Chương 37
Những tiếng tít tít ghê người phát ra từ máy đo nhịp tim làm Tùng Anh phát điên. Nhưng con số trở về vạch xuất phát. Cô điên cuồng lay anh dậy.
- Phong! Phong! Phạm Thiên Phong! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy cho em! Ai cho anh ngủ! Dậy cho em! Dậy cho em mau lên!
Tiếng gọi lẫn tiếng khóc thảm thiết. Anh cứ nằm im trên giường trong bộ đồ trắng muốt. Bác sĩ kéo tấm vải che đi gương mặt tuấn tú của anh. Cô ngã gục! Giường bệnh của anh được đẩy đi. Ngày một xa... Ngày một xa... Còn cô thì không thể giữ lại mà chỉ biết gào thét tên anh. Như có một sức mạnh lạ kì chói chặt cô ở nơi đó.
Cô choàng tỉnh dậy giữ đêm khuya. Những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt xanh xao của cô.
- Ơn trời! Chỉ là mơ! - Tiếng nói khẽ của cô xen lẫn với hơi thở dốc.
Cô với tay lấy ly nước bên cạnh bằng tay phải. Chắc cô chưa thích nghi với sự thiếu vắng của nó. Cười nhạt! Cô tự an ủi bản thân. Một ly nước có vẻ hữu ích với cô lúc này. Cô chậm dãi xuống giường và ra ngoài. Trước khi đi, cô đắp lại chiếc chăn cho chị Hà ở ghế sofa bên cạnh giường.
Lại nơi ấy, cô đẩy nhẹ cửa, bước vào. Kiên đang ngồi trông Phong.
- Chào cô!
Tùng Anh cúi đầu đắp lại rồi tiến đến ngồi bên cạnh giường bệnh. Cô cầm lấy bàn tay anh đặt lên mặt mình. Nhắm mắt lại, hình ảnh anh vuốt ve cô trỗi dậy. Hơi ấm từ bàn tay ấy thật tuyệt vời. Miệng cô nở nụ cười nhưng nước mắt vẫn rơi.
- Xin lỗi! - Giọng lạnh lùng của Kiên vang lên - Ông bà có dặn cô không được gặp cậu Phong. Nhưng đừng lo. Tôi sẽ không nói cho họ biết.
Cô nghẹn ngào.
- Cảm ơn!
- Tôi mong hai người đến được với nhau. Vì... từ khi tôi biết cậu Phong, đây là cuộc tình đẹp nhất của cậu ấy!
Lời nói của Kiên làm cô phải suy nghĩ.
" Đây có phải cuộc tình đẹp? "
Cuộc tình này thực sự đẹp. Nhưng không có gì hoàn hảo cả. Đằng sau cái đẹp kia còn có sự hy sinh mất mát đến tột cùng! Và không biết còn gì sẽ xảy ra...
Cô cứ ngồi nhìn anh như vậy đến sáng.
- Xin lỗi! Nhưng ông bà đang đến đây. Tôi nghĩ cô nên về phòng nghỉ ngơi.
Khẽ gạt đầu, cô hôn lên trán anh rồi lặng lẽ bước ra. Về phong bệnh, chị Hà cũng vừa thức giấc.
- Em vừa từ bên ấy về à?
- Vâng!
Cô ngồi lên giường, mệt mỏi tựa lưng vào chiếc gối đã dựng sẵn.
- Ăn gì để chị đi mua?
Cô suy nghĩ một lát.
- Bánh mì trứng!
- Đang ốm mà ăn cái đấy hả?
- Nhưng chúng em thích!
Chị Hà hiểu ý, đi ra ngoài. Chị đi chưa lâu thì một đội quỷ kéo đến. Khánh vừa nhìn thấy Tùng Anh đã rưng rưng nước mắt.
- Thằng hâm này! Chị vẫn sống mà sao mày phải khóc!
Huy rút tờ khắn giấy cho Khánh.
- Sao thế em! Nín đi!
- Em xin lỗi! Chị đỡ chưa?
- Mắt mũi sưng húp thế kia? - Linh hỏi.
- À! Tao bị dị ứng ý mà. Đang chuyển mùa mà.
An rót cho Tùng Anh cốc nước.
- Vớ vẩn! Trời vẫn nóng thế này. Đã sang thu đâu mà chuyển với chiếc. Nghĩ linh tinh ít thôi! Mắt mũi lúc nào cũng thế kia...
- MẤT XINH - Cả bốn đồng thanh làm Tùng Anh bật cười.
- Ừ!
- Hôm qua tao mới báo được cho Tor. Thế Tor gọi mày chưa?
- Tối qua gọi rồi! Thế sang thăm anh chưa em?
Huy đáp.
- Em chưa! Thăm chị xong em định qua đấy luôn.
Chị Hà về, mang theo cái bánh mì trứng của cô. Thấy thế ai cũng ngạc nhiên.
- Sao lại bánh mì trứng?
- Tại chúng nó thích!
Bốn người nghĩ một lúc rồi thở dài. Linh và Huy đi thăm Phong. Nhân tiện có Khánh và An ở đây, chị Hà chạy về nhà một lát. Ba người ngồi tâm sự với nhau.
- Tao không biết bao giờ Phong mới tỉnh nữa! Tao lo quá!
- Thể nào chả tỉnh! Chỉ là vấn đề thời gian thôi!
