Chương 5
Hắn lay lay thái dương mình, cố gắng tập trung tinh thần.
Ban nãy, rõ ràng có cơ hội để được một lần nữa ngủ cùng cậu, song hắn lại như kẻ khờ mà từ chối, còn đánh cho cậu ngất xỉu.
Hắn đành tự an ủi bản thân mình bằng suy nghĩ : hắn là loại người cố chấp, không thích kẻở bên cạnh mình lại có tư tưởng với người khác.
Song, về việc hắn đánh cậu, hắn chưa biết khi cậu tỉnh lại thì phải giải thích như thế nào. Sau một hồi suy nghĩ, hắn chọn cách giải thích cho cậu – một lí do rất quân tử.
Một chút động tác động đậy trên giường. Cậu từ cơn choáng váng vảng vất tỉnh lại.
_Ư…
_Tỉnh rồi sao ?
Vừa nghe được giọng hắn, cậu liền như con mèo lười đang ngủ bịđạp trúng đuôi – giật mình cảnh giác.
_Anh..đây là đâu? Anh đưa tôi đi đâu? Anh làm gì tôi rồi?
_Em làm ơn nhìn lại bộ dạng của mình đi, có chút nào giống là tôi đã làm gì em không ?
Lúc này cậu mới sờ lên người, quần áo còn nguyên vẹn, rất phẳng phiu nghiêm túc.
_ Em cũng thật là…sao lại có thể gạ gẫm đàn ông như vậy chứ ?
Cậu im lặng, lúc này trong đầu cậu có những suy nghĩ gì, hắn nhìn cũng không thể nào đoán được.
Một thời gian rất lâu sau, cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt hết sức quyết tâm nhìn trực diện vào hắn.
_Park Chanyeol, có vài chuyện tôi phải nói thành thật với anh.
_Sao cơ ? – hắn rất đỗi ngạc nhiên.
_Chuyện tôi và anh cùng làm đêm đó, là do tôi có bệnh!
_Bệnh ? Em đang nói cái gì thế ?
Cậu từ từ giải thích với hắn, giọng điệu đều đặn không hề vấp váp một chút nào.
Cậu vốn có bệnh tâm thần, một căn bệnh quái lạ. Mỗi khi bị áp lực hay căng thẳng quá mức, não bộ sẽ tiến hành một phương thức tự vệ kì lạ, chính là tiết ra hoocmon nam – gây ham muốn cực độ. Đêm đó là cậu có chút vấn đề với chồng mình JunHoon mới ra ngoài uống rượu, nào ngờ căn bệnh tái phát lại đúng lúc có hắn ở quán bar đó nên mới xảy ra sự tình. Hoàn toàn là do trùng hợp.
Gương mặt hắn đanh lại, rất không hài lòng.
Cậu ngồi trên giường, sau kể giải thích xong, nhìn thấy gương mặt hắn lại bất giác túm chặt góc chăn, làm nó nhăn nhúm.
_Em nghĩ là tôi sẽ tin chuyện cổ tích trẻ con này chắc ? – song, thái độ của hắn lại làm người khác bất ngờ, hắn cười khuẩy.
_Tôi không ngu ngốc tới vậy, tôi biết em chỉ đang kiếm cớ để không phải làm theo lời tôi nói mà thôi.
_Tuỳ anh thôi..nhưng tôi nói hoàn toàn là sự thật. – cậu đành thở phào.
Cậu quyết định nói với hắn, vì cậu nghĩ rằng, hắn chẳng qua hiểu lầm mình câu dẫn hắn ngoại tình nên mới cố chấp muốn có một mối quan hệ bất chính. Chi bằng bây giờ giải thích hết tất cả, có khi hắn lại nghĩ cậu bị tâm thần phân liệt mà sợ hãi tránh xa.
_Được thôi, muốn tôi tin em. Ngày mai cùng tôi đi khám. Đến bác sĩ của gia đình tôi, nếu có xác minh của bác sĩ gia đình tôi, tôi sẽ tin em.
Cậu suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật đầu. Lại vô tình không thể thấy nụ cười quái dị nở trên môi hắn khi cậu gật đầu.
….
Ngày hôm sau, JunHoon có hỏi cậu là dạo này cậu thường xuyên ra ngoài, có phải có việc gì để làm hay không . Cậu đành phải cuối đầu nói dối anh là cô bạn người Nhật đó của cậu muốn cùng cậu đi thăm thú đó đây, nên cậu đi cùng cô ấy.
Thấy anh không sinh nghi, cậu mới có thể yên tâm mà hít thở.
….
Nhà hàng Rex,
_Tôi muốn đặt một bàn ăn 3 người, tối ngày hôm nay, lúc 7h30.
