độ Khánh Thù, nhưng anh đã bị từ chối rồi!"
"Trời ạ, không nhìn lầm nha, Xán Liệt thế mà lại bị cự truyệt?"
Mọi người cuối cùng đều có chung một suy nghĩ, cho rằng can đảm đả kích lòng tự trọng của Phát Xán Liệt cao cao tại thượng, Khánh Thù nhất định sẽ bị trả thù.
Nếu như trước kia, Xán Liệt quyết tâm theo đuổi Khánh Thù, thì bây giờ, quyết tâm của anh đã giảm xuống hai mươi phần trăm rồi. Cậu dám chà đạp lên mặt mũi của anh như vậy, anh nhất định sẽ bắt cậu lại, sau đó hung hăng quăng đi.
Chỉ là, tiếp theo đối phó với cậu như thế nào a? Tặng hoa, tặng quà, mời ăn cơm? Mấy cái chiêu cũ rích đó hữu dụng sao? Chưa bao giờ anh cảm thấy theo đuổi cậu con trai này lại khó như vậy.
"Này, tặng cho em." Tan học, anh cầm bó hoa hồng, đi tới trước mặt Khánh Thù.
Khánh Thù kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng nhận lấy. Nghĩ nghĩ, sau đó liền đưa cho Nghệ hưng bên cạnh: "Này, bó hoa hồng này là Phát Xán Liệt tặng cho các bạn nữ lớp mình, cậu giúp mình đưa cho họ nha."
Tuy rằng biểu hiện như thể chẳng để ý, nhưng đáy lòng Khánh Thù nổi lên một tia gợn sóng. Đây chính là lần đầu tiên có người tặng hoa hồng cho cậu, lại không ngờ, đối tượng là Phát Xán Liệt.
"Xán Liệt ghê gớm thật nha, còn tặng hoa cho tất cả bạn nữ trong lớp mình." Trương Nghệ Hưng vui vẻ phụ họa, nhưng cũng không có vạch trần.
"Như vậy, tôi xin thay mặt các bạn nữ cảm ơn anh!" Khánh Thù quay đầu thật tình nói lời cảm tạ, vô luận Xán Liệt thật ra là có mục đích gì, cậu thật lòng cảm ơn anh đã tặng hoa cho cậu, tuy rằng cậu không nhận.
Phát Xán Liệt nhìn bó hoa hồng, lại nhìn Khánh Thù, trên mặt vẫn là ý cười. Hóa ra 'tài nam' không thích hoa hồng, xem ra nên đổi quà tặng khác.
Nếu quyết định đổi quà, Phát Xán Liệt phải đoán được sở thích của nam nhân này.
Vài ngày sau, anh đưa cho cậu một hộp chocolate lớn, không để cho cậu có cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng nhét hộp chocolate vào trong tay cậu.
Khánh Thù liếc nhìn cái hộp trong tay, mìm cười nói tiếng cảm ơn, cuối cùng vẫn nhận.
Hành vi của Xán Liệt, cậu càng ngày càng không hiểu. Nhưng mà, lần đầu tiên được tặng chocolate, đáy lòng cậu vẫn rất vui sướng, chỉ là rất nhanh đã bị lý trí đè xuống.
Cậu cuối cùng cũng chịu nhận quà, Xán Liệt không nhịn được cảm thấy hơi đắc ý, vậy ra, cậu thích chocolate.
Nhưng anh không đắc ý được lâu, đã có người ra thông báo,Khánh thù mang hộp chocolate đến văn phòng Hội Học Sinh, còn ở trước mặt mọi người nói: "Phát Xán Liệt mời mọi người ăn chocolate!"
Xán Liệt thật sự cảm thấy thất bại nặng nề.
Cả hai chiêu đều không dùng được, cuối cùng, anh trực tiếp mời Khánh Thù ăn cơm, tin rằng khi trực tiếp mời cậu, cậu không có khả năng giả ngu nữa.
"Em có rãnh không? Anh muốn mời em ăn cơm."
Cậu đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Thật xin lỗi, tôi bây giờ muốn đến thư viện đọc sách, có chuyện gì lần sau đến Hội Học Sinh nói đi."
Tuy rằng lúc này cậu thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chọn xoay người rời đi. Cậu chán ghét phiền toái, đồng thời cũng hy vọng, cậu cự tuyệt sẽ không làm anh tổn thương.