- Đúng đấy chị ạ! Không có anh Phong, làm sao công th hoạt độn tiếp được!
- Nhắc đến mới nhớ! Công ty thế nào rồi?
- Dạ... công ty... vẫn tốt ạ!
- Ừ! Thế mày doạ này sao rồi An?
- Tao á! Vẫn là công dân Việt Nam gương mẫu trên đất Hàn. Sáng đi làm, tối về nhà chung. Mấy hôm nay thì ở đây với mày.
- Ý chị Tùng Anh là chuyện tình cảm cơ mà!
- Ừ! Đúng rồi.
An uống ngụm nước.
- Ừ thì vẫn mở sóng cho một số vệ tinh.
- Thế có được anh nào không ạ?
- Vài người!
- Mày vẫn sát trai như ngày nào thế thì chết.
- Nhưng tao vẫn chưa muốn yêu lắm...
- Chị phải yêu đi! Vứt cái quá khứ cũ rích đấy đi được rồi đấy.
- Tao hiểu mà! Nhưng cứ Khánh nói là tốt nhất.
- Ừ!
Ba con người... Ba nỗi lo, nỗi buồn...
-----------------------------
Những đêm dài đẫm nước mắt. Nỗi đau mất đi cánh tay đã dằn vặt cô quá nhiều rồi. Nhưng nỗi đau phải chờ đợi, cảm thấy tội lỗi khi anh chưa tỉnh dậy còn đâm vào tim cô, đau gấp cả trăm lần. Con tim mỏng manh của cô đã chết đi sống lại bao lần? Chịu bao nhiêu vết cắt? Dần dần cô mất đi niềm tin vào bản thân, vào cuộc sống hơn theo thời gian chờ đợi. Một sư tử lạc quan hình như đã biến mất. Nực cười cho cái đứa từng vỗ ngực tự xưng là mạnh mẽ chẳng bao giờ gục ngã. Nó ngã đây không phải lần đầu. Với cái lòng tự cao thì nó lại tự đeo cho mình một cái mặt nạ giả tạo trước bao người. Chắc giả tạo lắm nhỉ!
------------------------------
Cũng như năm đêm trước, Tùng Anh thức trắng bên giường bệnh của Phong. Một phút lơ đãng, cô nghĩ về tương lai thì hình như cánh tay anh cử động. Mọi thứ như vỡ ào trong hạnh phúc. Lau vội đi giọt nước mắt, cô lúng túng.
- Phong! Phong! Anh tỉnh rồi phải không? Kiên! Gọi bác sĩ hộ tôi nhau lên.
Vài phút sau, bác sĩ và ý tế đến phòng bệnh. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo anh đang có dấu hiệu tỉnh, không cần thở oxi nữa và cần theo dõi đến sáng mai. Kiên lập tức gọi cho bố mẹ Phong. Tùng Anh thì mừng rỡ, gương mặt tiều tụy hiện rõ nét sung sướng. Cô nhìn thấy bầu trời đen kịt ngoài kia có sao thì phải! Lấp lánh nữa! Cái đêm ấy là đêm tuyệt vời nhất đời cô. Từ khi ấy đến sáng, miệng cô cười liên tục. Lâu rồi mới thấy cô cười như thế!
Cả nhà Phong đều có mặt ở phòng bệnh. Bà nội và bố kiên quyết đuổi Tùng Anh ra ngoài. Minh thì kịch liệt phản đối.
- Cháu xin hai người đấy! Anh chị ý đau khổ lắm mới đến được với nhau. Đến mức này rồi hai người đừng cấm anh chị ý được không ạ!
- Cháu xem đi! Anh cháu gần một tuần rồi mới có dấu hiệu tỉnh đấy!
- Thế bà nghĩ xem chị ý mất đi cánh tay thì như thế nào? Làm mỹ thuật mà mất đi tay phải có kinh khủng không? Cháu nghĩ chị ý còn chịu đau khổ hơn anh Phong nhiều.
Tùng Anh nắm lấy tay Minh.
- Thôi đi! Để chị ra ngoài!
Tùng Anh vừa quay lưng thì Phong tỉnh lại.
- Mọi người ồn quá! - Giọng anh thều thào.
- Cháu có sao không?
- Con tỉnh rồi à!
- Gọi bác sĩ đi!
Minh giữ Tùng Anh lại.
- Chị không phải đi!
Bác sĩ vui mừng thông báo là anh đã tỉnh lại, có thể tháo bột tay và chân vào tuần sau.
Phong ngồi tựa vào gối.
- Nhưng sao con lại ở đây?
Mọi người ngạc nhiên kèm theo hoảng sợ.
- Anh không nhớ gì sao?
- Nhớ cái gì? Anh chỉ nhớ là anh và bố đến Bangkok để... để...
- Thôi thôi! Cháu không nhớ được thì thôi! Lo nghỉ ngơi đi đã.
- Tùng Anh đâu? Cô ấy có biết anh ở đây không?
Minh đứng sang một bên, trước mắt Phong là Tùng Anh. Phong hoảng sợ, không nói nên lời.
- Em... em...
Tùng Anh mỉm cười với anh.
- Em không sao. Ờ... lát em quay lại...
- ĐỨNG LẠI! Ai cho em đi! Mọi người ra ngoài đi. Con muốn nói chuyện với Tùng Anh!
P/S: Sau chương này là ngoại truyện về 2 con bạn ăn ở không tốt lắm của Tùng Anh :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com