Chương 15
Chương 15: Em yêu anh
Sáng hôm sau, Hà Nội vẫn là những cơn mưa rả rích.
Linh không ngủ được, cô dậy rất sớm. Nhìn đồng hồ, đoán chừng giờ này anh đã đi.
Khẽ thở dài. Hy vọng một tuần trôi qua thật nhanh.
Điện thoại vang lên tiếng "ting" báo tin nhắn. Nghĩ có thể là anh, cô nhanh chóng mở máy. Là đồng nghiệp của cô – Hiền. Có chút thất vọng, Linh mở ra xem nội dung.
"Linh à, lên công ty. Hôm nay 9h họp"
Dạo này Linh không nhận đi tour nào cả, cũng không hay gặp mọi người bên công ty du lịch. Hôm nay được gọi lên họp, chắc chắn phải có điều gì đó quan trọng lắm.
Linh nhanh chóng đến công ty. Hiền đã đợi cô trước cửa. Thấy Linh, cô nàng vẫy tay ra hiệu. Sau đó cả hai đi vào phòng họp.
Tuy rằng Linh không phải nhân viên chính thức nhưng so với nhiều người cô làm việc rất chăm chỉ, có tinh thần trách nhiệm rất cao. Tất cả những tour giao cho Linh đều nhận được phản hồi tích cực từ khách. Bên công ty khá hài lòng, nhiều khi tiền thưởng còn nhiều hơn cả tiền lương.
Trưởng phòng là một chàng trai còn khá trẻ, đến hôm nay Linh mới được nhìn tận mắt. Vì mỗi lần nhận tour cô hay nhận qua mail chứ không phải đến công ty, cũng có khá nhiều người giống như cô.
Anh chàng trưởng phòng kia giới thiệu về bản thân rồi nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
- Như mọi người đã biết, các tỉnh miền núi phía bắc vừa có một trận lũ quét lịch sử. Thiệt hại cũng khá lớn. Bên lãnh đạo công ty đề ra chủ trương thành lập một đội tình nguyện lên vùng cao giúp đỡ bà con.
Mọi người bắt đầu xôn xao. Đi lên đấy bây giờ không phải là chuyện nhỏ.
Trưởng phòng ra hiệu trật tự rồi nói tiếp:
- Việc giải quyết lũ dĩ nhiên là do các đơn vị bộ đội, công an làm. Ý tôi giúp đỡ ở đây chính là cứu trợ lương thực, đồ dùng. Bên phía công ty đã xin phép Chính phủ và đã nhận được sự đồng ý. Bây giờ tôi cần một đội khoảng 10 người, ai tình nguyện hãy giơ tay. Địa điểm sẽ là ở Mù Căng Chải, nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất của lũ.
Các nhân viên trong phòng họp im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Lên đó chính là tự dấn thân vào chỗ khổ, khá nhiều người tỏ ra ái ngại.
Linh nãy giờ chăm chú nghe. Nghe đến Mù Căng Chải, thật trùng hợp Việt đang làm nhiệm vụ trên đấy. Nếu cô tham gia vào đoàn tình nguyện thì có thể có cơ hội gặp anh.
Linh vốn không ngại khó ngại khổ. Vừa góp được sức giúp dân vừa gặp lại người yêu, có khổ mấy cô cũng có thể chịu được.
Nghĩ là làm, giữa bao nhiêu con người, Linh giơ tay xin tình nguyện đăng kí. Trưởng phòng khá hài lòng, ghi tên cô vào danh sách đầu tiên.
Một cô gái nhỏ bé dám đăng kí đi lên vùng cao từ thiện khiến nhiều người khâm phục. Sau Linh có thêm khá nhiều người khác nữa. Con số đã vượt xa dự kiến ban đầu.
Kết thúc cuộc họp, Hiền nhìn Linh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Cậu là cô gái miền nam mà khiến tớ có cảm tình ngay từ lần đầu tiên gặp đấy!
Cô nàng thấy Linh đăng kí nên cũng tình nguyện đăng kí. Dù sao có bạn bè đi cùng sẽ tốt hơn.
Linh cười, cảm ơn cô bạn. Thầm nghĩ sắp tới sẽ được gặp anh, trong lòng cô rất vui vẻ.
-------
Sau năm ngày kêu gọi từ thiện từ khắp nơi, đến ngày thứ sáu, đội tình nguyện đã sẵn sàng lên đường.
Mọi người quyên góp được rất nhiều quần áo, rồi cùng nhau góp tiền mua những thùng mì ăn liền. Tất cả chất đầy một xe tải, sẵn sàng giao đến tận tay bà con vùng lũ.
Đúng 7h sáng, xe của đội tình nguyện bắt đầu lăn bánh, mọi người cùng nhau mặc đồng phục, gương mặt ai nấy đều rất vui vẻ. Linh mở điện thoại, trong có ảnh chụp chung của cô và anh, trong lòng vẫn hy vọng sẽ gặp được anh ở đó.
