Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: "Nếu em muốn nhiều hơn... thì em phải hứa là không được buông trước"

Tuần mới bắt đầu với những ánh nắng chảy dài trên sân trường.
Cả khối 11–12 vẫn còn dư âm từ chuyến dã ngoại.
Chủ đề nóng nhất? Dĩ nhiên là… “lều đôi lịch sử”.

“Ê, ê, tụi mày thấy chưa? Hai người đó đi chung, ngồi chung, ăn chung. Không phải trùng hợp nữa rồi nha~”
“Không lẽ sưởi ấm xong rồi… muốn sáp vô hoài luôn?”

Hạo Nhiên thở dài lần thứ năm trong sáng nay.

“Đừng để tâm.” – Vĩnh Kỳ cười, vừa nói vừa… tự nhiên khoác tay qua vai anh.

Hạo Nhiên nghiêng người né nhưng không gỡ tay ra.
“Cậu làm gì vậy? Giữa sân trường đó.”

“Em thấy gió thổi tóc anh bay qua má em á. Em tưởng là tín hiệu vũ trụ.”

“…Cậu nói thêm câu nào nữa là tôi đá văng luôn đó.”
_____________________________
Trong lớp học – tiết văn.

Vĩnh Kỳ ngồi ngay phía sau, im lặng suốt 15 phút.
Hạo Nhiên cảm thấy bình yên một cách đáng nghi.

Cho tới khi…
Tách! – có cái gì đó móc vào cổ áo anh từ phía sau.

“Vĩnh Kỳ.”

“Hử?”

“Cậu đang… gài móc áo vô áo tôi hả?”

“Dạ không. Em chỉ… đang đánh dấu lãnh thổ chút xíu.”

“…”

Giờ ra chơi, căn-tin.

Hai người đứng chờ lấy sữa hộp. Hạo Nhiên vừa định rút tiền ra thì…

Bộp – một cằm ấm tựa lên vai anh từ phía sau.

“Cậu lại nữa rồi.”

“Thì em chỉ đang kiểm tra chiều cao thôi mà.”
“Em nghi anh mới mọc thêm 0.3cm.”

“Vĩnh Kỳ.”

“Ừ, em nghe.”
“Anh nhỏ tiếng thôi, không là người ta biết em đang thích anh đó.”

Chiều tan học – góc thư viện yên tĩnh.

Hạo Nhiên đang lật sách, còn Vĩnh Kỳ… vẫn “có mặt”.

Cằm tựa lên vai anh lần nữa.
Lần này, không bị đẩy ra.
Hạo Nhiên chỉ thở nhẹ. Rồi nói:

“Cậu đang làm tôi khó tập trung.”

“Em biết.”

“Thế còn làm?”

“Vì em không tập trung nổi.
Nên em quyết định phá luôn anh cho công bằng.”

“…Lý do kiểu gì vậy.”

Hạo Nhiên quay sang, mặt hơi nghiêm.

“Vĩnh Kỳ.”

“Dạ?”

“Cậu làm mấy chuyện này… trước mặt người khác không sợ à?”

“Sợ chứ. Nhưng em nghĩ, nếu em không làm…
thì anh sẽ cứ lùi hoài, và em sẽ không tiến nổi.”

“…Vậy giờ em muốn gì?”

Vĩnh Kỳ nghiêng đầu cười, nắm nhẹ tay áo anh dưới bàn.

“Em muốn gần anh hơn. Lúc nào cũng gần.”

“Nhưng nếu đã gần… thì em không được buông trước.”

Hạo Nhiên nắm lại tay cậu. Siết nhẹ.
Lần đầu tiên… là anh chủ động.
______________________________
(Còn tiếp – Chương 29: “Nếu có một ngày anh chủ động... thì em liệu có chịu nổi không?”)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com