Nhưng cậu không biết rằng, Phát Xán Liệt liên tiếp bị cự tuyệt, quyết tâm theo đuổi càng cao.
"Tiểu Thù, xem ra Phát Xán Liệt thật sự muốn theo đuổi cậu." Biết được mọi chuyện, Nghệ Hưng hơi ngạc nhiên nói.
"Phải không?" Khánh Thù không phải là đứa ngốc, cậu thật sự cảm thấy nghi hoặc với chuyện Xán Liệt theo đuổi mình.
"Tiểu Thù, cậu thật sự không có ý định cho anh ta một cơ hội sao?" Nghệ Hưng mang theo thản nhiên cùng đồng tình, quay đầu lại bổ thêm một câu, "Tiểu Thù, mình cảm thấy cậu không nên vì sợ phiền toái mà lập tức cự tuyệt."
"Nhưng là, nguyên nhân làm cho Xán Liệt muốn theo đuổi mình, cậu nghĩ ra sao?" Cậu nói ra nghi vấn trong lòng.
"Có lẽ là anh ta đột nhiên thích cậu, thích a, nguyên nhân rất khó nói rõ ràng." Nghệ hưng nghiêng đầu nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Hơn nữa Phát Xán Liệt làm như vậy, cậu cảm thấy rất chán ghét sao?"
"Không". Khánh Thù cẩn thận tự hỏi một chút, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, cậu cảm thấy Xán Liệt thật ra không giống trong tưởng tượng của cậu rất là tự cao, hơn nữa, đối với hành động của anh, cậu vẫn có một cảm giác vui sướng không thể diễn tả.
"Thì đó, ít nhất cậu không chán ghét người ta." Nghệ Hưng bộ dạng 'rèn sắt khi còn nóng' nói. Cuộc sống đại học của cậu cũng không hy vọng Tiểu Thù chỉ lo nghĩ chuyện học hành, như thế, về sau, ngay cả một chút yêu đương ngọt ngào để nhớ cũng không có!
Nghĩ vậy, Nghệ Hưng bắt đầu toàn lực cổ vũ: "Tiểu Thù, nếu lần sau anh ta hẹn cậu ra ngoài, cậu phải đồng ý cho mình, một lần thôi, sau khi tiếp xúc mà cảm thấy không thích thì lúc đó cự tuyệt vẫn còn được mà."
Nghĩ nghĩ, Khánh Thù rốt cục gật đầu.
Mà liên tục ba lần bị cự tuyệt, nói thật ra là anh cũng có hơi nhụt chí. Nhưng vừa nghĩ tới cuồng ngữ (lời nói điên cuồng, không kiểm soát) của mình hôm bữa, khẽ cắn môi, quyết định đổi một loại phương thức khác hẹn Độ Khánh Thù.
Ngồi phịch trên ghế sô pha, trong đầu nghĩ phải làm như thế nào để có thể mời người ta ra ngoài, thì đột nhiên nghe thấy tin tức trên TV nói tối mai sẽ có mưa sao băng.
Xán Liệt vội càng cầm lấy điện thoại gọi cho cậu, nghe thấy tín hiệu trả lời, không để cho người ta kịp lên tiếng, anh đã nói: "Khánh Thù, tối mai em có rãnh không? Tối mai sẽ có mưa sao băng, em hứng thú không?"
Ở đầu dây bên kia, cậu thoàng chần chừ, cũng không trả lời.
Nghe được cậu trầm mặc, Xán Liệt khẽ hỏi một tiếng, "Đi không?" Nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm chuẩn bị nghe cự tuyệt.
"Được rồi, tối mai mấy giờ? Không nghĩ tới, Khánh Thù đáp ứng rồi.
"Buổi tối bảy giờ, anh đến ký túc xá đón em." Thình lình nhận được đồng ý, Xán liệt ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng trả lời.
"Được" cậu cúp điện thoại.
Nghe được tiếng 'tút....tút...' vang lên, Xán liệt nở nụ cười, hóa ra cậu cũng chỉ là 'lạt mềm buộc chặt'.
"Độ khánh Thù , trước hết anh sẽ cho em lên Thiên đường, sau đó lại đưa em đến Địa Ngục." Phát Xán Kiệt khẽ nhếch môi.
-----------------------------------------------------------
Ta ...da hết chap mong các bạn ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com