Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2 (b): Mùa hè năm 1944

Vài giờ sau khi sang làng bên thay mặt ba đánh giá thiệt hại trên những điền trang cho thuê của gia đình, vẻ mặt đầy lo lắng của Su Ho làm anh bất ngờ. Thật hiếm khi thấy người quản gia trong trạng thái như vậy. Giũ đi những giọt nước trên áo mưa, Chan Yeol hỏi, nửa tò mò, nửa lo lắng:

"Chú làm sao thế?" Anh lên tiếng, "À, dạo này chú có gặp Kyung Soo không? Cháu nghĩ em ấy đang tránh mặt cháu."


"Tôi ổn, thưa cậu chủ. Nhưng Kyung Soo..." Su Ho đón chiếc áo từ tay Chan Yeol, có chút chần chừ.


"Kyung Soo thì làm sao?" Chan Yeol hỏi, tiếng nói trầm thấp và đôi mắt màu xám lóe lên đầy nguy hiểm. Người quản gia yếu ớt thở dài và thông báo lại về số phận của Kyung Soo.

Ngay sau đó, Chan Yeol lao xộc vào thư phòng của ba như một con thú đang điên cuồng, theo ngay sau đó là Su Ho. Anh giận dữ đấm mạnh lên chiếc bàn gỗ mun.


"Sao ba có thể??" Chan Yeol gầm lên, "Sao ba dám đưa em ấy đi?? Không hỏi ý con! Em ấy là người của con!"


"Cậu ta chỉ là tôi tớ cho gia đình họ Park." Ông Park nhẹ giọng sửa lời con trai, cũng không buồn ngẩng mặt lên khỏi giấy tờ công việc. "Ta không nghĩ người chủ nhân cần xin phép ai khi xếp đặt cho người của mình. Hơn nữa, ta cũng không ép cậu ta như lời con nói. Là cậu ta tự động ra đi."


"Ba nói dối," Chan Yeol gào lên, nhả từng từ qua kẽ răng. "Kyung Soo sẽ không đi. Là ba ép em ấy."


Trong góc phòng, Su Ho lo lắng đứng nhìn. Ông ta cầu mong cậu chủ đừng làm gì thiếu suy nghĩ gây hại cho cả hai.


Cuối cùng, ông Park cũng ngẩng lên và chăm chú nhìn cậu con trai đang bùng bùng tức giận của mình. "Ta không nói dối. Con có thể tự đi hỏi cậu ấy. Su Ho, hãy tìm Kyung Soo đến đây." Ông vẫy tay một cái, Su Ho đã chạy vụt đi tìm Kyung Soo, còn mình thì quay lại với công việc.


Rất nhanh Su Ho đưa đến một Kyung Soo mặt không biểu cảm. cậu thiếu niên lễ phép cúi chào hai vị chủ nhân của mình.


"Xin chào." Kyung Soo cất lời, khẽ khàng nhưng nhàn nhạt không cảm xúc, "Ngài muốn cháu làm việc gì ạ?"


"Em sẽ không đến Busan phải không?" Chan Yeol mất kiên nhẫn nói xen vào trước khi ba anh kịp nói điều gì. "Hãy nói rằng em không đồng ý đi Busan, Kyung Soo. Em không đồng ý mà!"


Tránh đi ánh mắt nóng rực của Chan Yeol, Kyung Soo cúi thấp đầu và trả lời không chút đắn đo. "Vâng, tôi đã đồng ý chuyển đến Busan, vì nhà họ Park. Từ giờ tôi sẽ hỗ trợ cậu từ xa. Thật mong nhận được lời chúc may mắn từ cậu."


Sững sờ ra mặt, Chan Yeol phải vịn tay vào chiếc bàn gỗ để đứng vững. Anh cảm thấy như đã bị phản bội và lừa dối; anh muốn nghĩ rằng Kyung Soo đang chỉ đang lừa anh và đây chỉ là một cơn ác mộng. Ở phía sau, ông Park gật đầu tán đồng rồi vẫy tay bảo Kyung Soo rời khỏi. Đến khi bừng tỉnh, Chan Yeol mới nhận ra Kyung Soo không còn ở đây nữa. Không thể suy nghĩ nhiều, anh vụt chạy ra cửa. 'Em ấy không nhìn vào mắt mình,' Chan Yeol cuống cuồng nghĩ, 'Kyung Soo đang nói dối vì em ấy chẳng thể nhìn thẳng vào mình.' Nhưng, anh bị siết cổ tay lôi lại. Trước khi
kịp vùng ra, Chan Yeol cảm nhận một sức mạnh ghim thẳng vào bên má phải và phần da bên đó như bị thiêu đốt bởi hàng nghìn mũi kim cắm vào.


