Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: "Nếu em không giữ lấy... thì có thể sẽ mất anh thật đấy."

Thứ ba, giờ tan học.

Trường vắng dần, chỉ còn những tiếng chổi loạt soạt của tổ trực nhật.
Vĩnh Kỳ chậm rãi bước về lớp sau khi nộp bài, định bụng sẽ ghé lớp 12 như mọi khi…

Nhưng khi đi qua hành lang, cậu bỗng khựng lại.

Ở ngay góc cầu thang… có một người đang đứng trước Hạo Nhiên.
Là học sinh lớp trên. Con gái. Cầm thư trên tay.

“Tớ đã để ý cậu từ học kỳ trước rồi…
Cậu tốt bụng, học giỏi, lại chững chạc…”

Vĩnh Kỳ nấp sau tủ dụng cụ gần đó. Tim như có ai siết lại.

Tỏ tình...?
Anh ấy… sẽ từ chối chứ?

Cậu cố căng tai nghe, nhưng Hạo Nhiên… lại im lặng.
Anh chỉ mỉm cười nhẹ, lịch sự, không nhận thư, nhưng cũng không từ chối dứt khoát.

“Tôi xin lỗi… nhưng có lẽ tôi không phải người em đang mong đợi đâu.”

“Tại sao chứ? Anh có người trong lòng à?”

“Chưa rõ. Nhưng nếu có, chắc chắn sẽ không phải người đến trễ…”

Tim Vĩnh Kỳ nhói lên.
Là mình... đến trễ sao?

Cậu rời đi. Bỏ về dãy nhà sau.
Gió chiều thổi qua gáy lạnh ngắt.

Tối hôm đó – không có tin nhắn.
Không có hình “thả thính”.
Không có trêu chọc.
Chỉ có trống rỗng.
______________________________
Sáng hôm sau – Hạo Nhiên không lên lớp sớm như mọi hôm.
Cả lớp xôn xao: “Hạo Nhiên bị sốt nhẹ, xin nghỉ một buổi.”

Vĩnh Kỳ chạy tới cổng trường, bắt taxi thẳng đến khu trọ học sinh gần trường cấp 3.
Dừng trước cửa phòng 202 – nơi Hạo Nhiên ở.

Cậu bấm chuông.
Không ai ra.

Cậu gõ cửa.
Không tiếng trả lời.

“Anh… nếu bây giờ em không nói,
thì người khác sẽ nói trước mất.”

“Anh mà nghe được thì mở cửa đi.
Em không đợi được nữa đâu.”

Cửa mở.
Hạo Nhiên đứng đó, mặt hơi xanh, tóc rối. Nhưng vẫn đẹp đến mức khiến Vĩnh Kỳ nuốt lời.

“Tôi tưởng em bận đọc truyện thiếu nữ.”

“Hôm nay em tới để viết truyện thật.”

“À… vậy truyện gì?”

Vĩnh Kỳ bước thẳng vào. Đứng trước anh. Hít sâu.

“Truyện về một tên ngốc, suốt ngày nghĩ mình không xứng với người kia,
cho tới khi tưởng mất người đó mới hiểu… mình thương nhiều đến mức không chịu nổi.”

Hạo Nhiên im lặng.
Vĩnh Kỳ cắn môi.

“…Anh có đang nghe không?”

“Có. Nhưng tôi chờ em hỏi đúng câu.”

“Anh thích em không?”

“Ừ. Rất thích.
Còn em?”

“Em thương anh. Hết phần người khác.”
______________________________
(Còn tiếp – Chương 33: “Nếu em nói thật… thì tôi sẽ không lùi nữa.”)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com