Ngồi cạnh Linh là vị trưởng phòng trẻ tuổi hôm trước, Hiền đến muộn nên phải ngồi chỗ khác.
Trên đường đi anh ta bắt chuyện với Linh, tự giới thiệu mình tên Tùng, năm nay mới 30 tuổi. Vì là cấp trên nên Linh cũng ậm ừ vâng dạ, còn trong lòng vẫn chỉ nghĩ về anh.
- Linh ra Hà Nội chắc gặp nhiều khó khăn lắm nhỉ? – Anh ta cố gắng bắt chuyện.
Linh cười, đáp:
- Cũng không có, mọi việc ở đây của em cũng khá thuận lợi, cảm ơn trưởng phòng đã quan tâm!
- Lúc em giơ tay xin đi tình nguyện, anh đã rất ấn tượng với em. Một cô gái mạnh mẽ. – Tùng rất hào hứng, anh thật thà nói cho Linh biết.
Haizz, cô đi tình nguyện cũng vì một phần vì chàng quân nhân nào đó. Linh nở nụ cười xã giao, vâng dạ lễ phép cảm ơn.
Đánh giá một chút về trưởng phòng. Anh ta vẫn còn quá trẻ, gương mặt khá đẹp trai, sáng sủa, đeo cặp kính rất tri thức. Hiền từng nói anh ta chính là hot boy của công ty, các cô nhìn là cứ đổ ầm ầm. Còn Linh, lúc gặp anh ta lại thấy rất bình thường, cũng có thể đối với cô Thượng úy Lục quân kia đẹp trai hơn anh ta.
Càng đi về miền núi đường càng khó đi. Chiếc xe rung lắc liên hồi, người trong xe ai này đều phải bám vịn thật chắc.
Khó khăn lắm xe mới đi đến được nhà văn hóa. Nơi đây người dân tập trung đông đúc, ngoài sân dựng vô số lều trại tạm bợ.
Vì nhà văn hóa được xây trên chỗ đất cao, lũ không tràn đến được, nên những người dân mất nhà cửa được di tản lên đây.
Trời cũng đã không còn mưa. Từ ô tô bước xuống, Linh thấy từ xa khung cảnh đổ nát, hoang tàn. Dòng lũ đục ngầu chảy ào ào, gầm rít đáng sợ.
Đúng là ở thành phố ngập lụt vẫn chưa là gì so với lũ quét trên miền núi.
Trong lòng Linh bỗng cảm thấy xót xa, nhìn những ngôi nhà bằng gạch tưởng chừng rất kiên cố nhưng chỉ cần một dòng lũ đi qua, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.
Tiếp xúc với những người dân ở đây, Linh mới thực sự hiểu được nỗi khổ cực của họ. Những gì cô đọc được trên mạng xã hội chỉ là một phần nhỏ so với nỗi vất vả mà họ đang phải trải qua.
Khi thấy có đoàn tình nguyện, người dân tập trung lại rất đông. Mọi người trong đoàn bận rộn phát đồ đến từng gia đình. Linh hăng hái đưa đồ cho người dân, kèm theo một nụ cười tươi động viên họ cố gắng vượt qua.
Những con người hiền lành chất phác, quanh năm làm việc vất vả để kiếm sống, nào đâu xuất hiện trận lũ lớn, của cải tài sản cũng cứ thế mà trôi đi.
Đồ trong xe đã phát được hơn nửa. Ngày mai sẽ có thêm hai xe từ thành phố lên đây nữa. Đội tình nguyện theo dự kiến sẽ ở đây đến ngày kia.
Quá trưa, trưởng phòng thông báo mọi người trong đội có thể nghỉ ngơi. Linh cùng mọi người ngồi ở bậc thềm trước cửa. Tuy không quá vất vả nhưng cô cũng phải chạy ngược xuôi, mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
Đúng lúc, những người lính trở về. Hiền nhìn thấy họ, không khỏi xuýt xoa:
- Linh ơi, cậu thấy không? Quân nhân kìa! Không cần biết đẹp trai hay không, chỉ cần mặc quân phục đã thấy hâm mộ rồi!
Linh đang ngửa cổ uống nước, nghe thấy Hiền nói vậy, vội dừng động tác, đôi mắt dõi nhìn các chiến sỹ. Lần trước đi thăm đơn vị Việt, cô nhớ mặt hầu hết toàn đội của anh, ở đây cô cũng nhìn thấy vài người quen thuộc.
Vậy là anh cũng có ở đây rồi!
Linh nín lặng chờ đợi.
Từ xa, cô đã thấy được bóng dáng quen thuộc. Anh đi sau cùng với Minh và Tuấn. Dường như anh không có chú ý gì đến xung quanh, vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cô.