"Đừng làm loạn nữa." Vị chủ nhân cay độc ra lệnh còn người con trai vẫn há hốc miệng vì kinh ngạc. "Ta biết con và cậu ta đã làm những gì và ta đã nhẫn nại đủ rồi! Đến lúc phải lớn lên rồi, con trai."


Thô bạo hất tay Chan Yeol ra, Ông Park quay lại bàn làm việc và châm thuốc. Ông rít một hơi dài, từ từ nhả khói, cố gắng bình tĩnh trở lại. Ông nghiêm khắc nhắc nhở Chan Yeol.


"Con là người thừa kế của gia đình này, Chan Yeol, vậy nên cuộc đời con không phải của mình con nữa. Đừng bao giờ quên điều đó một khi con còn sống."


Chan Yeol tức tối nhìn ba anh lần cuối rồi rời khỏi thư phòng như cách anh bước vào. Còn vị chủ nhân kiệt sức thở dài rồi day day thái dương. "Để mắt đến nó." Ông nói với Su Ho và người quản gia cúi đầu vâng lệnh. Su Ho khẽ khàng đóng cửa lại, bước đi tìm Chan Yeol.

Người chủ nhân trẻ tuổi giận dữ xồng xộc bước đi, tiến vào khu hành lang của người làm khiến tất cả mọi người sợ hãi dạt qua một bên. Đến cuối hành lang, anh dừng lại trước một cánh cửa màu xanh đã quá quen thuộc, trước khi định đạp tung cánh cửa, anh nghe thấy một tiếng thút thít khe khẽ từ bên trong. Dần dần, tiếng thút thít biến thành một chuỗi nức nở tắc nghẹn bị chặn ép. Phía trong căn phòng nhỏ là hình ảnh đau thương tan nát của chàng trai trẻ tuổi. Bịt chặt miệng, Kyung Soo không ngăn được tiếng khóc thổn thức, cậu tựa lưng vào cửa để cố giữ mình đứng vững. Không hay biết có người đứng ngoài, Kyung Soo đau đớn khóc nấc lên, cả thân thể run lên trong nỗi thống khổ không nói thành lời. Cơ thể như bị cắt rách, xé vụn, đâm từng nhát đến khi nó cháy thành cát bụi; đau đến độ không thể hít thở. Bỏ tay khỏi miệng, Kyung Soo hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa. Hơi thở dần chậm lại, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống như chuỗi ngọc đứt dây. Nắm chặt ngực áo, Kyung Soo lại nghẹn ngào nức nở từng hồi.

Ở ngoài hành lang, khi Su Ho bước đến, ông ta thấy Chan Yeol đang quỳ trước cửa phòng Kyung Soo, mặt vùi trong bàn tay. Nước mắt tuôn ra từ những ngón tay dài rơi xuống mặt đất, bờ vai trùng xuống run rẩy vì đau thương. Trong câm lặng, Chan Yeol khóc. Anh khóc vì buồn đau, anh khóc vì cảm thấy không thể làm gì, vì cảm thấy đáng khinh thường, vô dụng, tuyệt vọng, và trên tất cả, anh cảm thấy bất lực. Anh chẳng thể làm gì khác để cứu vãn, anh căm hận ba, căm hận gia đình, nhưng hơn hết, anh căm hận chính bản thân mình, hận mình quá khờ khạo trẻ con. Lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng khóc tắc nghẹn của Kyung Soo, Chan Yeol thấy thật hổ thẹn. Anh vẫn chỉ là một cậu bé và một kẻ ôm ấp những giấc mộng trong nuối tiếc; anh còn chẳng có sức mạnh để bảo vệ người mình yêu thương.

