Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: "Cách tôi dỗ người tôi thương chỉ có một"

Sáng thứ sáu, tiết trống.
Cả lớp đang sinh hoạt tại giảng đường lớn cùng các lớp khối 11.
Giảng viên chưa đến, học sinh ngồi rải rác trò chuyện, cười đùa, ăn vặt nhỏ nhẹ.

Vĩnh Kỳ ngồi cạnh Hạo Nhiên – y như thường lệ.
Nhưng tâm trạng… không như thường.
Vì hôm qua… cậu lỡ buột miệng nói thích anh trước.

Hạo Nhiên im. Không từ chối, cũng không nói lại.
Vẫn ngọt. Vẫn nhẹ.
Nhưng Vĩnh Kỳ bắt đầu… thấy mình bị xem thường.

Không lẽ anh không rung động?
Không lẽ anh đang thắng mình nên giữ thế chủ động?

Không được. Hôm nay mình sẽ giành lại thế trận.

Cậu lén liếc xung quanh.
Bạn bè còn đang tám chuyện phía trước. Giảng viên chưa vào.

Và thế là… Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng ngả đầu lên vai Hạo Nhiên.

Anh giật nhẹ.
Nhưng chưa kịp phản ứng, thì cậu đã tiếp chiêu thứ hai:
đặt hẳn tay lên đùi anh, nhích từng chút.

“Ngồi hoài ê chân ghê á~
Cho tựa chút… không tính là lợi dụng đâu hen~”

Giọng cố làm ngọt, nửa như thả thính, nửa như thách thức.
Vĩnh Kỳ liếc lên — ánh mắt tinh nghịch, môi khẽ cong.

Hạo Nhiên không nói gì.
Nhưng… tay anh siết lấy tay Vĩnh Kỳ trên đùi, giữ lại.
Ánh mắt từ từ quay sang, cực kỳ trầm, cực kỳ sát.

“Em nghĩ đang ở đâu vậy?”

“Ở giảng đường mà…”

“Vậy mà dám chạm tôi kiểu đó?”

“Ủa, ảnh hưởng ai đâu?”

“Ảnh hưởng tôi.”

Vĩnh Kỳ rùng mình.
Tưởng mình đang chiếm thế thượng phong, ai ngờ… ánh mắt Hạo Nhiên sắc như dao cạo.
Không giận. Không la.
Chỉ lặng lẽ siết tay cậu, siết chậm rãi.

“Tôi đang cố kiềm nén.
Em cứ chạm như vậy… là tôi không chịu trách nhiệm được đâu.”

Vĩnh Kỳ bắt đầu toát mồ hôi hột.
Cậu toan rút tay, nhưng bị giữ lại chặt hơn.
Hạo Nhiên cúi sát tai, giọng hạ thấp đến mức gần như thì thầm:

“Tôi chỉ có một cách dỗ người tôi thương.”

“Cách gì…?”

“Là khiến em không giỡn nổi nữa.”

Cả tiết học sau đó, Vĩnh Kỳ ngồi im thin thít.
Mặt đỏ rực.
Không dám nhìn ai. Không dám thả thêm chiêu nào nữa.
______________________________
Chiều cùng ngày.
Sau khi tan học, Hạo Nhiên đợi sẵn cậu trước cổng trường.
Trong tay là… một túi bánh flan.

“Mẹ tôi làm. Biết em thích nên giữ riêng.”

“Tui tưởng anh giận rồi không thèm đưa…”

“Tôi giận là vì em thử giới hạn tôi.
Nhưng thương thì vẫn là thương.”

Anh bước lại gần, đưa hộp bánh, rồi… cúi đầu hôn nhanh lên trán cậu trước cổng trường.Giữa ban ngày, trước mặt học sinh khác.

“Tự tiện không phải gu tôi.
Nhưng nếu em muốn… tôi sẽ chiều.
Với điều kiện — đừng hối hận.”
______________________________
(Còn tiếp – Chương 39: “Không cần thơm nữa,nói rõ đi”)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com