_Vâng… – cô nhân viên tiếp tân ngẩn mặt lên – Ôi trời, anh ..anh không phải là giám đốc Park sao???
_Vâng, thật hân hạnh khi cô biết tôi. – hắn nở nụ cười niềm nở.
_Hạn hạnh cho chúng tôi quá, bàn của anh đã được đặt xong. Chúc anh buối tối vui vẻ ạ.
Cô nhân viên cực kì hạnh phúc, cảm thấy lời đồn đãi về giám đốc Park của tập đoàn JnP không sai tí nào. Park Chanyeol trong mắt xã hội chính là một con người tài giỏi, tinh tế lại rất lịch lãm.
Một phóng viên của một tờ báo danh tiếng nào đó nhìn thấy hắn. Liền mon men lại chỗ cô tiếp tân, vờ vịt hỏi một vài điều. Cô ấy ngây thơ nói ra tất cả, rằng Park Chanyeol tối nay đã đặt bàn một bữa ăn tối, còn kèm theo cả rượu.
Tên phóng viên cả nghi, trong lòng hắn nghi ngờ rằng tại sao một tổng giám đốc danh tiếng như anh ta lại đích thân đi đặt bàn. Nếu là việc kinh doanh, thì sao lại không đến những nơi là gia sản của tập đoàn JnP.
….
Đúng 10h sáng, chiếc BMW đen bóng của hắn đỗ xịch trước ngã tư gần khi dân cư hạ cấp hôm qua. Cậu đã đứng đó chờ hắn. Ánh mắt liên tục nhìn tới nhìn lui cứ như sợ ai đó phát hiện ra.
Hắn đỗ xe lại trước mặt cậu, cười nụ cười rất lịch lãm.
_Em đứng chờ anh lâu lắm sao?
_Đừng có em em anh anh với tôi. Sau khi để bác sĩ của anh kiểm chứng chúng ta lập tức không còn quan hệ gì.
Hắn chỉ nhìn cậu cười, ra hiệu bảo cậu vào xe.
Cậu mở cửa, ngồi vào xe sau đó thắt dây an toàn. Hắn đợi cậu đã hoàn toàn an ổn rồi mới lái xe đi.
Vị bác sĩ mà Park Chanyeol định nhờ tới chính là Wu Yi Fan – vị cháu họ của hắn. Wu Yi Fan lớn hơn Park Chanyeol không nhiều tuổi lắm, song lại là thần đồng từ thuở nhỏ. Liên tục học nhảy lớp, đạt rất nhiều thành tích xuất sắc, sau đó quyết định thi vào ngành tâm lí học thần kinh của đại học N của Pháp.
Cuối cùng trở về Hàn Quốc làm bác sĩ riêng cho gia tộc.
Vừa gặp mặt Wu Yi Fan, cậu đã chút hơi lo sợ. Wu Yi Fan ngoài mặt nhìn lạnh lùng lại có phần hơi kì quặc một chút.
_Kris, chúng ta bắt đầu được chứ.
_Cậu à, cậu lần sau nên chú ý đến đúng giờ một chút. – Yi Fan lạnh lùng nói.
Sau đó liền kéo Kyung Soo đến bên một cái ghế, đẩy cậu ngồi xuống. Xong xuôi, mới đến bên laptop, mở một bài nhạc êm dịu; còn đốt một ít trầm hương.
Yi Fan nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng nói trầm đều, ấm áp nhẹ nhàng bảo:
_Kyung Soo, cậu đang ở một nơi rất yên bình…..Nhắm mắt lại đi nào.
….
Một tiếng đồng hồ sau, Wu Yi Fan đi ra. Ra hiệu bảo Park Chanyeol vào phòng làm việc.
Yi Fan ngồi xuống ghế, liền lập tức đi vào vấn đề chính.
_Con đã kiểm tra cho cậu ta, quả thật là có chút triệu chứng.
_Nói rõ ràng xem.
_Mới chỉ một tiếng đồng hồ, kiểm tra sơ bộ, có những triệu chứng như sau.
Wu Yi Fan liền kể một mạch ra. Sau khi Yi Fan thôi miên cậu, bàn tay của cậu vẫn tự động nắm chặt vào tay vịn ghế, từ đó có thể nhận xét rằng cậu có chút sợ hãi từ trong tâm thức, khi rơi vào trạng thái mất ý thức, cậu vẫn có cảm giác sợ hãi. Về vấn đề mà Chanyeol đã nói, căn bệnh tâm thần kì lạ của cậu, Yi Fan cũng có hỏi đến những về đề đó với cậu. Song khi bị thôi miên – cậu cũng chỉ bày tỏ cảm giác sợ hãi tột độ. Trường hợp này nếu là một người bình thường, thì khi đã bị thôi miên, người đó sẽ nói ra mọi thứ, bày tỏ mọi hành động, từ đó đoán ra được hành vi.