Đêm ấy, khi cơn bão trút nốt sự phẫn nộ cuối cùng của mình xuống, trong bóng tối, Kyung Soo lần đến giường của Chan Yeol. Lần ái ân đầu tiên, và cũng là cuối cùng, trong câm lặng. Chan Yeol mơn trớn từng tấc da thịt như gốm sứ, ngón tay vuốt theo từng đường nét, gửi đến người anh yêu lời xin lỗi trong vô thanh vì những gì anh đã không làm và không thể làm. Đáp lại, Kyung Soo quấn chặt lấy anh, gặm cắn, để lại những vết cào xước đỏ, hung hãn trút hết nỗi giận dữ với cái thế giới bất công này. Họ ôm chặt lấy nhau, rồi lần lượt gõ lên lưng nhau mật mã tình yêu cho đến khi cả hai đều trôi vào giấc ngủ. Tạch, tạch tạch, tạch tạch tạch.


Trong giấc mơ, Chan Yeol nhìn thấy cây mộc lan khi mùa xuân tới, hoa bừng nở trắng tinh khôi và gió cắp hương thơm ngọt ngào bay đi khắp nơi. Dưới tán cây, một đứa trẻ mặc chiếc áo khoác nâu đã bạc màu cùng chiếc quần đen vui vẻ vẫy tay với anh. Đôi mắt cậu bé trong vắt. tươi sáng như bầu trời đêm cùng tiếng cười giòn như tiếng chuông. Chan Yeol ôm chặt cậu bé và cất tiếng thì thầm 'Anh yêu em'. Cũng nhìn thẳng vào anh, cậu bé thì thầm 'Em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh.' Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Chan Yeol. Giá như giấc mơ này đừng bao giờ kết thúc.

_______________

Một năm sau – Mùa hè năm 1945


Su Ho vừa chỉ đường cho tài xế từ ghế lái phụ, vừa liếc nhìn cậu chủ qua gương chiếu hậu. Chan Yeol vu vơ nhìn dòng người qua lại trên phố. Người quản gia đang cùng cậu chủ đến Busan giải quyết công việc.

Từ khi Kyung Soo rời đi một năm trước, Chan Yeol dường như trưởng thành chỉ sau một đêm. Anh niêm lại những cơn giận vô cớ và sự bốc đồng, trở nên bình tĩnh, điềm đạm hơn. Cả ông chủ và phu nhân đều nghĩ cuối cùng người thừa kế của họ cũng 'giác ngộ', nhưng Su Ho lại nghĩ khác. Ông có thể thấy một điều gì đó đã chết lặng trong trái tim Chan Yeol và ánh sáng từng chiếu rọi những đam mê tuổi trẻ của anh dường như đã tắt ngấm. Su Ho cứ nghĩ Chan Yeol sẽ phản ứng dữ dội hơn khi được thông báo về chuyến đi đến Busan lần này, nhưng anh chỉ gật đầu, không nhìn ra một gợn cảm xúc nào trong đôi mắt xám tro.

Khi đi qua một khu chợ đông đúc, chiếc xe hơi giảm tốc, đủ để Chan Yeol quan sát đám đông kĩ càng hơn. Anh thấy một cặp đôi đang trả giá với người bán ở một quầy hoa quả. Khuôn mặt khắc kỉ của chàng trai trẻ làm Chan Yeol nghĩ đến một sườn mặt anh đã quá quen thuộc. Nhưng trước khi kịp nhìn rõ hơn, chiếc ô tô đã tăng tốc. Trong một thoáng, đôi mắt xám của anh giao với mặt nước của màn đêm đen thẳm và trái tim Chan Yeol giật mạnh một cái.

"À, thì ra là em." Anh nhận ra.

Trong thoáng ấy, một cơn lũ cảm xúc quét qua hàng rào anh đã dựng lên bảo vệ cho trái tim thương tổn của mình. Khi Su Ho lại nhìn Chan Yeol qua gương chiếu hậu một lần nữa, ông sững sờ khi thấy Chan Yeol mỉm cười cay đắng, cùng hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Khi trở lại Seoul, Chan Yeol tìm thấy bức tranh vẽ tiểu thư họ Kim anh đã bỏ đi một năm trước và quyết định hoàn thiện nó. Ba tuần sau, vào ngày cuối cùng của mùa hạ, anh lấy cô gái ấy. Nhìn cô dâu ngại ngùng bước đi giữa lối đi, Chan Yeol thấy nỗi cô đơn đang nhói lên.

Những ngày hè hạnh phúc đã qua lâu, giờ chỉ còn những kí ức chát đắng ở lại, khắc sâu trong tim mỗi người và chẳng bao giờ được nhắc lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com