Việt bỏ chiếc mũ xuống, khuôn mặt mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi.
Minh và Tuấn nói chuyện với nhau, tình cờ Minh liếc về đoàn tình nguyện, tầm mắt anh rơi đúng về phía Linh. Tưởng nhìn nhầm, Minh mở to mắt nhìn thật kĩ. Anh không tin được, ra hiệu cho Tuấn quay lại. Tuấn nhìn theo hướng Minh chỉ, giật mình nói to:
- Ơ, Linh kìa?
- Linh? – Việt ngạc nhiên, ngỡ rằng hai tên kia đang trêu chọc mình.
Anh quay ra. Họ không hề đùa. Linh đang có mặt ở đây, cách anh rất gần.
Biết Việt đã thấy mình, Linh nhìn anh, miệng cười tươi.
Việt đi đến chỗ Linh đang ngồi, nắm tay kéo cô đi. Cả mọi người trong đội tình nguyện được phen ngỡ ngàng, còn các chiến sỹ nhìn nhau cười hỉ hả.
Đi ra đằng sau khu vực nhà văn hóa, nơi cả đội anh dựng lều ở tạm. Lúc này, toàn đội đều tập trung đằng trước nên chỗ này chỉ có hai người.
- Nói đi, sao lại có mặt ở chỗ này? – Việt nghiêm giọng, hỏi.
- Em đi tình nguyện theo công ty – Linh bình thản đáp lại.
Ánh mắt Việt tỏ ý không hài lòng.
- Tại sao anh chưa từng nghe em nói qua?
Linh đành trả lời thành thật:
- Mãi hôm sau anh đi, ở công ty mới thông báo, làm sao liên lạc được với anh.
- Có biết ở chỗ này nguy hiểm lắm không?
Được gặp Linh ở đây, dĩ nhiên anh rất mừng nhưng cũng lo cho cô. Địa hình vùng núi hiểm trở, thêm cả lũ lụt, không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Anh là quân nhân, những khó khăn này cũng đã quá quen thuộc, còn cô, chỉ quen sống ở thành phố, lên đây sẽ bỡ ngỡ...
Linh hiểu anh đang lo lắng. Cô ngước nhìn anh một lượt. Khuôn mặt anh mồ hôi nhễ nhại, tóc bết lại. Bộ quân phục rằn ri trên người đầy bùn đất, ướt sũng hơn nửa. Nhưng cho dù là bộ dạng xấu xí cỡ nào Linh vẫn nhìn ra được nét đẹp của anh. Một quân nhân hết mình vì nhiệm vụ.
Không kìm lòng, Linh chủ động vòng tay ôm anh, mặc kệ trên người anh đầy bùn đất. Cô nói nhỏ:
- Em nhớ anh lắm, biết không?
Nghe từng chữ Linh nói ra, Việt khẽ cười. Cô gái này, không màng nguy hiểm mà chạy tới đây, đúng là khiến cho anh đau đầu.
- Được rồi, cứ thế này em sẽ bẩn hết quần áo đấy!
Linh lắc đầu, mặc kệ. Nói không được, anh đành cứ để cho cô ôm.
Chợt Linh nhìn xuống bàn tay anh đang quấn tạm tấm vải trắng. Cô hốt hoảng, cầm tay anh lên, hỏi:
- Sao thế này?
- À, không cẩn thận bị thương nhẹ. – Việt đáp lại bình thản.
Bị thương nhẹ. Linh hoài nghi về câu nói này. Cô cẩn thận tháo tấm vải, vết thương rất dài, máu vẫn đang rỉ, thấm cả vào vải trắng. Nhìn nó, trái tim cô bỗng đau nhức, viền mắt hơi đỏ.
- Thế này mà anh kêu bị thương nhẹ ư? – Linh tỏ ra nghiêm khắc – Anh nói dối!
- Vết thương này đối với anh rất bình thường. Ổn mà! – Việt cố gắng trấn an cô.
Linh xót xa nhìn vết thương của anh. Anh càng nói không sao cô càng đau lòng hơn.
- Để em giúp anh băng lại nhé!
Vừa hay trong nhà văn hóa đang có các bác sĩ tình nguyện đến đây khám chữa bệnh miễn phí cho người dân. Linh cùng Việt đi vào xin ít băng gạc và thuốc.
Tất bật bên ngoài phát đồ cả sáng nên Linh chưa hề vào trong nhà văn hóa. Nên vừa đặt chân vào đến cửa, Linh bỗng thấy Như Ngọc.
Đúng là oan gia, đến tận vùng miền núi lũ lụt cũng thấy bóng dáng chị ta.
Linh ghé sát bên tai anh, hỏi nhỏ:
- Anh biết chị ta đến đây không? Em ở đây một buổi sáng rồi đến giờ mới biết!
