Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: "Nếu em không sốt nữa, thì có được hôn thêm không?"

Ba ngày sau vụ "truyền nhiệt tình cảm".

Vĩnh Kỳ đã khỏe. Nhưng trong lòng thì... rục rịch.

Không biết lúc đó anh ấy hôn thiệt vì lo hay… vì thích ta ta ta???
Không hỏi thì tiếc, mà hỏi thì quê…
Thôi! Tự mình test luôn cho chắc ăn!!
______________________________
Sáng thứ Sáu.

Vĩnh Kỳ vào lớp, giả bộ ho khan, mắt lờ đờ, lấy tay sờ trán liên tục.
Đám bạn nhìn:

“Ê, mày sao nữa vậy??”

“Hình như... tái cảm... chắc do trời lạnh…”

“Trời 30 độ mà mày đòi lạnh?”

“Lạnh trong lòng á...” – cậu thở dài kịch tính.

Tiết 2 – Hạo Nhiên quay xuống bàn Vĩnh Kỳ.

“Cậu ổn không?”

Vĩnh Kỳ rên nhẹ:

“Không ổn... Em hơi choáng… cảm giác như hồi bữa vậy đó…”

“…”

Hạo Nhiên nhìn cậu chăm chú. Mắt nheo nhẹ.

“Có nhiệt kế không?”

“Ơ… không có.”

“Tôi có.”

Hạo Nhiên lôi ra cái nhiệt kế điện tử, dí lên trán Vĩnh Kỳ.
Bíp.

36.4°C.
Khỏe như trâu.

Vĩnh Kỳ chết trân.

“…Máy sai á!!”

“Không. Cậu sai.”

“…”

Hạo Nhiên khoanh tay, cười nhạt:

“Cậu tưởng tôi dễ dụ như hôm bữa sao?”

“…Còn hôn trán người ta xong giờ quay sang lật mặt!?”

“Tôi đâu nói tôi sẽ không hôn nữa.”

“…?”

“Chỉ là tôi muốn... hôn khi cậu hoàn toàn tỉnh táo.”
______________________________
Buổi chiều – sau giờ học.

Hạo Nhiên gọi Vĩnh Kỳ ra sân sau trường.
Tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh nhưng tai hơi đỏ.

“Cậu biết hôm bữa... tôi hoảng lắm không?”

Vĩnh Kỳ ngơ ngác:
“Vì em bệnh hả?”

“Không. Vì tôi làm vậy mà cậu không đẩy ra.”

“…”

“Tôi cứ nghĩ... chắc mình đi quá giới hạn. Nhưng rồi cậu... bảo là muốn lần sau hôn má.”

“…Anh nhớ kỹ vậy chi vậy...”

“Để hôm nay... tôi trả đủ.”

Hạo Nhiên tiến gần lại một bước. Gần hơn. Tim Vĩnh Kỳ đập mạnh.

“…Ê anh tính gì đó—”

Hạo Nhiên nghiêng mặt…
Áp trán mình vào trán Vĩnh Kỳ. Nhẹ. Nhưng lâu.

“Lần này không truyền nhiệt. Mà truyền lời nhắn.”

“Lời gì???”

Hạo Nhiên lùi lại, cười.

“Là: ‘Tôi tỉnh rồi. Và tôi biết em cũng vậy.
Nên từ giờ, em không cần giả bệnh nữa.
Chỉ cần nói “em muốn anh gần hơn một chút”... là đủ.’”

Vĩnh Kỳ đứng hình. Mặt đỏ như sắp ngất thật.
______________________________
(Còn tiếp – Chương 23: “Nếu chỉ cần một câu ‘muốn anh gần hơn’, thì mai em nói liền”)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com