_Con kiểm tra sơ qua, đúng là có. Nguyên nhân đơn giản mà nói, là khi cậu ta bị căng thẳng, não bộ sẽ tự động tiết ra hoocmon thôi thúc tình dục.
_Tại sao lại là tình dục ?
_Với con người, khi làm tình, tức là đang trở về bản ngã của loài động vật. Do đó, lúc làm tình sẽ chỉ nương theo bản năng, không cần phải suy nghĩ gì cả. Cậu ta sẽ giảm bớt được việc suy nghĩ nhiều trong một thời gian. Đó cũng có thể gọi là phản xạ tự nhiên của con người, giống như bị nóng thì đổ mồ hôi vậy thôi.
Hắn ngẫm nghĩ lại lời của Yi Fan nói.
Hắn đoán, có thể cậu mắc chứng bệnh này – là do tuổi thơ quá khắc nghiệt. Khi còn quá nhỏ, cậu đã phải cùng mẹ chạy trốn, lủi thủi khắp mọi ngóc ngách. Chuyện kinh khủng gì cũng phải trải qua .
_Được rồi, nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành. Cậu và người tình của cậu bây giờđã đi được chưa ???
_Thằng nhóc này, bao lâu rồi mới gặp nhau. Sao vừa tí đã đuổi cậu mày đi ?
_Chuyện ăn chơi cháu không ngại cùng cậu quậy phá cho thoả. Nhưng, nơi đây là văn phòng làm việc của cháu.
Yi Fan là cháu họ của hắn, đương nhiên về mặt ăn chơi trác tang – cũng được hắn dạy cho. Nhưng cậu là con người nghiêm túc, khi chơi thì muốn quậy sao cũng được, nhưng khi đã làm việc rồi – thì bệnh nhân của cậu chính là trên hết.
Thật ra trong lòng Yi Fan muốn khuyên Chanyeol để Yi Fan trị bệnh cho cậu. Học ở nước ngoài nhiều năm, Yi Fan nhìn thấy không ít cảnh thương tâm, tai nạn ngoài ý muốn vì những chứng bệnh thần kinh kì lạ. Dù chỉ mới gặp Kyung Soo, nhưng Yi Fan có cảm tình rất tốt, hơn nữa lương y của Yi Fan không muốn mình bỏ mặc một bệnh nhân như thế này.
Song, Yi Fan nghĩ lại, Chanyeol là kẻ thích chơi đùa, Kyung Soo cho dù là người như thế nào đi chăng nữa – với bản tính hiền lành của Kyung Soo khó mà giữ chân được Chanyeol. Hiện tại, bây giờ mối quan hệ của hai người phức tạp – cho nên Yi Fan nghĩ mình không nên nhúng tay vào. Lúc nào đó nên tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cậu, không nên báo với Chanyeol lúc này.
Cả hai sau khi đã yên vị trên xe, Kyung Soo vẫn còn chút buồn ngủ từ lúc trị liệu ban nãy, liền không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài một cái.
Chanyeol thấy vậy, trong vô thức phì cười một cái.
_Bây giờ chúng ta về được chưa? – cậu dụi dụi mắt như một đứa trẻ con rồi hỏi hắn.
_Tôi có nói em là sau khi khám xong, em có thể về nhà sao ?
_Gì cơ ? Anh..!
_Tối nay ba em muốn tôi và em cùng ăn cơm với ông. Tôi đã đặt bàn rồi. Nhưng từ giờ tới tối còn rất nhiều thời gian. Tôi sẽđưa em đi chơi.
_Anh gạt tôi! Rõ ràng anh đã nói…- cậu còn chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã chen vào.
_Em nghĩ kĩ lại đi, tôi có hứa với em sao.
Quả thật, hắn không có hứa với cậu. Mỗi lần cậu nói đến, hắn chỉđều nhoẻn miệng cười mà thôi.
“Đáng ghét!!! Hắn ta lừa gạt mình!!!”
Được thôi, anh chơi tôi! Đừng nghĩ tôi không trảđũa lại được nhé!
_Được thôi! Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm. Tôi đi chơi cùng anh, nhưng địa-điểm-do-tôi-chọn.
_Được thôi, tuỳ ý em vậy.
Hắn liền theo sự chỉ dẫn của cậu, hết quẹo bên này, chạy bên kia suốt 30 phút liền tới được một nơi.
….
Mà nơi đó ..
Lại là CÔNG VIÊN TRÒ CHƠI TRẺ EM.
End chương 5.
05/12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com