Việt từ tốn trả lời:
- Có, lên từ hôm qua. Nhưng anh không để tâm cho lắm.
Như Ngọc vừa khám xong cho một cậu bé. Khi ngẩng lên tầm mắt rơi đúng về phía hai người. Chị ta hơi nhếch miệng.
Tình huống này đúng là không ngờ tới. Trong phòng chỉ có mỗi bác sĩ là Như Ngọc. Mà Linh đang cần xin ít đồ. Nhẫn nhịn, đi đến chỗ chị ta, Linh nở một nụ cười rất tươi:
- Chào, lại gặp nhau rồi!
- Không ngờ cô lại theo Việt lên tận trên này! – Như Ngọc không thèm để ý đến cô, chăm chú sắp xếp lại dụng cụ.
Chị ta cũng nhanh chân bám lên tận trên này mà còn nói cô. Linh nén giận, trước hết phải băng bó cho anh đã.
- Tôi không rảnh để đôi co với chị, cho tôi xin ít thuốc và băng gạc được không?
- Bộ cô tưởng đồ dùng y tế muốn cho là cho dễ thế sao? – Chị ta bật cười, điệu bộ khinh khỉnh.
Con người này, càng nói càng tỏ thái độ đáng ghét. Linh đập tay mạnh xuống bàn, lớn tiếng:
- Này, bộ đội người ta đi giúp dân đến mức bị thương, đến chút đồ mà chị còn tiếc, vậy có xứng đáng làm Quân y không?
- Ai bị thương? Việt ư?
Linh không trả lời. Như Ngọc vội vàng chạy qua chỗ Việt đang đứng trước cửa, định xem vết thương nhưng anh đã gạt tay chị ta ra:
- Cậu lo cho những người khác đi. Để Linh giúp tôi băng bó vết thương này.
- Không được, tôi có chuyên môn của bác sĩ. – Chị ta không đồng ý, nhất quyết phải là mình giúp anh.
- Tôi nói không cần. Vết thương nhỏ này không đáng để cậu phải bận tâm. Thay vì giải quyết vết thương của tôi cậu có thể khám được cho nhiều người khác.
Từ đầu đến cuối, anh đối với Như Ngọc nhất mực lạnh lùng. Chị ta không nói gì được, quay lại bàn lấy bông băng cùng một ít thuốc bôi, để vào trong một cái túi sau đó đưa cho cô, thái độ bất mãn:
- Cầm lấy, làm cho cẩn thận vào.
Linh nhận lấy túi đồ, không quên nói lời cảm ơn. Rồi cô cùng anh quay trở lại phía sau nhà văn hóa, ngồi tạm trong lều quân dụng của anh.
Dù chỉ là lều tạm nhưng bên trong đồ đạc vẫn được sắp xếp rất ngăn nắp.
Linh cẩn trọng rửa vết thương cho anh. Động tác của cô cố làm cho thật nhẹ nhàng. Việt nhìn cô mà không khỏi sốt ruột.
- Anh không đau đâu nên em cứ làm mạnh tay lên.
Vết thương này của anh đâu có nhẹ, Linh không dám mạnh tay một chút nào. Nó đã rỉ máu, anh lại chỉ băng bó tạm bợ, nước qua tay lại càng thêm nặng. Linh xót lắm, vừa làm cô vừa cố nén khóc.
Rốt cuộc lúc băng xong không chịu được mà bật khóc ngon lành.
Không phải lần đầu tiên Việt thấy Linh khóc, nhưng anh vẫn bối rối không biết cách nào có thể dỗ được cô. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, khẽ cười:
- Linh à, em cứ thế này làm sao anh thực hiện nhiệm vụ được? Em lại làm dao động lòng quân rồi!
Linh vẫn còn sụt sịt, mếu máo nhìn anh. Rồi nhanh chóng nhướn người hôn anh, vừa hôn vừa cố tình cắn môi anh thật mạnh. Hôn chán chê lại quay ra ôm anh.
Mọi lần là anh chủ động, còn hôm nay là lần đầu tiên cô bạo dạn như vậy.
Vẫn giữ thói quen, khi ôm anh Linh thường tùy ý vẽ tượng trưng một hình trái tim trên ngực anh. Cô mỉm cười.
- Này Thượng úy Lục quân, hình như em chưa có nói yêu anh thì phải. Hôm nay em nói đây: Em yêu anh, thực sự rất rất yêu anh.
Khuôn mặt Việt hiện rõ hai chữ hài lòng. Anh hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:
- Cô gái à, anh cũng vậy! Yêu em!!!
----------
- Hôm nay hứng khởi tui đăng liền 1 phát 2 chương nhé :)))
- Còn 2 tuần nữa tui nhập học, phải tranh thủ viết được hơn nửa nà.
- Truyện hay hãy vote sao vàng ha *tim*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com